Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 645




Chương 645:

 

Hạ Mộc Ngôn yên lặng đi xuống nhà, khi còn cách mặt đất lát men sứ năm sáu bậc thì bỗng nhiên cảm giác chếnh choáng ngày càng nặng, bất chợt trước mắt cô tối sầm lại, cô vội vàng vịn lên lan can theo phản xạ nhưng tay còn chạm được vào tay vịn thì cả người chúi đầu xuống dưới, đầu đập vào bậc thang, lập tức bất tỉnh.

 

“Bà Lục!” Chị Trần nhìn Hạ Mộc Ngôn bất chợt ngất xỉu lăn xuống bậc thang thì sợ hãi thét to lên, vội vã bước nhanh xuống đỡ cô lên, rồi vội vàng gọi những người giúp việc khác: “Mau gọi điện cho ông Lục, bà Lục ngất xỉu rồi!”

 

Người giúp việc vừa nhìn thấy tình trạng của Hạ Mộc Ngôn thì sợ hết hồn. Người thì vội vàng lao đến cùng chị Trần đỡ Hạ Mộc Ngôn lên, người thì vội vã quay đi gọi điện thoại.

 

Luống cuống tay chân một lúc thì điện thoại bên kia cũng có tín hiệu. Lúc này Hạ Mộc Ngôn chợt tỉnh, cô dựa vào trong lòng chị Trần nhíu mày, giơ tay lên xoa cái trán đau, đồng thời nghe tiếng người giúp việc nói trong điện thoại: “Ông Lục, bà chủ vừa mới ngất xỉu trên cầu thang. Ông Lục, lúc nào thì ông có thể quay về…”

 

Hạ Mộc Ngôn nghe thấy liền lập tức nhìn sang: “Không cần gọi anh ấy về, tôi không sao.”

 

Giọng nói của cô rất khẽ, nhưng người giúp việc nghe thấy vẫn dừng lại, do dự một chút rồi cầm điện thoại sang.

 

“Bà chủ, ông Lục nói tôi chuyển điện thoại cho cô…”

 

Hạ Mộc Ngôn yên lặng một lúc rồi đưa tay cầm điện thoại áp vào tai.

 

Giọng của anh ở đầu dây bên kia tùy ý hời hợt, nhưng vẫn lạnh lùng, khiến cho người ta nghe thấy không rét mà run: “Sao hả, đến cả chuyện cơ bản nhất là sống cho khỏe mạnh mà cô cũng không làm được. Ngoại trừ cảm mạo sốt rần lên thì cô còn muốn đi đường ngã thành tàn phế hả?”

 

Hạ Mộc Ngôn vốn không trông mong anh sẽ quay về. Huống hồ vừa rồi cô cũng chỉ vì bị choáng váng mà không đứng vững thôi. Thế nhưng khi nghe những lời này thì cô vẫn cảm thấy băng giá tận tim.

 

“Em không muốn ép anh quay về, vừa rồi chỉ là không cẩn thận thôi. Người làm trong nhà quá lo lắng cho nên mới chuyện bé xé ra to, anh không cần để ý. Nhưng dù sao Ngự Viên cũng là nhà của chúng ta, anh định không bao giờ quay về nữa sao?”

 

Giọng Lục Cẩn Phàm không chút lay động, tuyệt đối không để người khác đoán ra được cảm xúc của mình: “Tôi nhận ra cô rất thích nơi đó, nên toàn bộ bất động sản ở Ngự Viên đều đã sang tên cô hết rồi. Chỉ riêng phần bất động sản đó thôi cũng đủ để cô sống an nhàn nửa đời sau, sẽ không lặp lại cuộc sống lang bạt kỳ hồ nữa.”

 

Tất nhiên cô sẽ không lặp lại cuộc sống như vậy nữa, cô có công việc, cũng tự mình cố gắng nỗ lực sống tiếp.

 

Bây giờ quả thật Hạ Mộc Ngôn không còn sức lực mà hỏi đi hỏi lại những chuyện không quan trọng đối với mình, cô nắm điện thoại thật chặt, lặp lại câu hỏi: “Anh thật sự không có ý định quay về Ngự Viên nữa sao?”

 

Không có tiếng trả lời.

 

Lục Cẩn Phàm trực tiếp ngắt điện thoại.

 

Điện thoại vang lên tiếng tút lạnh như băng. Hạ Mộc Ngôn nghe đến nửa ngày, dường như không chắc có phải anh cứ như vậy mà tắt điện thoại hay không, lại dường như không tin nổi anh cứ ngang nhiên tắt điện thoại như vậy, một câu thừa thãi cũng không thèm nói với cô.

 

“Bà Lục…”

 

Chị Trần và người giúp việc muốn đỡ cô dậy, Hạ Mộc Ngôn vẫn còn ngồi trên sàn cúi xuống nhìn màn hình điện thoại đã tắt.

 

“Tôi không sao, ngã chút thôi.” Hạ Mộc Ngôn nhẹ nhàng đẩy tay chị Trần và người giúp việc ra: “Tôi tự đứng được, mọi người bận làm gì thì cứ đi làm đi.”

 

“Bà chủ, tôi đỡ cô sang bàn ăn ngồi nhé?” Chị Trần khẽ hỏi.

 

Hạ Mộc Ngôn gật đầu, để chị Trần đỡ sang thì mới phát hiện cảm giác choáng váng hoa mắt lại đến.

 

Sau khi đỡ cô đến bàn ăn, chị Trần chợt giơ tay sờ trán cô: “Vừa rồi đỡ cô, sờ qua tay áo cũng thấy người cô rất nóng, có phải cô bị cảm rồi sốt lên rồi không? Tôi gọi bác sĩ đến đây nhé?”

 

“Không sao đâu, chỉ bị dính chút mưa thôi, không có gì nghiêm trọng. Tôi uống chút trà gừng đường đỏ chị mới nấu là đỡ thôi.”

 

*** Người đàn ông lạnh lùng yên tĩnh đứng trong phòng làm việc, sải bước chân không nhanh không chậm đến trước cửa sổ đứng. Bầu trời trong đêm mưa không có chút ánh sáng trăng sao, cách một lớp cửa sổ cũng vẫn cảm giác được cái lạnh thấu xương luồn vào trong phòng, thấm vào sàn nhà và cả tài liệu công văn trên bàn.

 

Khi Tần Tư Đình mới tan làm ở bệnh viện thì nghe thấy chuông điện thoại, nhìn thấy Lục Cẩn Phàm gọi đến thì lập tức nghe máy.

 

Tiếng người đàn ông bên đầu dây trầm thấp, rõ ràng mát lạnh: “Tìm một bác sĩ có tay nghề và đạo đức tương đương với cậu đến Ngự Viên xem Hạ Mộc Ngôn thế nào đi.”