Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 600




Chương 600:

 

Phong Lăng ngồi xổm xuống, định đỡ Hạ Mộc Ngôn dậy. Hạ Mộc Ngôn vẫn nhìn chăm chú chiếc xe Bentley màu đen, khàn giọng hỏi: “Người trong xe… là ai…”

 

“Tôi đỡ cô ngồi dậy trước đã.” Hầu như trước giờ Phong Lăng chưa từng khóc, nhưng bây giờ nhìn thấy ánh mắt mịt mờ trống rỗng của Hạ Mộc Ngôn, cộng thêm vết máu rỉ ra ở thân dưới, tròng mắt Phong Lăng ửng đỏ, cô bước lên đỡ Hạ Mộc Ngôn dậy. Nhưng Hạ Mộc Ngôn cũng không đứng vững, chỉ có đôi mắt là vẫn dán chặt vào chiếc xe kia.

 

“Nói cho tôi biết… Người trong xe là ai…”

 

Phong Lăng cắn chặt răng, không lên tiếng.

 

Hạ Mộc Ngôn chậm rãi dời mắt, nhìn về phía Phong Lăng: “Là Lục Cẩn Phàm sao?”

 

Phong Lăng nắm lấy cánh tay Hạ Mộc Ngôn, tránh để cô ngã xuống đất. Cánh tay nắm lấy tay Hạ Mộc Ngôn hơi run rẩy, cô muốn trấn an Hạ Mộc Ngôn, nhưng lại chẳng thể kiềm nén được cảm xúc của chính mình. Phong Lăng rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Chúng tôi và ông Lục truy đuổi đến chỗ của hai người. Vốn dĩ cả quá trình truy đuổi cách nhau nửa tiếng, nhưng do lái hết tốc lực nên cuối cùng cũng đuổi tới nơi. Nhưng không ngờ chúng tôi vừa đến thì lại thấy cô bị đẩy nửa người ra khỏi cửa sổ, ông Lục bất ngờ tăng tốc đến cực hạn…”

 

Trong nháy mắt, đầu óc Hạ Mộc Ngôn hoảng hốt.

 

Người trong xe là… Lục Cẩn Phàm… Ý thức cô dừng lại ngay tại đây, Hạ Mộc Ngôn bỗng đẩy Phong Lăng ra, quay người chạy lảo đảo, nhào về phía chiếc xe.

 

Phong Lăng không ngờ cô vẫn còn sức để đẩy mình nên bất ngờ bị lùi về sau. Lúc Phong Lăng vội vàng vươn tay định đỡ thì Hạ Mộc Ngôn đã nhào tới bên cạnh chiếc xe Bentley. Phong Lăng vội vàng bước lên kéo Hạ Mộc Ngôn suýt ngã quỵ dưới đất dậy, nắm chặt cánh tay Hạ Mộc Ngôn: “Bà Lục, cô đừng như vậy…”

 

Cặp mắt Hạ Mộc Ngôn chỉ tập trung nhìn chằm chằm chiếc Bentley, tựa như chẳng nghe được âm thanh nào khác bên tai nữa.

 

Đám người Nam Hành gần như xông lên cùng một lúc với Phong Lăng, không hề nhiều lời, lập tức gọi đám người A K bắt tên tài xế xe hàng, đồng thời cả đám người mặt mày nghiêm túc chuẩn bị cứu viện.

 

Những người lái xe xung quanh chỉ trỏ về hướng này… “Chiếc xe phía trước hình như bị nổ tung thì phải? Sao tự nhiên lại nổ thế? Đáng sợ thật!”

 

“Chiếc xe này bị đâm nặng quá. Thân xe Bently này vốn rất kiên cố, vậy mà lại tan nát như vậy, có thể thấy lực va chạm mạnh đến cỡ nào… Chẳng lẽ đây là âm mưu gϊếŧ người trên đường cao tốc thường nghe nói sao…”

 

“Xe này bị rỉ dầu rồi, nhìn đi, dầu bốc cháy rồi kìa!”

 

“Có khi nào xe này cũng nổ luôn không…”

 

Lời nói xì xào bàn tán của đám người lọt hết vào tai Hạ Mộc Ngôn. Cô cố nén nước mắt, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào cửa sổ đã vỡ vụn. Cô muốn vùng chạy ra khỏi Phong Lăng, nhưng Phong Lăng lại nắm chặt tay cô, cuối cùng còn ôm luôn Hạ Mộc Ngôn bằng hai tay: “Bà Lục, cô đừng xúc động!”

 

“Buông tôi ra!”

 

“Bà Lục!”

 

“Phong Lăng, cô buông tôi ra!” Hạ Mộc Ngôn gào khóc: “Buông ra!!!”

 

“Hiện giờ bất cứ lúc nào chiếc xe này cũng có thể bốc cháy! Ông Lục bất chấp tính mạng chắn xe là vì muốn bảo vệ mạng sống của cô! Cho dù ông Lục thế nào, nếu như cô không lùi lại, chẳng phải sự hi sinh của ông Lục đã trở nên vô ích hay sao?”

 

“Hi sinh gì chứ? Sao lại hi sinh được? Anh ấy sẽ không…” Hạ Mộc Ngôn giãy giụa như phát điên, nhưng cuối cùng vẫn không vùng ra. Nghe thấy tiếng nhóm người của Nam Hành đang nỗ lực cạy mở cửa xe, nước mắt cô không ngừng rơi, cơ thể mất hết sức lực, khuỵu xuống đất.

 

“Hạ Mộc Ngôn…” Phong Lăng không nhịn được mà gọi tên cô, cúi đầu nhìn Hạ Mộc Ngôn run rẩy, bả vai co rúm. Phong Lăng đặt tay lên vai cô, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: “Hạ Mộc Ngôn, thân dưới cô đang chảy máu, cô lên xe trước đi. Cô đừng như vậy…”

 

Mắt thấy xăng chảy bên dưới xe bốc cháy ngày càng lớn, Hạ Mộc Ngôn muốn bước lên dập lửa, bỗng nhiên Nam Hành ngước mắt lên nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn, trầm giọng quát: “Phong Lăng, lập tức đưa Hạ Mộc Ngôn đi!”

 

Đưa Hạ Mộc Ngôn đi là chuyện đương nhiên, có mệnh lệnh của Nam Hành, Phong Lăng lại càng kiên quyết cưỡng ép Hạ Mộc Ngôn đứng dậy, khoác vai cô, kéo tay: “Đi!”

 

Hạ Mộc Ngôn không nói gì, cũng không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm chiếc Bentley màu đen. Nhìn thấy vũng máu lớn tràn ra qua cửa xe ngày càng nhiều, cô cảm thấy thế giới trở nên u tối.

 

“Lục Cẩn Phàm, anh đi ra cho em, mau đi ra đi!” Đầu óc Hạ Mộc Ngôn trống rỗng, cô vô thức muốn bước về phía xe, nhưng bị Phong Lăng cản lại.

 

Cô ngơ ngác nhìn cánh cửa xe đã biến dạng: “Túi khí xe Bentley an toàn hơn những loại xe khác, chắc chắn anh ấy sẽ không sao đâu, đúng không…”

 

Hạ Mộc Ngôn giống như đang nói chuyện với Phong Lăng, lại như đang nói chuyện với người trong xe, lại càng giống như đang lẩm bẩm một mình.

 

Phong Lăng không nói tiếng nào.