Yêu Không Lối Thoát

Chương 57




Vào thời điểm tiến hành khoản vay ngắn hạn, Cao Chí Viễn bất giác cảm thấy dường như có điểm gì bất ổn.

Khoản vay này vốn dĩ không lớn, đáng ra Cao Chí Viễn chẳng buồn lưu tâm. Nhưng điều kỳ quái là Cao Thị vốn được đánh giá tốt trong xếp hạng tín dụng, thêm vào đó hiện vừa trúng thầu “thành phố hàng không” – một dự án siêu lợi nhuận. Với những điều kiện thuận lợi như vậy, theo lý, việc đáo hạn các khoản vay là chuyện vô cùng đơn giản. Ấy vậy mà bất kể thế nào, phía ngân hàng cũng không chấp thuận yêu cầu tiếp tục cho vay.

Nhân viên chịu trách nhiệm việc này không hiểu ra sao cả, bực quá chửi ầm lên: Ngân hàng rõ là một lũ lắm tiền mà thần kinh, tầm nhìn thật thiển cận!

Ban đầu, giám đốc tài chính còn tưởng chắc do nhân viên dưới quyền mình không cẩn thận đắc tội với phía ngân hàng. Sau đó, anh ta thông qua vài người bạn, tra tới tra lui cũng không tìm ra nguyên nhân. Rồi anh ta lại đích thân gọi điện thoại cho trưởng phòng tín dụng cùng chủ tịch ngân hàng nhưng vẫn không thu được kết quả như ý. Ban đầu bên đó còn khách khí, cười nói ha hả, nhưng khi đề cập đến vấn đề để cho Cao Thị đáo hạn thì lại lôi ra đủ thứ lý do mà từ chối.

Mặc dù đây chỉ là khoản vay nhỏ thuộc về một công ty con của Cao Thị, hoàn toàn không tác động nhiều đến tình hình chung nhưng dù sao phát sinh vấn đề như vậy cũng có chút kỳ quặc. Do đó, sự việc nhanh chóng được báo cáo với Cao Chí Viễn.

Sau khi báo cáo được trình lên, còn chưa kịp có thời gian xem xét, Cao Chí Viễn đã bị một tin tức khác làm cho nổi giận lôi đình.

Tin tức này do một người hoạt động trong thế giới ngầm cung cấp. Hắn rất tiếc khi phải thông báo với Cao Chí Viễn rằng nhiệm vụ được giao thất bại. Phiền phức mà ông ta yêu cầu loại bỏ cư nhiên có thể trốn thoát khỏi tay những người chuyên nghiệp, hơn nữa đang hoàn toàn mất tung tích, không thể tìm thấy.

Cao Chí Viễn giận sôi gan, quăng luôn cả điện thoại.

Chẳng phải chỉ là một gã giáo sư trói gà không chặt thôi sao? Lúc trước, Cố Tư Nguyên đã từng điều tra qua, biểu hiện cùng bối cảnh của ông ta không có gì đặc biệt, quan hệ giao tế cũng rất đơn giản, thuần túy là một gã trí thức vô dụng. Thậm chí, ông ấy còn có chút thanh cao, không màng danh lợi, lần trước nhận tiền của Cao Thị cũng chính là lần đầu tiên. Do đó, đối với nhân vật này, Cao Chí Viễn chẳng mấy bận tâm. Ấy thế mà lại bị ông ta quẳng cho một trái bom hẹn giờ chẳng biết đến khi nào sẽ phát nổ.

Trên thực tế, nếu không phải vì tương lai của con gái mình, vị giáo sư họ Tô căn bản sẽ chẳng đời nào chấp nhận khoản hối lộ của Cao Thị. Bởi vậy mà ông ta chẳng thể kín miệng, vừa mới bị tên ký giả vô danh tiểu tốt đem nào là chuẩn mực lương tâm, cán cân đạo đức ra hăm dọa là đã mở mồm nói toạc cả ra.

Hạng người như vậy, làm thế nào mà có thể thoát khỏi mấy tên sát thủ, sau đó lại còn đột nhiên mất tích?

Có thể khẳng định, đây là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.

Nếu mọi việc suôn sẻ, cái chết của giáo sư Tô sẽ được ngụy trang thật khéo léo, chẳng thể khiến kẻ khác mảy may nghi ngờ. Băng nhóm này đâu phải lần đầu làm việc cho Cao Thị, trước nay chưa từng thất trách. Ấy vậy mà đến phiên người đàn ông tầm thường nhỏ bé này, bọn chúng đành phải bó tay. Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?

“Mất tích”, đây quả là điều đáng e ngại.

Điều chết tiệt là bây giờ vị chuyên gia này ở trong tối còn bọn họ lại ở ngoài sáng. Ngay cả khi không có chứng cứ chứng minh là Cao Thị có ý đồ bất lương thì vị giáo sư họ Tô kia đã hoàn toàn vượt ra ngoài tầm kiểm soát, chẳng biết ông ta sẽ lại làm ra chuyện gì. Mà dẫu ông ấy có tạm thời im hơi lặng tiếng nhưng vô cớ biến mất như vậy sẽ khiến dư luận chú ý, khó tránh khỏi chuyện sẽ bị điều tra.

Đáng sợ hơn nữa, biết đâu vị giáo sư kia lại lọt vào tay đối thủ cạnh tranh của Cao Thị hoặc những thế lực khác. Nếu vậy, sau khi nắm giữ quả bom hẹn giờ này, liệu bọn chúng có tìm cách áp chế, đả kích hắn không?

Chỉ mới nghĩ vậy, Cao Chí Viễn đã cảm thấy vô cùng bất an, làm thế nào cũng không nguôi giận dữ.

Quay đầu nhìn lại bản báo cáo về việc ngân hàng từ chối cho vay đặt ở trên bàn, Cao Chí Viễn càng thêm kinh hoảng. Trực giác nhạy bén cho ông ta biết, chuyện này không hề đơn giản.

Là ai có động cơ làm như vậy? Phải chăng là tập đoàn Vương Thị luôn đối đầu sít sao? Hay là Lão Đinh, người luôn nhăm nhe cái ghế của bí thư Trần? Cũng có khi do Tả Thừa Nghiêu không làm sạch sẽ nên ký giả mới sớm báo tin để giáo sư Tô lẩn mất.

Có thể là vậy. Nhưng ngẫm kỹ, tất cả lại đều không có khả năng.

Cho dù có quấy tung dự án “thành phố hàng không” lên đi chăng nữa, tập đoàn Vương Thị cũng chẳng thu được lợi lộc gì. Trong khi đó, mục tiêu của lão Đinh là bí thư Trần. Mà hiện tại vẫn chưa có chuyện gì nghiêm trọng phát sinh đến mức có thể tạo thành vết thương trí mạng; nếu bị phát giác, cùng lắm với bí thư Trần chỉ là quản lý không nghiêm, hẳn lão Đinh sẽ không nhằm thời điểm này mà ra tay. Còn Tả Thừa Nghiêu, nếu như ngay cả chút chuyện cỏn con này anh ta cũng xử lý không xong, thật không hiểu làm thế nào lại có thế lăn lộn cho đến hôm nay?

Chẳng qua chuyện quan trọng nhất hiện nay chính là tìm cho được giáo sư Tô. Cho dù có phải lật tung cả trái đất cũng phải xử lý thật gọn gẽ con người này. Mặc kệ ông ta trốn thoát do may mắn hay là phía sau có kẻ chống lưng, nhất định phải khiến ông ta hoàn toàn biến mất trên thế gian. Chỉ có cái chết mới đảm bảo ông ta không còn khả năng gây nguy hiểm cho Cao Thị, không thể làm tổn hại đến danh tiếng của dự án “Thành phố hàng không”.

Cao Chí Viễn đã kinh qua bao đợt thăng trầm, nào có chuyện cam chịu “lật thuyền trong mương” dễ dàng như thế!

Ông ta hung hăng gọi điện thoại: “Tôi trả giá gấp đôi. Không cần biết các anh dùng biện pháp gì, sử dụng nhân lực và vật lực như thế nào, trong thời gian ngắn nhất phải trừ khử tên họ Tô cho tôi. Các anh nghe cho kỹ, nếu như lại để xảy ra vấn đề gì ảnh hưởng đến Cao Thị, các anh cũng không cần lăn lộn trong giới này nữa đâu. Nếu mọi chuyện vỡ lỡ, chúng ta cứ thế mà ôm nhau cùng chết!”

***

Trong viện bảo tàng, Cao Ca hắt hơi một cái, cô vốn bị dị ứng bởi phấn hoa.

Mùa xuân đang về, nhiệt độ mỗi ngày một tăng. Sau giấc ngủ đông, cỏ cây như bừng lên sắc thái mới, nảy lộc đâm chồi.

Gác lại công việc trong tay, Cao Ca có chút cảm khái: “Nhanh thật, mới đó mà đã là mùa xuân!” Thời điểm cô trở về nước là vào mùa thu năm ngoái, chớp mắt đã qua gần nửa năm.

Trước đây ở nước ngoài, bác sỹ tâm lý của cô từng nói: Thời gian chính là thần dược, có thể chữa lành mọi vết thương. Cô từng tin rằng, bảy năm, với khoảng thời gian ấy, cô có thể nỗ lực mà lãng quên tất cả. Quên cái chết bi thương của mẹ; quên đi ánh mắt chán chường đầy thất vọng của cha; quên luôn cả những tấm hình khiêu gợi của cô đã trở thành đề tài đàm tiếu cho bao kẻ xa lạ; quên hẳn cái cảm giác đau khổ khi bị chán ghét và khinh thường; quan trọng nhất là quên đi sự thật – cô đã từng yêu anh.

Bảy năm trôi qua, cô cứ ngỡ mình đã thành công mà quên đi mọi chuyện. Ấy vậy mà chỉ trong nửa năm trở về, cô liền phát giác thì ra mình vẫn ngây thơ đến thế! Tất cả những chuyện đã qua cứ thể như là một hạt giống bị vùi sâu dưới lớp băng dày. Ngay khi mùa xuân vừa đến, lớp băng tan chảy, hạt giống ấy sẽ lại vươn lên khỏi mặt đất mà sinh sôi nảy nở.

Thì ra cô chưa bao giờ quên lãng điều gì.

Zack nghiêng đầu nhìn ngắm ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, anh duỗi mình rồi nói: “Ồ, ước gì bây giờ đang ở trong một quán cà phê trên một con phố nào đó của nước Ý, phơi mình trong nắng mà chẳng phải làm gì!”

Cao Ca tùy ý mỉm cười, không có tiếp lời.

Zack dời ghế đến bên cạnh Cao Ca: “Nè, em có định đặt vé máy bay không? Thầy đã quyết định, sau khi kết thúc dự án này sẽ cho phép chúng ta bay thẳng đến Ý, qua bên đó vừa giao lưu vừa học tập, nghe thật phấn khích. Phải biết nơi đó đích thực là thánh địa của giới phục chế tranh cổ nhé, khắp nơi toàn là cao thủ hàng đầu.”

“Em vẫn chưa đặt nữa.”

“Em còn chần chừ gì nữa chứ? Chúng ta phải nắm chắc cơ hội này, nhanh chóng hoàn tất công việc hiện tại, chậm nhất là trong hai tuần phải làm xong. Chúng ta nên qua đó sớm vài ngày để còn du ngoạn chứ. Chẳng lẽ em muốn học theo thầy, cái người nghiện công việc ấy, bên này vừa hoàn thành dự án, bên kia đã lập tức bắt tay vào hạng mục mới sao?”

“Hiện tại công tác ở viện bảo tàng đâu cần phải gấp vậy chứ, chúng ta cứ từ từ làm, xong rồi hãy đi.”

“Như vậy mà còn nói không gấp? Anh thật gấp chết đi được, chỉ muốn nhanh chóng làm cho xong.” Zack liếc mắt. “Thôi đi, em nghĩ gì tưởng anh không biết sao? Chẳng phải là còn luyến tiếc gã mặt trắng kia? Thế nào, hai người là chơi đùa hay thật lòng vậy?”

Cao Ca gượng cười: “Không phải, chúng em sắp chia tay rồi.” Cô thầm bổ sung một câu. “Nếu như trước giờ có thể coi là đã từng ở bên nhau.”

“Vậy em còn không nhanh chóng kết thúc đi, dễ hợp dễ tan, lưu luyến gì nữa chứ? Em coi anh nè, vừa chia tay với anh bạn trai người Trung Quốc là lập tức lên các trang mạng xã hội để tìm bạn tình ở nước Ý ngay. Cách tốt nhất để khép lại một đoạn tình cảm chính là bắt đầu một mối quan hệ mới mà.”

Đây chính là dạng người có tư chất thiên phú sao? Họ có thể dễ dàng yêu thích rồi lại nhanh chóng quên đi một người. Nghĩ đến bản thân mình, Cao Ca cũng không biết vì sao cô lại làm không được.

Zack lại vỗ nhẹ vai Cao Ca: “Được rồi người đẹp, dù sao anh cũng đã đặt vé máy bay rồi, chủ nhật tuần sau sẽ bay, em cùng đi với với anh đi!”

Cao Ca thoáng do dự: “Ừm, để em suy nghĩ thêm chút đã.”

Zack nhún vai, rõ là không thể hiểu nổi tâm tư của Cao Ca.

“Em á, thời tiết đẹp như vậy còn ở đây mà thương xuân tiếc thu. Học cái gì không được, lại đi bắt chước Lâm Đại Ngọc làm người đẹp chôn hoa. Vì gã đàn ông như vậy, em không thấy mất mặt à?”

Cao Ca muốn cười lại không cười nổi, chẳng biết anh ta học được ở đâu mấy câu cổ quái như vậy.

Quả thực Zack nói không sai, đúng là rất mất mặt mà.

Đáng tiếc dẫu biết vậy nhưng cô vẫn không thể làm thế nào để “không mất mặt”.

***

Cao Ca ôm một bụng đầy tâm sự quay trở về nhà của Tả Thừa Nghiêu.

Thời gian còn sớm, ráng chiều ửng đỏ, phảng phất đâu đó như có thanh âm của những đám mây đang lững lờ trôi, cảnh đẹp đến say lòng người.

Cô đứng trên ban công say sưa ngắm nhìn phía chân trời rực rỡ.

Giáo sư đã gọi điện thoại thông báo sau khi hoàn tất dự án trong nước, cô và Zack phải nhanh chóng đi Ý, đây là điềm báo sao? Ngay cả ông trời cũng muốn cô phải quyết đoán lên một chút. Nói cái gì mà cho mình thêm một tháng được tùy hứng, chẳng lẽ sẽ có thay đổi gì sao? Bất quá chỉ là thêm một lần mượn cớ để trốn tránh mà thôi.

Cô tựa như một kẻ nghiện, ngày ngày đối mặt với cơn nghiện phát tác, biết rõ là tai hại mà vẫn luyến tiếc không thể rời xa.

Chẳng phải cô nên sớm đặt vé máy bay, cùng anh Zack nhanh chóng rời khỏi sao?

Đáp án đã sớm sáng tỏ, chẳng qua là không đành lòng quyết định mà thôi.

Mặt trời lặn, màn đêm lại buông xuống. Cứ như vậy, thêm một ngày yêu là thêm một ngày lầm lỗi. Cứ như vậy mà dây dưa không dứt. Theo như lời Zack nói, cô thật không xứng với cuộc sống tươi đẹp này.

“Lâu rồi mới nhìn thấy ráng chiều đẹp đến vậy!”

Đằng sau có tiếng động, Tả Thừa Nghiêu đã trở về.

Có ai đó đã nói, cho dù là ngày tốt cảnh đẹp, nếu như không thể toàn tâm mà thưởng thức thì cũng có ý nghĩa gì đâu. Nếu nhiệm vụ trong nước có thể sớm hoàn thành, bên Ý lại có dự án đang chờ cô, vậy thì thừa dịp này mà từ biệt vậy.

Đôi khi tâm trí của bạn được khai sáng chỉ trong nháy mắt.

Chẳng biết tại sao, Cao Ca đột nhiên quyết định, chọn ngày chi bằng đúng dịp, thôi thì cứ là hôm nay đi.

“Đúng vậy, thật hay.” Cô than nhẹ rồi xoay lại. “Tả Thừa Nghiêu, anh cùng em khiêu vũ một bản nhé!”