Yêu Không Chậm Trễ

Chương 40




Phó Cảnh Sâm ôm cô vào trong lồng ngực, để cô trực tiếp ngồi trên đùi anh, tim Lục Tinh đập mấy cái, vội vàng níu lấy vai anh.

Anh nở nụ cười, chỉ ôm cô thôi.

Ngón tay vẽ vài vòng trên bả vai anh, Lục Tinh dịu dàng lên tiếng: "Có phải anh định khiến chuyện của chúng ta ầm ĩ đến nỗi cả thành phố đều biết?"

Phó Cảnh Sâm hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn cô vẻ khen ngợi, Lục Tinh thấy ba chữ "Thật thông minh" trong mắt anh, cô bĩu môi, anh ung dung giải thích: "Anh vốn định bảo Trình Phi tự giải quyết, với danh tiếng của Trình Phi, chuyện này nhất định sẽ rất náo loạn, sau đó anh lại ra mặt, như vậy thì dù không đưa em ra ánh sáng cũng có thể thành công. Nhưng anh không ngờ chúng ta sẽ bị chụp ở sân bay, lúc đầu anh rất tức giận, sau khi bình tĩnh lại, liền thuận nước đẩy thuyền, may là tiến triển mọi chuyện vẫn còn trong tầm kiểm soát."

Nghe thấy anh chính miệng thừa nhận, trong lòng Lục Tinh không khỏi bùi ngùi, tâm tư người đàn ông này thật kín đáo, cô buồn bực nói: "Vậy sao anh không nói với em? Có thể em giúp được gì đó... Ừ, còn nữa, có cần phải ầm ĩ như vậy không?"

"Lục Tinh." Anh gọi tên cô, giọng nói trở nên nghiêm túc, cô không nhịn được ngước lên nhìn anh, "Anh nói rồi, lúc anh sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa thì em còn chưa trở về, anh có thể đi tìm em, nhưng kết quả tốt nhất là em tự quay về, điều đó chứng minh em đã có đủ dũng khí."

Dịu dàng hôn lên vai cô, anh thấp giọng nói: "Em ngoan như vậy, trở về bên cạnh anh, anh đối phó được mọi chuyện nên cũng không muốn khiến em

lo lắng."

Lục Tinh hơi run rẩy, nghiêng người sang đối mặt anh, ngón tay thon dài sờ cằm anh một cái, sau đó nhắm mắt lại hôn lên môi anh, đầu lưỡi nhỏ nhanh học theo cách anh hôn cô, len vào liếm anh, đầu lưỡi cô nho nhỏ, giống như một ngọn lửa thiêu nóng anh.

Yết hầu Phó Cảnh Sâm chuyển động, đè sau gáy Lục Tinh mạnh mẽ hôn

cô.

Đây không phải thời điểm thích hợp, Phó Cảnh Sâm thở hổn hển buông cô ra, nói bên tai cô: "Tối nay về sẽ trừng phạt em."

Thân thể Lục Tinh chợt run một cái, gương mặt ửng đỏ ngẩng lên, trong mắt ngập tràn hơi nước, vô tội nhìn anh, muốn nói lại thôi.

Phó Cảnh Sâm xuống tầng trước, Cảnh Tâm mang túi hóa trang lên tầng, cười hề hề đầy xấu xa: "Em đang nghĩ sao lại không tìm thấy hai người, thì ra anh trai dẫn chị trốn ở đây."

Lục Tinh ngại ngùng ho khan, lấy lại túi hóa trang trước ngực cô ấy, lại ngẩng đầu hỏi cô ấy: "Lúc nãy chú Phó và dì Cảnh không tìm Cảnh Sâm chứ?"

"Có tìm, nhưng đa số bọn họ cũng không quan tâm lắm, tìm không thấy thì không tìm nữa." Cảnh Tâm lách vào từ khe cửa.

"À..." Lục Tinh hơi yên tâm.

"Tới đây, em giúp chị trang điểm."

Lục Tinh ngồi trên ghế sofa, nhìn gương mặt xinh đẹp của Cảnh Tâm, trong lòng nghĩ, trên thế giới này, có hai loại người có thể tự do buông thả.

Một loại do có người cưng chiều, được cưng chiều mà kiêu ngạo, đó là

Cảnh Tâm.

Một loại khác, là khiến mình đủ mạnh mẽ, đó là Phó Cảnh Sâm. Cô thuộc loại nào?

Sau khi xuống tầng, đúng lúc chuẩn bị cắt bánh ngọt, Cảnh Tâm tiến tới bên cạnh Phó Khải Minh, Phó Cảnh Sâm đi tới bên cạnh Lục Tinh, vừa ôm vừa dẫn cô đi, đứng một hàng với người nhà anh.

Khiến tất cả mọi người đều thấy rõ người phụ nữ trong vòng tay anh.

Cảnh Lam Chi giận muốn chết, trước mặt nhiều người như vậy, bà chỉ nuốt hết cơn tức, trên mặt giữ nguyên nụ cười.

Lục Tinh thoải mái mỉm cười, sau khi cắt bánh ngọt, Phó Cảnh Sâm lại dẫn cô đi đi lại lại khắp nơi, giới thiệu cô với người khác, cuối cùng anh dẫn cô tới trước mặt một ông cụ đã hơn 80, anh lễ phép nói: "Ông ngoại, đây là Lục Tinh, khi còn bé Lục Tinh sống ở nhà chúng ta, giờ cô ấy đã về rồi đây."

"Lục Tinh, gọi ông ngoại đi." Anh nhỏ giọng nói bên tai cô.

Khi còn bé Phó Cảnh Sâm và Cảnh Tâm thường cùng trở về Cảnh gia, có lúc sẽ ở đó thêm mấy ngày, đó là những lúc Lục Tinh rất cô đơn, bởi vì trong nhà ngoại trừ người giúp việc, chỉ còn lại một mình cô. Thỉnh thoảng Cảnh Tâm sẽ năn nỉ Cảnh Lam Chi dẫn cô theo, Cảnh Lam Chi chỉ có thể dụ dỗ Cảnh Tâm, nháy mắt với Lục Tinh, khi đó cô còn nhỏ như vậy, đã biết nhìn sắc mặt người khác, cô chủ động nói với Cảnh Tâm: "Chị ở nhà chờ hai người trở về, chị trông nhà cho."

Mùa xuân năm 9 tuổi ấy, cô đứng trước cửa nhìn bọn họ lên xe, cắn môi khổ sở, Phó Cảnh Sâm bỗng nhiên nhảy xuống từ trên xe, không nói tiếng nào kéo cô lên xe.

Cảnh Lam Chi và Phó Khải Minh nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn là Phó Khải Minh mở miệng: "Được rồi, để cho đứa bé Lục Tinh đi theo cũng không

sao."

Cảnh Lam Chi nhíu mày một cái, không nói gì.

Lục Tinh rất căng thẳng, nhưng Cảnh Tâm rất vui vẻ, kéo cô nói luyên thuyên mãi, Phó Cảnh Sâm bực bội không lên tiếng, cô lặng lẽ nhìn mặt anh, víu tay anh lắc lư vài cái, anh nhìn cô, cô cong mắt cười đáng yêu với anh.

Cảnh gia có nhiều quy tắc hơn Phó gia, hơn nữa rất nhiều người, Lục Tinh rất thận trọng, từ lần đó, cô không đến Cảnh gia nữa.

Lục Tinh căng thẳng nhéo ngón tay, cất cao giọng gọi một tiếng "Ông ngoại", cô nhớ thính lực của ông cụ không tốt.

Ông cụ Cảnh mặc dù lớn tuổi, nhưng ánh mắt rất sắc bén, nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt từ trên xuống dưới, ông nhớ tới lời nhắc nhở lúc trước của Cảnh Lam Chi, ánh mắt càng thêm sắc bén: "Ông lớn tuổi rồi, lúc đó là bao nhiêu năm trước đây? Ông không nhớ."

"Hơn mười năm ạ." Lục Tinh cười một tiếng, "Khi đó cháu còn nhỏ như vậy, dáng vẻ cũng thay đổi, ông ngoại không nhớ ra là chuyện rất bình thường."

Ông cụ Cảnh nhìn Phó Cảnh Sâm, híp đôi mắt tinh nhuệ, Phó Cảnh Sâm cười một tiếng: "Năm nay ăn tết, cháu lại dẫn Lục Tinh về thăm ông."

Ông cụ Cảnh nhìn Lục Tinh, dáng vẻ xinh đẹp ưa nhìn, không tệ như lời Cảnh Lam Chi nói, ông phẩy tay một cái, "Được rồi, chuyện của thanh niên các cháu ông lão đây không hơi sức đâu mà quản."

Phó Cảnh Sâm cong khóe miệng, trò chuyện mấy câu với ông lão, rồi ôm Lục Tinh đi nơi khác.

Lúc kết thúc bữa tiệc thì đã muộn, sau khi khách về hết, Cảnh Lam Chi giận tái mặt, nhìn Phó Cảnh Sâm: "Con không thích Mạc Hinh, vậy còn các cô gái khác, ai cũng tốt, vậy mà con lại muốn ở cùng với Lục Tinh?" Lời này nói ngay trước mặt Lục Tinh, không chút kiêng nể nào.

Sắc mặt Lục Tinh trắng bệch, sắc mặt Phó Cảnh Sâm không thay đổi, khóe miệng thậm chí cong lên cười: "Mẹ, lúc trước con đã nói với mẹ, con và Lục Tinh muốn kết hôn, bây giờ mọi người đều biết con và Lục Tinh là một đôi, mẹ tự giới thiệu người khác cho con, không phải là khiến người khác khó xử sao?"

Cảnh Lam Chi lạnh lùng nhìn Lục Tinh một cái, lạnh giọng nói: "Mẹ biết bây giờ con cứng cáp rồi, toàn bộ công ty do con chống đỡ, bây giờ ngay cả cha con cũng không đè áp con được, nhưng mẹ nói cho con biết, mẹ không đồng ý cho con và Lục Tinh ở cùng nhau."

Phó Cảnh Sâm híp mắt một cái, Lục Tinh cảm nhận được sự lạnh lẽo từ người anh, nhưng giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt: "Con biết mẹ không đồng ý, nhưng chủ kiến của con cũng sẽ không thay đổi, con muốn nói, con và Lục Tinh ở bên nhau không ảnh hưởng đến bất kỳ chuyện gì khác, con vẫn là con trai mẹ, công ty cũng không vì vậy mà bị ảnh hưởng."

Lục Tinh há miệng, muốn nói gì đó, nhưng sợ mình vừa mở miệng sẽ khiến tranh chấp càng kịch liệt, tốt nhất là im miệng không nói.

Cảnh Tâm trở về từ phòng vệ sinh thấy tình huống này, biết mẹ mình lại làm loạn.

Cô ấy đi tới gọi một tiếng: "Mẹ."

Cảnh Lam Chi cau mày nhìn cô ấy: "Sao con lại quay về? Không phải bảo con đi trước với Tần Sâm sao?"

Cảnh Tâm ôm bả vai bà, cười nói: "Con chờ mẹ cùng về."

Cảnh Tâm đang ở đây, Cảnh Lam Chi phải giữ hình tượng của mình, Phó Khải Minh ngồi bên cạnh không nói gì, ông nhớ tới lúc trước, Phó Cảnh Sâm nói với ông ở phòng đọc sách: "Cha, cha từng nói muốn tự quyết định thì phải trở nên mạnh mẽ, bây giờ phần lớn chuyện trong công ty đều do con giải quyết."

Con trai ông đàm phán với ông bằng phong thái kiên cường bất khuất.

Phó Khải Minh vỗ bàn, đứng lên nhìn Lục Tinh nói: "Đứa bé Lục Tinh này quả thật thay đổi rất nhiều, không giống với đứa bé nhát gan lúc trước, chuyện của con và Cảnh Sâm, chỉ cần không ầm ĩ khó coi như trước, chú sẽ không xen vào nữa."

Lục Tinh ngạc nhiên nhìn ông, ngẩn người rồi vội vàng nói: "Cám ơn chú Phó."

Nửa tảng đá trong lòng cô rơi xuống, cong môi ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Sâm, không giấu được nụ cười bên khóe miệng.

Cảnh Lam Chi không ngờ Phó Khải Minh sẽ nói như vậy, cả người cứng đơ, giận dữ trừng ông, "Ông nói gì?"

Sắc mặt Phó Khải Minh sa sầm, kéo bà đi về phía cửa: "Được rồi, chuyện này chúng ta đừng xen vào, về thôi."

"Ông..." Cảnh Lam Chi giận đến không nói nên lời, quay đầu lạnh lùng nhìn Lục Tinh.

Lục Tinh bị ánh mắt lạnh như băng của bà khiến cho hoảng sợ.

Cảnh Tâm vỗ vai cô: "Em cũng về với bọn họ, chúng ta sẽ liên lạc sau nhé."

Lục Tinh gật đầu một cái, Cảnh Tâm nhanh chóng rời đi. Người đi hết rồi.

Phó Cảnh Sâm ôm cô, khóe miệng giật giật: "Chúng ta về thôi."

Lục Tinh ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ đến câu nói trong phòng lúc nãy, đỏ mặt gật đầu: "Ừ..."

"Nếu dì Cảnh nhất định phản đối thì sao?" Bước vào thang máy, cô buồn phiền hỏi anh.

"Có một số việc không thể miễn cưỡng, bà ấy không đồng ý chúng ta thì cũng không thể làm cách nào khác, chỉ có thể từ từ hòa giải." Phó Cảnh Sâm cúi đầu nhìn cô, thấp giọng nói, "Tối nay đừng nghĩ đến những chuyện này, được không?"

Cảnh Lam Chi không thích cô, đây là chuyện ngay từ khi cô còn nhỏ, quả thật rất khó miễn cưỡng, cô thở dài: "Được, em không nghĩ đến nữa."

Đến bãi đỗ xe, Phó Cảnh Sâm dẫn cô đi sang nơi đỗ, Lục Tinh chợt nghe thấy một tiếng vang nhỏ, nghiêng đầu nhìn sang, thấy một chiếc xe đang... lắc lư...

Cô bối rối mấy giây mới kịp phản ứng là chuyện gì, cả khuôn mặt đỏ bừng, lúng túng nắm chặt tay Phó Cảnh Sâm.

Người nào to gan như vậy.

Phó Cảnh Sâm đương nhiên cũng nghe thấy, híp mắt nhìn một cái, biển số xe đó là của Phó Hạo Nhiên.

Ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp, anh sa sầm mặt che mắt cô, bước nhanh dẫn cô lên xe, không nói gì.

Lần đầu tiên Lục Tinh gặp phải loại chuyện này, khó xử muốn chết, Phó Cảnh Sâm đưa tay sờ đầu cô, không nói lời nào lái xe về nhà.

Qua hai trận tuyết rơi, tuyết chưa tan hết, trong sân biệt thự còn khá nhiều tuyết, Phó Cảnh Sâm bế Lục Tinh đang mang giày cao gót, tim Lục Tinh đập thình thịch, gió rét thổi qua mắt cá chân của cô, cô lại không thấy lạnh.

Cửa vừa mở ra, Phó Cảnh Sâm buông cô, cơ thể cao lớn đè cô trên cửa, nóng rực hôn lên mặt cô, rồi lên môi, hơi thở nóng bỏng của đàn ông khiến cô bị thiêu nóng.

Lục Tinh sắp mất lý trí, cô biết anh muốn gì, cô biết, cô biết hết, anh khát khao có được cô từ rất lâu rồi.

Cô đè bàn tay đang định xé rách quần áo cô, thở hổn hển nói: "Dây khóa kéo... Ở bên cạnh..."

Lễ phục rất đắt, cô mơ mơ màng màng nghĩ, không thể để anh làm rách như vậy.

Dây kéo của lễ phục rất kín đáo, gần như không tìm thấy, Phó Cảnh Sâm sống ba mươi năm trên đời, lần đầu tiên gấp như vậy, Lục Tinh đau lòng nghe tiếng lụa mỏng bị xé rách.

"Lục Tinh, Tinh Tinh..." Anh gọi tên cô, tay anh từ bên hông vòng qua eo cô, dùng sức, ôm cô đi vào phòng ngủ.

Hai cơ thể gấp gáp ngã lên giường, sự mạnh mẽ thuộc về đàn ông và sự mềm mại của người phụ nữ hiện ra rõ ràng nhất vào lúc này.

Nhất là chỗ nóng bỏng kia của anh kề sát trước bụng cô, Lục Tinh nhắm hai mắt lại, chậm rãi đưa tay ra, ôm lấy eo anh, cảm nhận nhiệt độ trên người anh, mà rất nhanh sau đó, thứ kề sát trước bụng kia đang biến hóa, nhiệt độ nóng bỏng đến nỗi khiến cô sợ hãi, khẽ run.

"Sợ không?" Phó Cảnh Sâm cảm nhận được cô đang run, hỏi bên tai cô. "Ừ... Em sợ đau..." Cô đỏ mặt, nhắm mắt không dám nhìn anh.

Anh cúi đầu hôn cô, từ từ vỗ về cô, dịu dàng nói: "Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng."

Lục Tinh hít một hơi thật sâu, mở mắt ra nhìn anh, ánh đèn u ám, đường nét anh tuấn của anh là dáng vẻ cô thích nhất, đôi mắt sâu lắng nhuộm đầy khát vọng, loại khát vọng chỉ vì một mình cô mà mê muội, cô ôm cổ anh, ngẩng đầu hôn lên yết hầu.

Đáy mắt cô là sự ngây thơ trêu chọc khiến anh nổi điên, đứa nhóc này luôn như vậy, tùy tiện chạm một cái có thể khiến anh không thể khống chế, anh hôn tai cô, nhỏ giọng bên tai trái bảo cô gọi tên anh, cô nghe lời gọi theo.

Anh hôn khắp cơ thể cô, cơ thể mềm mại trẻ trung của cô không nhịn được sự khiêu khích của anh, ở nơi mềm phía dưới nhanh chóng xuất hiện một vũng nước, anh khẳng định cô đã chuẩn bị xong, mới hoàn toàn chiếm cô làm của riêng.

Một cơ thể hoàn chỉnh bị anh mạnh mẽ tiến vào, Lục Tinh đau đến co cả người lại, cắn bả vai anh, nước mắt giàn giụa.

"Đừng chịu đựng, cứ hét to đi..." Anh vô cùng đau lòng, nhẹ nhàng hôn cô, vén mái tóc đen đẫm mồ hôi của cô, dịu dàng dỗ dành, "Thả lỏng."

Lục Tinh nhắm mắt lại, bỗng nhiên có chút muốn khóc, cô giao mình cho Phó Cảnh Sâm, người cô đã thích rất nhiều năm, người duy nhất đối xử tốt với cô từ nhỏ đến lớn.

Bảy năm qua, cô biết cô sẽ quay về, nhưng không ngờ mình và anh sẽ như bây giờ, trở thành người thân mật nhất.