Yêu Không Thể Yêu

Chương 88




Chương 88

Đới với Liêu Phàm, đây chỉ là những món quà bình thường, là tôi chuyện bé xé ra to rồi.

“Tôi xin lỗi, Tổng giám đốc Liêu!” Tôi không biết phải nói gì, chỉ biết nói xin lỗi.

“Lại thế rồi, không phải đã nói rằng gọi tôi là anh Phàm sao? Lâm Tĩnh Văn, chuyện hợp đồng tôi không hề nhúng †ay, hoàn toàn là tập đoàn Trang Thị dùng thực lực lấy được về, cô chính là suy nghĩ qua nhiều!” Liêu Phàm đã nói ra hết cả những gì tôi muốn nói ở bên trong.

Đây chính là nguyên nhân ở bên cạnh anh ta rất thoải mái. Đôi mắt của anh ta rất lợi hại, bất cứ ở đâu, bất cứ khi nào đều có thể nhìn thấu tâm tư của một người.

“Thử đi!” Liêu Phàm đích thân pha một ly trà cho tôi, nhìn hành động nước chảy mây trôi của anh ta liền biết được lòng dạ anh ta rất vô tư.

Tôi nâng ly trà lên, ngửi một chút thực sự rất dê chịu, nhấp môi thấy vị đắng chát nhưng vào cổ họng lại ngọt dịu.

“Trang Dật Dương trở về tức giận với cô sao?” Liêu Phàm hỏi thăm dò, nhìn ánh mắt kinh ngạc của tôi, chỉ chỉ vào cổ tôi.

Tôi vô thức vội vàng che lại, chỗ đó là bị Trang Dật Dương cắn, tôi đã mặc áo cao cổ, có lẽ vẫn không thể che đi được.

“Gó cần tôi phải đi giải thích không?

Vì một chiếc vòng tay này thực sự không đáng, hai người ở bên nhau, quan trọng nhất là niềm tin. Nam nữ trong thế gian, vốn không ngừng có người theo đuổi, chỉ có điều, có người chỉ là khách qua đường, có người lại là một ánh mắt mang theo cả đời!” Liêu Phàm tiếp tục rót một ly trà cho tôi, những lời nói ra, tôi vô cùng tán đồng.

Nếu hai người ở bên nhau mà không có lòng tin, vậy chỉ bằng chia tay.

“Không cần giải thích nữa, chúng tôi chia tay rồi!” Tôi nói có chút cay đẳng, cho dù chia tay, tôi cũng sẽ không từ bỏ việc trả thù, chỉ là dựa vào sự cố gắng của bản thân để trả thù, chắc chắn sẽ có một ngày tôi có thể nghiền nát Châu Tư Dĩnh và Trang Dật Thần.

“Thực sự lấy làm tiếc! Có thể nhìn ra được anh ta đã động lòng với cô, có điều là một người đàn ông, tôi rất may mắn, đây không phải chứng tỏ cơ hội của tôi đã lớn hơn rất nhiều sao?” Liêu Phàm cười ranh mãnh, lại không hề khiến người khác thấy phản cảm.

Người ta nói ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, mà ấn tượng Liêu Phàm để lại cho tôi ngày càng tốt.

“Anh Phàm, cảm ơn anh đã an ủi, tôi đã ổn hơn nhiều tồi. Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào bản thân mình, quan trọng là giới thiệu cho tôi nhiều việc hơn nhét” Tôi cười hi hi nói, khôi phục lại bản mặt dày như hồi còn làm ở công ty Thụy Long.

Hiện giờ tôi không có bản lĩnh để lại mở một công ty, nhưng lại có thể kiểm được chút tiền ở tập đoàn Trang Thị.

“Được, tôi nhất định sẽ giới thiệu cho côi Tôi phải ra ngoài xử lý chút việc, đi qua công ty của cô, có cần tôi cho quá giang không?” Liêu Phàm giơ tay ra định xoa đầu tôi, nhưng lại sợ hơi đường đột nên lại khó khăn rụt tay lại.

Tôi không có từ chối cách lấy lòng như thế này, liền ngồi xe của Liêu Phàm về công ty. Ai ngờ lại gặp Trang Dật Dương ở sảnh công ty, anh ấy nhìn thấy chúng tôi xuống xe, mặt liền sầm lại đi tới.

Nhìn dáng vẻ này, có vẻ như đang đặc biệt đứng đợi tôi. Lễ nào lại có người báo tin cho anh ta, ai có lòng dạ như vậy chứ, theo dõi tôi hết lân này đến lần khác.

Tôi ở bên Liêu Phạm, người được lợi nhiều nhất còn có thể là ai? Đương nhiên là Châu Tư Dĩnh, chứng minh tôi là một con đàn bà lăng loàn, vậy thì hôn ước giữa nhà họ Châu và nhà họ Trang có thể tiếp tục.

“Cảm ơn Tổng giám đốc Liêu đã đưa bạn gái tôi về!” Trang Dật Dương kéo lấy tay tôi, bàn tay bị nắm chắt đỏ ửng lên.