Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1413




Chương 1413:

(Mong cả nhà chọn về trang nguồn đọc khích lệ nhóm lên chương tốt nhé!)

 

Đã muộn thế này, nếu như không có chuyện gì thì Lệ lão đại cũng sẽ không đột ngột qua đây.

 

Nhưng không biết tại sao mí mắt của cô cứ giật suốt.

 

Phong Lăng đi tới, do dự một hồi rồi mới mở cửa. Khi cánh cửa vừa mở ra, người đàn ông bên ngoài nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt bình lặng không một gợn sóng của anh lập tức khiến Phong Lăng cảm thấy nguy hiểm.

 

Nhất là lúc người đàn ông đó liếc về phía cái quần bị cô ném trong rổ quần áo đã đặt trước cửa phòng tắm, đôi mắt lại càng sâu thảm không nói nên lời.

 

Sắc mặt Phong Lăng không thay đối, cô dùng ngữ điệu bình tĩnh, thản nhiên hỏi: “Lão đại, đã muộn thế này, anh có chuyện gì sao?”

 

Lệ Nam Hành không biết mình đã dùng ý chí mạnh mẽ cỡ nào để kiềm chế cảm giác kϊƈɦ động muốn lột sạch Phong Lăng ngay bây giờ, anh mở miệng: “Cậu tới phòng của tôi, phân loại, chỉnh lại các tài liệu gần đây trong máy vi tính, đánh số thứ tự rồi lưu trêи màn hình.”

 

Giọng nói của Lệ Nam Hành rất hờ hững, không cao không thấp, cô lại nghe rõ từng từ, thậm chí còn cảm nhận được tia lạnh lẽo xen lẫn trong đó.

 

Đây chính là công việc mà cô đã đồng ý nhận lúc trước.

 

Phong Lăng không nghi ngờ gì, nhanh nhẹn rời khỏi phòng, đi nhanh về phía phòng sát vách.

 

Sau khi Phong Lăng đi ra, Lệ Nam Hành đứng trước cửa, nhìn căn phòng sạch sẽ đơn giản không nhìn ra chút dấu vết nào của phụ nữ rồi nhấc chân, đi thẳng vào trong.

 

Lúc tới bên giường, ánh mắt Lệ Nam Hành liếc xuống chiếc vali màu đen dưới giường. Anh nhìn thấy cô để cái vali này dưới gầm giường không chỉ một lần, lúc ở trêи núi tuyết cũng như vậy.

 

Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh trong giấc mơ mà anh cứ mãi không xác định được, lạ lùng đến mức anh vẫn luôn không hiểu. Trong giấc mơ, dường như anh đang cắn miếng vải quấn quấn quanh ngực cô, cắn rách miếng vải ấy…

 

Rốt cuộc tấm vải đó là cái gì?

 

Đôi mắt người đàn ông lạnh lùng híp lại, chân đá chiếc vali ra khỏi gầm giường.

 

Vali bị mở ra.

 

Mấy miếng vải bố quấn ngực sạch sẽ vuông vức màu trắng được đặt trong tầng ngăn cách vali.

 

Tất cả đáp án đã hoàn toàn lộ ra, không còn gì có thể che giấu.

 

Lệ Nam Hành liếc qua những thứ đó. Anh cúi người, cầm mấy miếng vải kia lên, xem xét qua loa, sau đó lại thản nhiên đặt về chỗ cũ. Cuối cùng anh khép vali lại, đấy về vị trí dưới gầm giường.Anh giữ nguyên tư thế ngồi xốm bên mép giường như vậy, chậm rãi đảo mắt, nhìn về phía phòng tắm. Người đàn ông chợt đứng dậy, đi tới, đẩy cửa phòng tắm ra, mắt

 

liếc nhìn đồ dùng để tắm gội được bày ở nơi đó, bên trong vẫn là mùi thơm thoang thoảng nhàn nhạt chỉ có trêи người Phong Lăng.

 

Lệ Nam Hành quay người lại nhìn về phía cái bàn bên cạnh, vươn một tay, kéo ngăn tủ ra, quả nhiên anh thấy bên trong đang đựng một gói băng vệ sinh chỉ có phụ nữ mới dùng tới. Từng miếng, từng miếng băng vệ sinh màu trắng, mềm mại nằm bên trong giống sự thật bị giấu giếm nhiều năm đang đập thẳng vào mặt anh ngay lúc này.

 

Cho nên, “cậu ấy” quả thật là nữ.

 

Phòng sát vách.

 

Sau khi mở máy vi tính ra, Phong Lăng nhanh chóng sửa tài liệu đồng thời quay đầu liếc nhìn về phía sau. Cô không đóng cửa phòng, vì cô tưởng rằng Lệ Nam Hành sẽ cùng sang đây, thế nhưng đã mấy phút rồi mà anh vẫn chưa vào, chắc anh sẽ không ngồi chờ ở phòng cô đấy chứ?

 

Âm thanh vang dội ập tới, một tia sét xẹt qua phía chân trời mang theo tiếng sấm, đâm xuyên qua bầu trời, chớp hiện ra rồi lại biến mất.

 

Ánh sáng màn hình máy tính chiếu lên mặt Phong Lăng, gương mặt cô rỡ. Vẻ mặt Phong Lăng bình tĩnh, nhu hòa, cô xem tài liệu bên trong màn hình, nghiêm túc sắp xếp lại nội dung.Nhưng trông những tài liệu này trông như toàn là tài liệu cũ, trong ấn tượng của cô, hình như cô từng đọc những tài liệu này lần trước, tại sao Lệ lão đại lại đột nhiên

 

muốn cô sắp xếp những tài liệu cũ này? Chảng lẽ trong căn cứ lại có chỉ thị mới gì sao?

 

Sau khi đã phân loại xong xuôi những tài liệu kia, cô bỗng cảm thấy đứng ngồi không yên, những ngón tay đang chuyển động linh hoạt trêи bàn phím ngừng lại, cô quay đầu lại thì thấy người đàn ông kia đã đứng ở trước cửa từ lúc nào không hay.