Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 78




Chương 78:

 

“Bà chủ không thấy ngon miệng sao?” Chị Trần thấy cô chỉ ăn mấy thìa cháo thì quyết định đưa cho cô ly sữa bò.

 

Hạ Mộc Ngôn nhận lấy ly sữa nhưng không uống mà để xuống, chống cằm tiếp tục khuấy cháo, buột miệng hỏi: “Chị Trần, trước đây mỗi lần Lục Cẩn Phàm đi công tác có về đúng ngày không? Ví dụ như phải đi ba ngày thì ba ngày sẽ về thật hả? Hay là thỉnh thoảng sẽ về muộn mấy ngày? Hay là… có thể về sớm không?”

 

Lúc này chị Trần mới hiểu ra, mỉm cười. Hóa ra mới xa nhau mà cô ấy đã tương tư rồi.

 

Trước đây ông Lục đi công tác mười ngày nửa tháng cũng không thấy Hạ Mộc Ngôn thất hồn lạc phách như thế. Bây giờ ông chủ vừa mới đi mà cô ấy đã bắt đầu đếm ngày.

 

“Rất hiếm khi ông chủ bàn chuyện công ty ở nhà, vậy nên tôi cũng không biết mỗi lần ông chủ đi công tác sẽ phải đi bao lâu nữa.”

 

Hạ Mộc Ngôn tiếp tục khuấy cháo trong bát, mắt nhìn ra bầu trời quang đãng.

 

Cô cảm thấy dường như tâm tình đã bay ra ngoài hết vậy.

 

Bỗng nhiên, điện thoại để trên bàn bất chợt reo lên, Hạ Mộc Ngôn cúi mắt nhìn thì thấy số điện thoại riêng của Lục Cẩn Phàm đang nhấp nháy trên màn hình.

 

Ngay cả chính cô cũng không phát giác vẻ mặt mình trong nháy mắt đã từ âm u chuyển sang rạng rỡ, vội vã bắt máy.

 

“Em dậy rồi hả?”

 

“Ừ, mấy giờ anh bay? Sao lúc anh đi không đánh thức em?”

 

 

“Thấy em ngủ say quá nên anh không nỡ.” Lục Cẩn Phàm cười khẽ.

 

Chị Trần đứng cạnh nhìn thấy Quỹ Mộc Ngôn đột nhiên cười tươi như hoa, dù không nói gì nhưng lại lặng lẽ cười rất ngọt ngào.

 

“Em ăn sáng chưa?”

 

“Vẫn chưa.” Hạ Mộc Ngôn nhẹ nhàng khuấy đều cháo trong bát.

 

Giọng của anh lập tức có mấy phần nghiêm nghị: “Chị Trần không làm bữa sáng cho em à?”

 

“Có mà, em đang ăn đây. Tại em dậy muộn quá, mới vừa xuống nhà chuẩn bị ăn thôi.” Không thấy ngon miệng là chuyện của cô, cô tuyệt đối không thể đổ tội lên đầu chị Trần.

 

“Ăn ngon miệng nhé, chuyện tối qua sau này cứ để anh giải quyết, đừng suy nghĩ lung tung.”

 

Đây là… đặc biệt giám sát cô ăn sáng, hay là an ủi cô vậy?

 

Trong nháy mắt, Hạ Mộc Ngôn đáp lại một tiếng “ừ” tựa như mèo con được vuốt lông. Nhân lúc chị Trần ra ngoài cô bỗng nói nhỏ: “Ba ngày nay chỉ sợ khẩu vị của em sẽ không được tốt lắm. Muốn em ăn cơm thật ngon thì anh phải về sớm một chút mới được.”

 

Lục Cẩn Phàm: “…”

 

Ý là, không có anh ở đây, ngay cả cơm cô cũng ăn không ngon ư?

 

Trước kia cô chỉ muốn đẩy anh ra xa cả cây số, hiện giờ cô lại làm nũng tự nhiên như thế.

 

Lục Cẩn Phàm khàn giọng cười nhẹ: “Ngoan đi, ăn hết sạch bữa sáng chị Trần làm, một miếng cũng không được chừa lại.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn cháo và mười mấy cái bánh bao hấp được bày biện trên bàn: “Sao có thể ăn được nhiều vậy chứ…”

 

“Ăn không được cũng phải ăn.”

 

Hạ Mộc Ngôn ngoài miệng nói ăn không vào, nhưng cũng vừa nghe điện thoại vừa bắt đầu húp cháo, còn lấy thêm bánh bao. Nhưng chị Trần lại vội vàng lấy bánh bao đi: “Bà chủ, cái này để lâu quá nên nguội mất rồi, để tôi hâm lại cho bà.”

 

Lúc này, Hạ Mộc Ngôn dùng khẩu hình nói với chị ấy: Làm nóng vài cái là đủ rồi.

 

Kết quả, mãi cho đến khi Hạ Mộc Ngôn cúp máy, chưa đầy mấy phút sau chị Trần đã mang bánh bao ra, vẫn nguyên một lồng mười mấy cái.

 

Thấy rõ vẻ mặt ăn không vào của Hạ Mộc Ngôn, chị Trần cười tủm tỉm, nói: “Trước khi đi, ông Lục đã dặn là mấy ngày ông chủ không ở đây thì bà chủ nhất định phải ăn cơm ba bữa ở nhà, phải cân bằng dinh dưỡng, cũng không được ăn quá ít. Ông chủ nói dạo này bà chủ quá gầy.”

 

Hạ Mộc Ngôn cúi xuống nhìn ngực mình.

 

Thứ cần có đều có, thứ cần to cũng đủ to, sờ tới sờ lui cũng đâu phải không sướng tay, gầy chỗ nào chứ?

 

***