Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 170




Chương 170:

 

Cô uống hai ly, không đến mức khó uống.

 

Cô giơ tay lên dụi mũi, mặt không cảm xúc đưa tay lấy thêm ly nữa.

 

Đây là một public house*, thuộc kiểu quán bar. Khách ở đây đa phần là người nho nhã lịch sự đến uống rượu nghe nhạc, không xô bồ như quán bar bình thường.

 

(*) Public house: hay còn được viết tắt là Pub (nghĩa là ngôi nhà dành cho cộng đồng) là một cơ sở kinh doanh chuyên các thức uống chứa cồn như bia, rượu,…và cả thức uống không chứa cồn, phục vụ kèm thức ăn nhẹ để mọi người gặp gỡ, ăn uống và trò chuyện.

 

Trên sân khấu không xa, một chàng trai trẻ tuổi ôm guitar hát một bài điệu ballad sầu cảm, càng hát càng đau xót, càng hát càng nặng nề.

 

Tâm trạng Hạ Mộc Ngôn vốn đang phải cố gắng bình ổn lại vì thế mà dần dần bị kích động. Cánh tay đang cầm ly rượu của cô cũng dần dần siết chặt lại.

 

Cô chạy từ khách sạn đến đây chỉ vì muốn cho mình bình tĩnh lại, nếu không cô sợ mình sẽ không kiểm soát được cảm xúc.

 

Cô rất muốn túm lấy cổ áo Lục Cẩn Phàm mà chất vấn. Kiếp trước, sau khi họ ly hôn, anh đi Mỹ, có phải hàng ngày đều ở bên cạnh An Thư Ngôn không?

 

Trong mười năm đó căn bản cô không có chút liên quan gì đến anh. Anh là Tổng Giám đốc điều hành Tập đoàn Shine toàn cầu, quyền thế hơn người, ngửa tay hô mưa sấp tay gọi gió. Tất cả chuyện về anh, cô không cách nào có thể biết được!

 

Tại sao khoảng cách giữa anh vào cô lại xa, xa như vậy!

 

Mà trong mười năm đó, là ai gần gũi với anh? Là An Thư Ngôn? Là Hạ Mộng Nhiên? Hay là người phụ nữ nào khác còn tốt đẹp hơn cô ngàn vạn lần?

 

Nhưng cô không thể nào hỏi.

 

Nếu hỏi, cô e rằng sẽ bị biến thành một người điên.

 

Một người điên nói những lời mê sảng mà người khác không hiểu được.

 

“Tổng Giám đốc Tập đoàn Shine vừa về nước hôm nay, hiện đã đến Hải Thành.”

 

“Nhìn cái gì? Có biết người trong bản tin là ai không? Loại đàn bà như cô làm gì có tư cách xách giày cho người ta!”

 

Bên tai cô chợt vang lên những lời nói cuối cùng cô nghe được trước khi chết.

 

Hạ Mộc Ngôn lại dụi dụi mũi, nhắm mắt lại.

 

Đột nhiên cô như bị đặt về nhà ngục lạnh như băng, xung quanh lạnh lẽo, cảm thấy cô quạnh mà vùng vẫy, chất độc phát tác khiến cho cô khó thở, tất cả bao trùm lấy cô.

 

Lạnh quá, lạnh đến hàm răng cô cũng run cầm cập.

 

Cách đó không xa có hai người đàn ông đang nghe nhạc uống rượu, ăn Lục như tầng lớp trí thức ưu tú trong giới thượng lưu. Hai người họ chợt chú ý đến tiếng động như chai rượu rơi trên mặt đất từ góc bên kia.

 

Hai người đàn ông quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ gầy nhỏ trắng trẻo đang ôm gối co quắp ngồi trên sofa, mặt vùi vào đầu gối, cả người lay động như thể đang rất lạnh.

 

“Cô à, cô không sao chứ?” Hai người đứng dậy bước qua ân cần hỏi.

 

Hạ Mộc Ngôn vòng tay ôm đầu gối thật chặt, ngước mắt lên.

 

Khi nhìn rõ mặt cô, hai người đàn ông này sửng sốt mất một lúc, hồi lâu sau mới kinh ngạc thốt lên: “Cô… Cô Hạ?”

 

Tuy đã uống rượu nhưng Hạ Mộc Ngôn miễn cưỡng cũng có thể nhận ra hai người này hình như đã từng hợp tác với công ty nhà họ Hạ.

 

Là Giám đốc với quản lý của một nhà máy nhỏ nào đó, quản lý cái gì đó. Cô cũng không muốn suy nghĩ, chỉ lãnh đạm nhìn hai người họ một cái, rồi một lần nữa yên lặng vùi mặt vào đầu gối.

 

Hai người đàn ông này thấy cô có vẻ như đã uống nhiều quá, cả người yên tĩnh sa sút không bình thường, không giống chút nào với đại tiểu thư bốc đồng ương ngạnh trong truyền thuyết.

 

Hai người không yên tâm tiến tới hỏi: “Cô Hạ, có phải cô uống nhiều quá rồi không? Có cần liên lạc với nhà họ Hạ đến đón cô không?”

 

Kết quả là hai người còn chưa nói xong thì Hạ Mộc Ngôn bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc hỏi: “Muốn uống rượu không?”

 

Hai người: “…”

 

Có thể uống rượu cùng cô Cả nhà họ Hạ, thật sự là một cơ hội nghìn năm có một, có ai lại từ chối chứ?