Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 151




Chương 151:

 

Hạ Mộc Ngôn cầm thỏi son lên, mở ra xem rồi nhướng mày cười khẽ.

 

Lúc Lục Cẩn Phàm nhìn thấy thỏi son thì chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, giọng điệu y như đêm qua: “Em xác định không đổi xe?”

 

“Không đổi.” Hạ Mộc Ngôn nhếch môi, mân mê thỏi son trong tay: “Dù sao em cũng chẳng để ý tới xe, mà mục đích của cô ta cũng không phải thỏi son này.”

 

Đôi môi mỏng của Lục Cẩn Phàm hơi cong lên, cô gái nhỏ này ngoài miệng cứ nói là tin anh, làm như đã nghĩ rất thông suốt, nhưng trong lời nói vẫn hàm chứa sự ghen tuông.

 

***

 

Buổi chiều, thư ký An lái xe rời khỏi công ty, bỗng trông thấy Hạ Mộc Ngôn xách một túi quà nhỏ đi ngang qua quảng trường trước công ty.

 

“Bà Lục?” Thư ký An dừng xe bên cạnh, khách sáo gật đầu cười với cô.

 

Hạ Mộc Ngôn quay lại nhìn cô ta, sau đó nhìn xe cô ta: “Xe của thư ký An sửa nhanh quá nhỉ, tối qua mới bị chết máy mà hôm nay đã có thể lái bình thường rồi à?”

 

Thư ký An khẽ cười, đáp lời: “Đêm qua tôi đã gọi điện kêu người của đại lý xe tới. Hiệu suất làm việc của họ quả thật rất nhanh. Hôm nay lúc đi làm đã thấy xe được sửa xong trả lại rồi.”

 

“Không tệ, tối qua mưa lớn đến rạng sáng, hơn nữa còn phải làm việc ở ngoài trời. Hiệu suất làm việc thần tốc như thế, xem ra sau này tôi phải thường xuyên ghé thăm đại lý xe này của cô mới được.”

 

Hạ Mộc Ngôn nói rồi đưa túi quà xinh xắn đang cầm trong tay ra.

 

Thư ký An khẽ ngẩn người ra: “Đây là?”

 

“Đêm qua đúng là son của cô rơi trong xe của Cẩn Phàm, sáng sớm nay tôi mới tìm thấy.” Hạ Mộc Ngôn cười như chẳng để tâm: “Đáng tiếc là khi đem xe đi rửa mới tìm được, công nhân rửa xe đã bất cẩn làm ướt, tôi nhìn cũng thấy tiếc. Đúng lúc hôm nay tôi rảnh, trước khi đến đây đã mua một thỏi son mới cho cô, cầm lấy đi.”

 

“Bà Lục, thật sự không cần đâu ạ. Chỉ là một thỏi son thôi mà, không cần đặc biệt mua một thỏi mới cho tôi đâu. Hơn nữa cũng tại tôi bất cẩn làm rơi trong xe của Lục tổng mà.” Nụ cười của thư ký An rất khách sáo và xa cách. Cô ta mở cửa xuống xe, cực kỳ chu đáo và lễ phép đứng trò chuyện với Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn chú ý đến chi tiết này, phát hiện thư ký An rất biết cách đối nhân xử thế, liền nhàn nhạt nhếch môi, bình tĩnh nói: “Tối qua đã khuya vậy mà cô còn có thể cố ý nhắc đến chuyện son môi trong điện thoại, tôi còn tưởng thỏi son này rất quan trọng với cô. Giờ tôi cũng đã lỡ mua rồi, dù sao màu này cũng không hợp với tôi, hay là thư ký An cứ giữ lấy đi.”

 

Nói rồi, cô ném thẳng túi quà đựng thỏi son đang cầm trong tay vào chỗ ngồi trong xe.

 

Thư ký An không từ chối được, đành phải cười với Hạ Mộc Ngôn: “Vậy thế này đi, chiều nay tôi phải đến hội trường thương mại lấy vài thứ, không biết có quán cà phê nào ngon ở dọc đường không. Bà Lục muốn đi uống cà phê với tôi không? Tôi mời cô, xem như cảm ơn cô đã mua son cho tôi.”

 

“Cô hỏi đúng người rồi đấy, quả là tôi biết được mấy quán cà phê không tệ.” Hạ Mộc Ngôn cười dịu dàng, không từ chối.

 

Thư ký An gật đầu rồi đi vòng qua xe, vừa mở cửa xe vừa nói: “Vậy lên xe đi, chúng ta cùng đi uống cà phê.”

 

“Không thể chối từ tấm thịnh tình, vậy tôi không khách sáo đâu nhé.” Hạ Mộc Ngôn cười rồi lên xe của cô ta.

 

Hai người phụ nữ ngồi trong xe, dọc đường trò chuyện đôi ba câu, nhưng dường như đều cố ý lướt qua chủ đề về Lục Cẩn Phàm, chỉ nói đủ chuyện xoay quanh Tập đoàn Shine USA và nhiều chuyện xảy ra trong nước. Hai người vừa nói vừa cười, giống như thật sự đang trò chuyện rất vui vẻ.

 

Tận đến khi tới quảng trường gần hội trường thương mại, hai người mới đi vào một quán cà phê có phong cảnh tao nhã và yên tĩnh.

 

Hạ Mộc Ngôn gọi đại một tách Mocha, thư ký An cũng gọi một tách y vậy.

 

“Thư ký An cũng thích uống Mocha?”

 

“Cũng tạm, tôi lớn lên ở Mỹ, không thể uống được mấy loại cà phê đắng nghét, nhưng Mocha thật sự là loại tôi thích.”

 

“Lục dù màu son của thư ký An khác tôi, nhưng thương hiệu lại giống, cũng cùng thích uống một loại cà phê. Vậy chúng ta có được xem là có sở thích gần giống nhau không?” Hạ Mộc Ngôn mỉm cười, nói như vô ý: “Không biết có phải gu đàn ông cũng giống nhau luôn không nhỉ?”

 

Nghe thấy câu này, thư ký An im lặng chớp mắt một cái, sau đó mỉm cười: “Hôm nay bà Lục cố tình tới tìm tôi, thật ra là muốn nói chuyện với tôi sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhướng mày: “Vậy cô nói thử xem, tôi tới tìm cô để nói chuyện gì?”

 

“Tất nhiên là nói về Lục tổng rồi.” Thư ký An rất bình thản nhìn thẳng vào mắt Hạ Mộc Ngôn: “Bà Lục là người thông minh, nói chuyện với người thông minh rất thoải mái, tôi cũng không cần phải đóng vai nhân vật vô tội. Có thể từ Mỹ trở về đây, mục đích của tôi rất đơn giản, cũng rất trực tiếp, giống như mục đích hôm nay bà Lục đến tìm tôi vậy.”