Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 36: Tin tức




Edit: V.O

Ta xoay người sượt qua người nó, thuận tay giật gà quay nó đang chuẩn bị ăn, vứt vào lòng Khải Thần, vòng tay, buồn cười nhìn tiểu hồ ly mặt tròn trở nên tức giận.

"Thanh Xà Tinh, tại sao làm phiền ta!" Nó nhìn chằm chằm ta, mặt tức giận.

"Dù sao ngươi cũng trộm gà quay, nhưng lần trước ngươi chạy nhanh." Ta nhún nhún vai. Nhưng ta cũng không có thói quen ức hiếp tiểu hài tử, chủ yếu vẫn là muốn nó giúp một chuyện.

Mấy ngày nữa chính là Đoan Ngọ, nhất định bên tỷ tỷ sẽ xảy ra sự cố, nhưng ta và tỷ tỷ có ngăn cách, không dễ đi xem tỷ tỷ, cho nên xin tiểu hài tử này giúp đỡ cũng là một tính toán thật tốt.

"Muốn ta giúp?" Tiểu hồ ly xoay xoay mắt: "Ta được lợi gì?"

"Ta cũng không có gì thứ đáng giá, nhưng ngược lại có một sợi râu nhân sâm ngàn năm cứu mạng. Ngươi có hứng thú không?" Ta vươn tay lấy sợi râu Nhân Tham gia gia cho ra. Nếu nó không muốn, ta thật không còn gì để cho:

"Đồng ý." Không nghĩ tới tiểu hồ ly ngửi ngửi, khôn khéo gật đầu: "Nhưng, ngươi phải cọc trước cho ta. Nếu có chuyện. Ta liên lạc với ngươi thế nào?"

Ta vươn tay đưa con hạc giấy mà ta ngưng tụ pháp lực ra được cho nó. "Ngươi chỉ cần nói với con hạc giấy, thả nó cất cánh là được rồi. Về việc cọc trước, không có, nếu ngươi chạy trốn thì phải làm sao."

"Nói hay lắm, qua Đoan Ngọ, ngươi hãy đưa nhân sâm cho ta!" Tiểu hồ ly hít mũi, chỉ chỉ nhân sâm trong tay ta.

"Dĩ nhiên. Một lời đã định." Ta cất nhân sâm, sờ sờ lỗ tai tiểu hồ ly. Xúc cảm thật tốt.

"Ta tên là Bạch Địch." Tiểu hồ ly hất tay ta ra, chợt bóng dáng biến mất ở tầm mắt của ta, thuận tay giật đi gà quay Khải Thần đã ăn hơn nửa. Thật đúng là tiểu quỷ không chịu thiệt thòi, ta lắc đầu bất đắc dĩ.

"Ngươi kêu nó theo dõi Bạch nương nương làm cái gì?" Khải Thần nghi ngờ hỏi ta.

"Mấy ngày nay có cảm thấy mình không thoải mái không?" Ta hỏi ngược lại hắn.

"Có chút không có sức lực. Cũng không biết không nghỉ ngơi đú không." Khải Thần cau mày duỗi lưng.

"Là tiết Đoan Ngọ sắp đến." Mấy ngày nay ta cũng cảm thấy có chút khó chịu, thỉnh thoảng choáng, xem ra tiết Đoan Ngọ đối với xà yêu chúng ta mà nói đúng là rất nguy hiểm.

Đang lúc ta và Khải Thần đi ở trên đường. Hai phụ nhân cách đó không xa đâm đầu đi tới, vừa đi vừa đang bàn luận gì đó. Dĩ nhiên là ta không hề có hứng thú nghe, thuận tiện tránh đi.

"Lý đại nương, lại đến Kim Sơn Tự dâng hương à?"

"Đúng vậy, dâng hương. Cầu xin Bồ Tát phù hộ con dâu nhà ta sinh tôn tử cho nhà ta, nối dõi tông đường."

"Thanh nhi?" Khải Thần thấy ta dừng lại, kéo kéo tay áo của ta: "Sao vậy?"

Ta vươn tay nắm tay của hắn, lắc đầu: "Không sao." Đang muốn nhấc chân tránh ra.

"Bà có nghe nói không, đại sư Pháp Hải nổi tiếng Kim Sơn Tự đã bệnh nặng, sợ là mấy ngày nay không qua được. . ."Rõ ràng phụ nhân kia sợ có người nghe, cố ý giảm thấp giọng xuống, lén lén lút lút nói.

Mặc dù nhỏ giọng, đối với yêu. Vẫn nghe rõ ràng, từng chữ từng chữ truyền vào trong tai ta, giống như là có ai nắm lấy tim ta, nhất thời căng thẳng. Ta sải bước đi đến trước mặt phụ nhân: "Ngươi nói thật?"

Phụ nhân kia bị ta làm sợ hết hồn, rất không vui: "Ngươi là ai, không có phép tắc vậy."

"Ta hỏi ngươi chuyện Pháp Hải mới vừa nói có phải thật không!" Ta đề cao giọng vài lần. Phụ nhân kia ngạc nhiên, trả lời có chút cà lăm: "Là, là thật. . .cũng đã truyền ra. . ."

Ta sững sờ nguyên tại chỗ không động.

Phụ nhân kia tức giận kéo quần áo trong tay ta ra, lầm bầm chửi rủa đi xa.

Bây giờ tâm tình thế nào. Lòng nóng nảy không cách nào tả được. Dường như Khải Thần ngạc nhiên nói gì đó, lúc này ta lại không nghe thấy nửa điểm tiếng vang.

"Tiểu Thanh. Ngươi làm sao vậy?" Khải Thần đã nhận ra ta thất thần, vươn tay kéo kéo tay áo của ta, ta mới ngẩng đầu lên, ngẩn ra, sửng sốt nhìn hắn.

"Ngươi khóc sao?" Khải Thần giật mình biến sắc, cau mày vươn tay lau lau mặt ta, cảm giác ướt nhẹp: "Rốt cuộc là sao?" Hắn nghiêm nghị, sau đó suy nghĩ một chút, hỏi: "Ngươi vì hòa thượng Kim Sơn Tự kia? Người đó có quan hệ thế nào với ngươi, là bằng hữu của ngươi?"

Ta lên tiếng như đầu gỉ: "Khải Thần, cùng ta. . .cùng ta đến Kim Sơn Tự có được không?"

"Lúc nào thì đi? Chúng ta có thể đến Kim Sơn Tự sao? Có thể có vấn đề gì không, nghe nói Kim Sơn Tự có hòa thượng bắt yêu."

"Bây giờ! Bây giờ hãy đi theo ta!" Khải Thần còn chưa dứt lời, ta đã kéo hắn biến mất ở trên đường phố người đến người đi, những gì tỷ tỷ nhắc nhở ta đừng hù người trần đã bị ta ném ra đến chín tầng mây, hòa thượng, rốt cuộc hắn bị sao, chẳng lẽ bởi vì hồ yêu trong Phủ thái sư kia làm hắn bị thương? Không thể nào, với bản lĩnh của hòa thượng, làm sao sẽ. . .

Đoạn đường này suy nghĩ hỗn loạn khiến ta không nhớ ra được đã đến Kim Sơn Tự như thế nào. Kim Sơn Tự nguy nga gần ngay trước mắt, dieendaanleequuydoon – V.O, đã giữa hè, hình như nơi này cũng lạnh lẽo hơn rất nhiều bởi vì sự yên tĩnh.

Ta nghiêng người muốn đi vào, Khải Thần lại kéo ta lại, ta mờ mịt quay đầu lại, mặt hắn ngạc nhiên: "Tiểu Thanh, ngươi hồ đồ sao! Đang làm gì, đây chính là chùa, sao yêu chúng ta có thể đi vào, ngươi không muốn sống nữa có phải không!"

"Ta quên mất." Ta nâng trán, lại vuốt vuốt mày, muốn khiến cảm giác buồn rầu của mình ổn định chút, nhưng mà chỉ là phí công. Ta nhìn bốn phía, bên ngoài chùa không có một ai, làm sao biết được tình hình của hòa thượng.

"Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến ngươi không muốn sống như vậy. Rốt cuộc là sao?" Khải Thần rất hứng thú hỏi ta.

“Bây giờ ta không muốn trả lời bất cứ vấn đề gì của ngươi. Xin ngươi, bây giờ tâm tình ta thật không tốt." Ta lắc đầu: "Nếu như ngươi muốn giúp ta, vậy tìm thử xem có hòa thượng một mình nào chung quanh đây không."

"Được rồi, ngươi giúp ta trừ yêu khí, chút chuyện nhỏ này ta vẫn có thể giúp. "Khải Thần không biết tâm tình của ta, chỉ có thể cố gắng ổn định tâm tình của ta. Dĩ nhiên ta biết ý tốt của hắn, nhưng bây giờ cũng không nói ra được lời gì khác, một chuyện duy nhất tràn ngập ở trong lòng ta chính là rốt cuộc hòa thượng đã xảy ra chuyện gì.

Có lẽ là ông trời giúp đỡ, đi vòng qua đường nhỏ lối cửa sau vào chùa, ở dưới bóng cây loang lổ, vừa vặn nhìn thấy một hòa thượng mặc áo trắng, lắc la lắc lư xách nước đi từ trong chùa ra. Thấy ta cản đường, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đặt thùng nước xuống, có chút thắc mắc nhìn ta: "Nữ thí chủ có chuyện gì sao? Vì sao cản đường ta?"

"Ta muốn hỏi thăm ngươi một chút việc." Ta cắn răng: "Thiền sư Pháp Hải của quý chùa đã xảy ra chuyện gì?"

"Nữ thí chủ, hỏi chuyện này làm cái gì?" Hòa thượng nhíu mày, không trả lời thẳng vấn đề của ta.

"Chỉ là nghe nói hắn bị bệnh, trong nhà tiểu nữ có phương thuốc hay, vừa vặn trị bệnh này, nhưng sợ đó là lời đồn, lại bôi nhọ mặt mũi đại sư. Lúc này mới tới đây hỏi. "Lòng ta nôn nóng, nhưng lại sợ hù hòa thượng đó, càng không có cách nào vào chùa, không thể làm gì khác hơn là lấy cớ lừa hắn.

"Nữ thí chủ nói thật sao?" Hòa thượng mừng rỡ. Thấy vẻ mặt hắn, lòng ta trầm xuống trong nháy mắt. Quả nhiên, hòa thượng đã xảy ra chuyện!

"Đây là chuyện liên quan đến mạng người, tiểu nữ nào dám nói đùa nửa phần." Ta lo lắng gật đầu.

"Aiz. Sư huynh, đúng là thân thể không được tốt, gần đây giống như là thân dính bệnh nặng, cả người gầy gò. Sư huynh đệ chúng ta cũng lo cho huynh ấy. Cũng đã mời mấy đại phu, không có một ai, không có một người nào tra ra bệnh gì, bây giờ phương trượng không ở trong chùa, chuyện lớn nhỏ đều do sư huynh xử lý, huynh ấy bị bệnh, trong chùa cũng rối loạn." Hòa thượng lo âu, thở dài thật sâu.

"Trước đó vài ngày ta nghe nói thiền sư đến PhủThái Sư, khi đó vẫn còn tốt, sao mới mấy ngày đã dính tật bệnh."

"Ai biết được, trở về từ PhủThái Sư, đã là dáng vẻ đó. Thôi, nếu thí chủ có phương thuốc, xin mời vào chùa thử một lần." Hòa thượng nhấc thùng nước, đang muốn xoay người đi vào trong chùa, ta vội vàng gọi hắn lại: "Đợi một chút, làm phiền tiểu sư phụ chuyển lời cho thiền sư, nói Thanh cô nương Tây Hồ tới. Ta sẽ không vào."

"Vậy. . .được rồi. Vậy thí chủ chờ ở đây một chút, ta sẽ đi nói với sư huynh."

Thấy hắn vào chùa. Ta ở tại chỗ lo lắng, lúc này Khải Thần đi tới: "Ta đã nghe ngươi và hòa thượng nói chuyện. Xem ra thiền sư Pháp Hải này thật đúng là rất quan trọng đối với ngươi. Chẳng lẽ. . ." Hắn như có điều suy nghĩ. Ta trừng hắn: "Không thể nói chuyện hôm nay cho tỷ tỷ ta biết, nếu không ngươi đừng làm bằng hữu của ta nữa."

"Tại sao?"

"Ít hỏi tại sao đi, tóm lại nể ta khổ cực trừ đi yêu khí cho ngươi, giữ bí mật chuyện này giúp ta."

"Được rồi." Khải Thần gật đầu bất đắc dĩ.

Lo âu chờ đợi. Chỉ thấy cửa gỗ "két" một tiếng mở ra, tiểu hòa thượng đi ra.

Lòng ta trầm xuống, cho dù hắn không nói, cũng đại khái đoán được ý của hòa thượng.

"Thiền sư Pháp Hải đâu?" Khải Thần vòng tay, lên tiếng hỏi: "Không phải mới kêu ngươi đi gọi hắn sao."

Tiểu hòa thượng chắp hai tay tạo thành chữ thập, lắc đầu với ta: "Nữ thí chủ, sư huynh từ chối ý tốt của thí chủ, nói thí chủ xuống núi đi."

Ta dùng sức cắn răng, tức giận. Tức mình xen vào việc của người khác, không nhớ lâu, đã nói không quan tâm hắn, bây giờ lại đứng ở chỗ này không có cách nào dời bước, cũng tức hắn quá mức tuyệt tình, không hiểu ta luyến tiếc và nhớ thương, lần này thậm chí ngay cả gặp cũng không muốn gặp lại ta.

Thôi. . .ta thở ra một hơi thật sâu, tự ta nói, không trách được hắn. Ta cười cười với tiểu hòa thượng, kéo lấy xiêm áo Khải Thần: "Vậy thôi, đã như vậy, chúng ta đi là được."

Ta xoay người, trong lòng đau khổ muốn rơi lệ. Điệu múa tiễn biệt đêm hôm đó, cuối cùng cũng giữ lời.

"Ngươi đi vậy à?" Khải Thần đứng tại chỗ, không hiểu hỏi: "Không phải nói muốn gặp hòa thượng kia sao? Vội vàng kéo ta tới đây, cứ về vậy à. . ."

"Đừng nói, đi thôi!" Ta cau mày, tay lại kéo hắn mạnh mấy phần. Hình như vừa rồi ta đã mất đi lý trí, bị người vạch trần, thật có chút mất mặt. Bây giờ suy nghĩ một chút, hắn chính là Pháp Hải, bây giờ tỷ tỷ còn chưa sinh con, tại sao có thể có vấn đề, là ta quá mức sợ này sợ nọ.

Một trận gió thổi qua cuống lá cây. Ta nhìn ngôi chùa rải đầy Phật quang, dời đi ánh mắt.

"Đi thôi, ta không muốn ở đây. . ." Ta xoay người lại, Khải Thần bất đắc dĩ đi theo.

"Khụ. . ." Một tiếng ho khan nặng nề kèm theo tiếng bước chân, tiếp đó chỉ nghe cửa gỗ vang lên két. . .

-----
V.O: Cực ghét những người coi việc tốt của mình thành điều hiển nhiên, “con sâu làm rầu nồi canh”, biết suy nghĩ chút đi bạn nhé!