Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 57: Thì ra là nàng




Edit: V.O

Hòa thượng sửng sốt, sau đó ôm chặc ta, trên người như dấy lên nhiệt độ nồng dày.

Có lẽ, đã nhập ma...

Một lúc lâu, ta đẩy hắn ra, đột nhiên hòa thượng có chút không biết làm sao, hắn cúi đầu, hai tay tạo thành chữ thập: "A di đà phật."

Ta cười thầm hắn đã phá giới, mặc dù trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng tai đã đỏ, ta cũng không chọc hắn nữa.

"Này, hòa thượng, chàng có nhìn thấy một con hồ yêu nhỏ không?" Lúc này ta mới nhớ tới chuyện đứng đắn, không nói chuyện yêu đương nữa.

"Hồ yêu? Không thấy." Hòa thượng lắc đầu: "Nàng tìm nó làm gì?"

"Nói ra rất dài dòng, nhận sự nhờ vả của người." Ta thở dài: "Kế tiếp chàng đi đâu? Trở về Kim Sơn Tự sao?"

Hòa thượng nhìn mặt ta, không biết đang nhìn cái gì, đáp: "Hôm nay thu phục ác quỷ này, còn cần trở về phục mệnh Quan Âm Đại Sư." Hắn dừng một chút: "Sau khi những chuyện này kết thúc, ta sẽ hoàn tục..."

"Quan Âm có nói ác quỷ này từ đâu mà đến không? Nói ra, nửa tháng trước, ta cũng từng tận mắt thấy một loại ác quỷ như hôm nay." Ta thử gọi Tháp trấn yêu ra, nhưng nó vẫn không phản ứng.

"Chuyện này ta cũng không biết." Hòa thượng yên lặng, tựa như đang tự hỏi gì đó.

Ta lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi hột trên trán hắn, nhẹ giọng nói: "Vậy ta chờ chàng xử lý xong những chuyện này, sẽ cùng chàng cùng nhau nương nhờ núi rừng, cách xa nhân thế ồn ào."

Có lẽ lời này cũng là đang an ủi mình, ta biết rõ chuyện sẽ không đơn giản như tưởng tượng. Có lẽ, rất nhanh sẽ vì chuyện của tỷ tỷ, lại sẽ. . .cho dù tất cả đều kết thúc, ta còn có thể ở lại chỗ này sao?

Hòa thượng ra khỏi tiểu yêu đạo trước một bước, ta tiếp tục tìm kiếm đầu mối, lại nghe thấy sau lưng có người lên tiếng: "Ngươi, ngươi không sao?"

Ta quay đầu lại nhìn lại, chính là nam nhân mặt khỉ kia: "Là ngươi? Đa tạ ngươi cho ta đến nhà ngươi nghỉ ngơi. Ta đã tốt hơn nhiều."

"Những con yêu kia nói, Yêu, Yêu Hậu bị các ngươi đánh chết, chết?" Hắn cẩn thận, nói chuyện cũng nhanh nhẹn rất nhiều.

"Nàng ta làm nhiều việc ác, có kết cuộc này cũng là có thể đoán trước." Ta thấy hắn do dự, hỏi: "Ngươi có chuyện gì cần nói với ta sao?"

Hắn nghe xong nhìn khắp nơi, hốt hoảng nói: "Ta không, không cố ý nghe lén." Hắn cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ta nghe ngươi nói đang tìm, tìm, tiểu hồ, hồ yêu..."

"Ngươi biết nó đang ở đâu?"

. . .

Có đầu mối nam nhân đó cung cấp, ta đi sâu vào tiểu yêu đạo, quả nhiên phát hiện như lời hắn nói, một cái nhà trúc yên tĩnh lại càng trông cũ rách.

"Ai! Không biết bất kỳ yêu nào cũng không được tự tiện xông vào nơi này sao?" Trong nhà truyền ra một tiếng quát ngắn, tiếp đó mấy miếng lá trúc bay ra như kiếm, xông về phía ta.

Ta cứng rắn đón được, bàn tay bị chấn đến tê dại: "Bạch Địch, ra tay nặng vậy!"

Trong nhà yên tĩnh lại, sau đó cửa trúc mở ra, một bóng dáng nhỏ đi ra, chóp mũi hồng hồng, hiển nhiên đã khóc, giọng nghẹn ngào mở miệng: "Sao ngươi biết chỗ này?"

Ta đi lên lầu, vuốt vuốt đầu nó: "Cái gì ta cũng biết! Sao ngươi có thể một mình chạy tới đây? Không biết nơi này rất nguy hiểm sao?"

"Hừ, ta nước sông không phạm nước giếng với lão yêu bà đó, nếu bà ta tới tìm phiền phức, cũng không chiếm được chỗ tốt." Bạch Địch bĩu môi, đặt mông ngồi ở trên ghế trúc.

"Ngũ Độc Yêu Hậu đã chết, bị hòa thượng thu." Ta đánh giá chung quanh, bên trong nhà không có bài trí gì đặc biệt, rất chỉnh tề, trừ trong chậu bên cửa sổ trúc trồng một vài hoa cỏ không biết tên, thì sách trên bàn rất chỉnh tề, còn có một bức nữ nhân đồ treo trên tường ngay phía trước, ta nhìn kỹ một chút, loáng thoáng đã gặp qua ở đâu đó, nhìn rất quen mắt.

"Chết? Vậy càng tốt, có bà ta ở tiểu yêu đạo, làm cho lòng yêu hoảng sợ." Nó đầy vẻ không thèm để ý nói.

"Đây là nhà ai? Thoạt nhìn, không giống như là chỗ ngươi ở." Ta vươn tay lật lật sách trên bàn, đều là tiểu thuyết nhân gian: "Ngươi mà lại đọc mấy thứ này à?"

"Không cần ngươi lo!" Bạch Địch vươn tay rút sách khỏi tay ta, lại đặt chỉnh tề lên bàn.

"Ta không muốn lo cho ngươi nữa, nhưng, ta có thể giúp ngươi tìm người. . .nữ nhân trên bức họa, hình như ta đã từng gặp qua ở đâu đó."Ta vươn tay cầm cái ly lên tự rót nước cho mình.

"Ngươi từng gặp Mặc Đông tỷ tỷ? Ở đâu!" Bạch Địch nhảy lên cao ba thước, suýt nữa làm đổ nước trong tay ta.

"Nàng chính là Mặc Đông tỷ tỷ à. . ." Ta lại quay đầu lại, nhìn kỹ mặt nữ nhântrên bức họa, đột nhiên nhớ tới một người, dieendaanleequuydoon – V.O, nhưng lại có chỗ nào đó không đúng lắm: "Ngươi kể ngọn nguồn mọi chuyện cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi tìm nàng."

"Tìm người trước!" Bạch Địch nắm chặt cánh tay ta.

"Nói cho ta biết chuyện gì xảy ra trước, rồi tìm." Ta uống một hớp nước, nói.

Bạch Địch không cưỡng được ta, trợn mắt nhìn ta, ngoan ngoãn ngồi xuống: "Ngươi muốn biết cái gì?"

"Vì sao Mặc Đông bỏ đi?"

"Ta đã nói hết. Là bị Bạch Chúc Thanh ép đi." Bạch Địch buồn buồn nói: "Nhất định là làm lòng tỷ ấy tổn thương, chúng ta đã nói tỷ ấy phải cùng ta đi tìm hoa Bắc Diên, cớ sao đột nhiên lại không thấy tăm hơi của tỷ ấy!"

"Nàng thích cha ngươi?" Lòng bát quái của ta bị câu lên.

"Ừ. . ." Bạch Địch gật đầu: "Lúc ta đi tìm tỷ ấy, nghe thấy tỷ ấy nói thích Bạch Chúc Thanh, kết quả bị từ chối, hơn nữa còn nói với tỷ ấy cái gì mà Cầm thúc thúc thích tỷ ấy, nói tỷ ấy phải biết quý trọng."

Ta cau mày suy nghĩ thái độ Bạch Chúc Thanh đối với Mặc Đông, cảm giác cũng không hề giống như là không có tình cảm.

"Ngươi muốn cho nàng làm nương ngươi sao?" Ta tiếp tục hỏi.

Bạch Địch đỏ mặt lên, cúi thấp đầu gật một cái: "Tỷ ấy rất tốt với ta, nếu tỷ ấy là nương ta, thì tốt."

"Cha ngươi không muốn, ngươi phải làm sao." Ta tò mò hỏi.

"Ta. . .bỏ nhà đi, không bao giờ ...về nữa." Bạch Địch ấp úng nói: "Từ nhỏ đến lớn, chỉ có Mặc Đông tỷ tỷ đối với ta tốt nhất, từ nhỏ nương ta bệnh chết, ông ta đón ta về Yêu giới, cũng không quan tâm ta nữa, đứa trẻ nào chơi cùng ta cũng ăn hiếp ta, ông ta chẳng biết gì cả."

"Được rồi, ta dẫn ngươi đi tìm nàng, nhưng, ngươi nhìn thấy nàng thì đừng quá ngạc nhiên."

Ta dẫn Bạch Địch đi tới sườn núi Tuyết Sơn gần động Thanh Nhai kia, chỉ chỉ động trước mặt, nói với nó: "Ta nghĩ người ngươi muốn tìm đang ở bên trong, nhưng, ta có yêu cầu, lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không được ra tay."

"Biết biết!" Bạch Địch đáp lời, tiến lên gõ cửa.

Nữ tử áo đỏ mở cửa thấy Bạch Địch rõ ràng hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt ảm đạm, trong lòng ta thầm than, quả nhiên là nàng.

Bạch Địch cẩn thận nhìn chằm chằm nữ tử áo đỏ, từ từ nhíu mày.

"Liên Y cô nương, ta lại tới làm phiền." Ta đi lên trước: "Nhân Tham gia gia có ở nhà không, không mời chúng ta vào ngồi một chút sao?"

"Gia gia đi du lịch, các ngươi vào đi." Vẻ mặt nàng phức tạp cho chúng ta vào ngồi.

"Chúng ta tới, ngươi nên biết. . ."

"Ta biết." Liên Y gật đầu, ngắt lời ta: "Nhưng ta, không có gì muốn nói." Nàng trầm thấp nói.

Ta nhìn Bạch Địch, nó cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì, ta không thể làm gì khác hơn là mở miệng: "Liên Y, không đúng, có lẽ ta phải gọi cô là Mặc Đông cô nương?"

Thân thể Liên Y run rẩy, vẫn không lên tiếng.

"Ta không có ý khác, quyết định như thế nào là chuyện của cô, không ai có thể chen vào, cho nên dẫn nó tới đây, là muốn cho các cô nói rõ ràng. Dù sao ban đầu là ta vô duyên vô cớ cứu cô từ Yêu giới về, nói ra, chuyện này ta cũng có trách nhiệm."

Chợt Bạch Địch ngẩng đầu nhìn ta, sau đó lại nhìn Liên Y, nhìn nàng.

"Còn nữa, Bạch Địch bỏ nhà đi tìm cô, sau lại vì cô mà chống đối cha nó, lại bị đánh một cái tát, nó rất lệ thuộc vào cô, cho dù cô không có ý định trở về, cũng phải nói rõ ràng với nó, nó vẫn chờ cô." Ta vừa nói, vừa thấy mắt Liên Y đỏ vài phần. "Bất kể người nào đó đối với cô thế nào, đứa nhỏ Bạch Địch này là thật lòng với cô."

"Ta biết, ta đều biết." Nước mắt Liên Y rơi xuống, ra sức gật đầu: "Ta chỉ . .. không có mặt mũi trở về." Nàng dụi mắt, hít mũi, lên tiếng nói: "Ta cũng không muốn gả cho Bạch Cầm, ta vốn cũng muốn từ biệt Bạch Địch rồi lại đi, chỉ là đột nhiên bị cứu về, gia gia lại vui mừng như vậy, ta lại nghĩ, thời gian lâu, có lẽ bọn họ sẽ quên ta. . ."

"Tại sao tỷ vẫn lấy mặt giả gặp người?" Đột nhiên Bạch Địch tỉnh táo mở miệng: "Cho dù là ta tỷ cũng gạt, có phải ngay từ ban đầu đã tính đi, nên cố ý đến gần ta đúng không!"

Liên Y yên lặng một lúc, gật đầu.

"Ta đây đối với tỷ thế nào! Tỷ lại lợi dụng ta? Tỷ nói sẽ chăm sóc ta, yêu cha ta cũng là giả sao?" Chợt Bạch Địch đứng dậy, tra hỏi.

Trên mặt Liên Y không có chút máu, ra sức lắc đầu: "Tỷ bị Tháp trấn yêu vô duyên vô cớ truyền tới Yêu giới, lúc đầu, tỷ rất sợ, sau lại nghe nói, Vương có thể tùy ý đến nhân gian, tỷ mới vào điện. . ." Nàng giải thích: "Sau lại, tỷ lại gặp đệ, còn cả Vương, các người cũng đối xử với tỷ rất tốt, đệ còn tự mình dẫn tỷ trở về tiểu yêu đạo ở nhân gian, tỷ không muốn đi. . ."

"Nhưng. . .tỷ quá phận. . .nói với Vương những lời đó, người sẽ không giữ tỷ bên cạnh nữa, tỷ trở về nào có đất dung thân."

"Cha đệ là cha đệ, đệ là đệ, có đệ ở đây, không ai có thể làm gì tỷ!" Bạch Địch vội vã nói, kéo cánh tay Liên Y: "Bây giờ tỷ đi theo đệ, đệ muốn nói rõ ràng với cha đệ, nếu ông ta ép tỷ gả cho Cầm thúc, thì đuổi luôn chúng ta đi là được!"

"Bạch Địch, ngươi đừng vội." Ta ngăn nó lại: "Ngươi đã hứa với ta, không ra tay. Chưa nói Liên Y cũng còn có gia gia cần chăm sóc, ngươi phải tôn trọng ý kiến của nàng."

"Nhưng. . ."Bạch Địch nổi giận đùng đùng nhìn ta một lúc lâu, vẫn buông lỏng tay ra.

"Ta có cái ý kiến hay." Ta ngoắc ngoắc đầu ngón tay, hai người yên tĩnh lại.

"Vậy có thể được sao?" Bạch Địch nghi ngờ nhìn ta.

"Có được hay không, thử xem thì biết, chỉ là phải uất ức Liên Y cô. Nhưng cô sẽ nhận được một đáp án rất chân thật, cô muốn thử không?"

Liên Y kiên quyết gật đầu: "Ta. . .ta cảm thấy hẳn là người cũng có ý, nếu không ta sẽ không lỗ mãng như vậy, ta muốn thử!"

"Vậy chúng ta cứ xem kịch vui đi. . ." Ta vươn tay mò một cái hộp ra, cười xấu xa nói.