Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 499




Chương 499:

 

Hạ Mộc Ngôn run rẩy cả người, cảm thấy lông măng và tóc gáy đều dựng ngược lên vì lạnh. Dali cũng đứng bên cạnh nheo mắt quan sát Hạ Mộc Ngôn vẫn đứng tỉnh rụi, rồi lại nhìn vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm của Lục Cẩn Phàm với người phụ nữ bọn chúng mới tóm được. Bây giờ hắn ta mới rũ bỏ được phần nào ngờ vực với Hạ Mộc Ngôn.

 

“Mr. Control cần gì phải tự gây khó dễ với chính mạng sống của mình như vậy. Người bình thường nhịn ăn nhịn uống ba ngày là đã nằm liệt trên giường không còn sức lực, Mr. Control lại có thể không ăn, không uống, không ngủ giằng co với chúng tôi như thế. Dù sao cũng chỉ là người thường, ông còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa? Một ngày? Hai ngày? Hay là mười ngày?” Dali chế nhạo nói.

 

Lục Cẩn Phàm chỉ đáp lại bằng sự thờ ơ.

 

Dali nở nụ cười lạnh lẽo, dùng mắt chỉ vào thức ăn trên bàn: “Ông chắc chắn không ăn sao? Cô ả này nấu ăn thật sự không tệ đâu.”

 

Mặt Lục Cẩn Phàm không cảm xúc, liếc về bàn ăn một cái rồi vẫn lạnh nhạt như cũ: “Cô ta nấu à?”

 

Nghe thấy câu hỏi của anh có chút ẩn ý, Dali nhất thời cảnh giác nhìn Hạ Mộc Ngôn vẫn lặng lẽ đứng đó.

 

Kết quả, Lục Cẩn Phàm cất bước đi đến bên cạnh bàn, nhướng mắt lên rồi lại nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Người nước nào?”

 

Hạ Mộc Ngôn mím môi không nói.

 

Dali cười khành khạch mấy tiếng: “Tôi đã nói cô ả là người câm mà. Da trắng như vậy, không phải người Trung Quốc thì cũng là người Nhật, hoặc cũng có thể là người Hàn Quốc.”

 

Lục Cẩn Phàm cong môi không để lộ cảm xúc: “Câm sao?”

 

“Sao hả? Mr. Control không tin à?” Dali chợt duỗi tay nhéo mạnh vào cánh tay Hạ Mộc Ngôn. Lập tức Hạ Mộc Ngôn cắn môi vì đau, nhưng vẫn không thốt lên tiếng nào, mặt cứng đờ, không nhìn mặt Lục Cẩn Phàm. Cô chỉ sợ một khi tầm mắt của mình nhìn thấy anh thì chắc chắn sẽ bị lộ.

 

Dali vừa nhéo cô vừa chú ý quan sát nét mặt Lục Cẩn Phàm.

 

Lục Cẩn Phàm cũng chưa từng nhìn Hạ Mộc Ngôn một cái, lên tiếng: “Đúng là A Cát Bố càng ngày càng hiểu tôi, biết tôi chán ghét đám người lắm lời thô lỗ các người nên mới đưa cho tôi một người câm vào đây.”

 

Dali lập tức liếc anh một cái.

 

Lục Cẩn Phàm lại lạnh nhạt nói: “Đáng tiếc, tôi không có hứng thú.”

 

Dali thoáng sửng sốt, buông cánh tay Hạ Mộc Ngôn ra. Hắn ta còn chưa kịp nói lời nào thì đã thấy Lục Cẩn Phàm mỉm cười vung tay hất đổ bàn thức ăn không chút nể nang. Thức ăn, nước canh vung vãi đầy trên mặt đất, anh cũng không thèm liếc đến một cái, thờ ơ quay người, thể hiện rõ anh chát ghét bọn họ đến cùng cực.

 

Thấy hôm nay cũng không khác gì mấy hôm trước, Dali không cách nào khác đành chộp lấy cổ áo Hạ Mộc Ngôn lôi xềnh xệch ra ngoài, đóng sầm cánh cửa căn nhà gỗ.

 

Cánh cửa căn nhà gỗ vừa đóng lại thì tâm trạng Hạ Mộc Ngôn vừa như chìm xuống đáy lại chợt lóe lên tia hi vọng.

 

Lục Cẩn Phàm còn sống! Chỉ một giây trước thôi anh vẫn còn sống sờ sờ ngay trước mắt cô.

 

Tuy thái độ Lục Cẩn Phàm lạnh lùng khác thường, nhưng Hạ Mộc Ngôn ít nhiều gì cũng hiểu được sự nhạy bén và quả quyết của anh.

 

Mới vừa rồi nếu anh để lộ một chút manh mối có quen biết cô thôi thì e là bây giờ cô đã bị Dali biến thành oan hồn chỉ trong nháy mắt rồi.

 

Nhưng quả thật khó khăn lắm mới tìm thấy anh mà đến một câu cô cũng không nói được. Thậm chí cô còn phải chống đỡ sự lạnh lùng của anh, đến cả thức ăn cũng bị hất đổ…

 

Hạ Mộc Ngôn chợt thấy ấm ách khó chịu, nhưng phần nhiều lại là vì nghe nói anh đã không ăn không uống ba ngày ba đêm rồi.

 

Dali vừa ra ngoài thì mặt đã lạnh như băng, rõ ràng hắn ta bị thái độ của Lục Cẩn Phàm chọc giận. Hắn quay đầu thúc giục Hạ Mộc Ngôn đi nhanh một chút, giọng nói không hề thân thiện.

 

Hạ Mộc Ngôn lặng lẽ đi theo hắn, không hề ngoái đầu lại, càng lúc càng cách xa căn nhà gỗ nhỏ của Lục Cẩn Phàm. Vừa rồi thái độ của Lục Cẩn Phàm vô cùng rõ ràng. Ở nơi này, bất luận là cô hay anh, một khi mắc phải sai sót nhỏ nào thì cũng sẽ liên lụy rất lớn, có khi còn mất mạng ngay lập tức.

 

Anh đã thận trọng thì cô lại càng phải thận trọng hơn. Cho dù cô có khả năng cứu anh ra được hay không thì ít nhất cũng không làm anh vướng tay vướng chân.

 

Dĩ nhiên Hạ Mộc Ngôn không hề hay biết, từ sau khi cô ra khỏi căn nhà gỗ thì xung quanh đã có vài chục khẩu súng chĩa vào cô từ trong rừng rậm. Một khi cô quay đầu lại hay có cử động quan sát vị trí của căn nhà gỗ thì lập tức sẽ bị loạt súng này bắn hạ.

 

Bà cụ vẫn còn chờ trong căn nhà gỗ của A Cát Bố, nghe tiếng động bên ngoài, nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn bình yên vô sự trở về thì lập tức phấn khởi, nói một tràng tiếng Campuchia với A Cát Bố.