Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 88




Chương 88:

 

Anh giơ tay lên, mượn nước mắt cô lau sạch sẽ vết máu loang lổ trên mặt.

 

May mà đây không phải là máu của cô.

 

Hạ Mộc Ngôn là một cô gái mà lúc bình thường cho dù phát sinh chuyện gì cũng sẽ không dễ dàng rơi nước mắt. Cho dù là trước hay sau khi thay đổi tính tình, cô đều không phải là người thích khóc. Bây giờ tại đây, cô lại khóc thút thít, nước mắt không ngừng rơi.

 

Không cần xem camera, chỉ dựa riêng vào phản ứng của cô lúc này thì Lục Cẩn Phàm đã nhìn ra được vừa rồi cô đã trải qua chấn động dữ dội cỡ nào.

 

“Không sao.” Anh giúp cô lau nước mắt, cởi áo khoác ra choàng lên người cô, ôm cô lên: “Chúng ta về thôi. Anh đi với em, đừng khóc, ngoan.”

 

Cơ thể Hạ Mộc Ngôn nóng đến bất thường. Đôi mắt của Lục Cẩn Phàm tối đen lạnh buốt, anh vừa định ôm cô rời khỏi thì Hạ Mộc Ngôn đã bất lực vùi mặt ở cổ anh, giọng nói khàn khàn run rẩy: “Nếu bị bỏ thuốc này… mà không quan hệ với đàn ông… thì sẽ thế nào…”

 

Anh rũ mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng, khuôn mặt ửng hồng vì thuốc, bàn tay đặt trên eo cô lại tăng thêm sức: “Cho nên, em tính làm gì? Hửm?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhíu mày, cơ thể nóng bỏng rúc sâu vào lòng anh, giọng nói khàn khàn dán sát vào tai anh: “Có thể… cho em ít nước đá không… Em nóng quá, muốn uống nước đá…”

 

“Có ngay.” Thấy cô thật sự khó chịu, Lục Cẩn Phàm ôm cô ra khỏi gian phòng.

 

Thẩm Mục ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, bước nhanh tới: “Lục tổng, ngài ngồi xe của chúng tôi về hay là…”

 

“Cậu lấy một ly nước đá lại đây.”

 

Thẩm Mục nghẹn họng nửa chừng, cậu ta gật đầu một cái rồi lập tức gọi người đi lấy.

 

Hạ Mộc Ngôn ngây ngô núp trong ngực Lục Cẩn Phàm, đầu vô thức cọ tới cọ lui trước ngực anh, giọng nói khàn khàn bất lực: “Khó chịu quá… rốt cuộc là tên biến thái nào đã phát minh ra loại thuốc này vậy chứ…”

 

 

Hạ Mộc Ngôn muốn kéo cổ áo mình, nhưng Lục Cẩn Phàm đã vươn tay đè lại, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô.

 

Thẩm Mục mang nước đá đến, nhưng không dám nhìn dáng vẻ Hạ Mộc Ngôn bây giờ. Cậu ta cố gắng quay mặt đi, tránh phải nhìn thấy chuyện không nên thấy.

 

“Lục tổng, nước đây.” Thẩm Mục thấp giọng nói.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn thấy ghế ngồi chờ trên hành lang, anh nhận lấy ly nước rồi ôm Hạ Mộc Ngôn ngồi xuống, đưa ly đến bên miệng cô: “Lại đây, uống nước.”

 

Cảm giác được ly nước lạnh băng, Hạ Mộc Ngôn lập tức vội vàng uống mấy ngụm. Nước đá này khiến nhiệt độ nóng rực trong cơ thể cô ít nhiều gì cũng giảm đi một chút.

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn kiệt sức nhắm mắt lại, dán dính vào cổ Lục Cẩn Phàm tựa như cầu xin, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khó chịu quá…”

 

Thẩm Mục ho khan một tiếng: “Lục tổng, tôi lái xe đưa ngài và cô Hạ đến bệnh viện, hay là trở về Ngự…”

 

Lục Cẩn Phàm bọc chặt áo khoác trên người Hạ Mộc Ngôn, ngữ điệu lãnh đạm: “Cậu ở đây xử lý những người này. Ai không biết chuyện thì kiểm tra một lát rồi cho về, còn những kẻ đồng phạm can dự vào chuyện này thì cậu biết nên làm sao rồi đấy.”

 

“Vâng, tôi biết rồi.”

 

“Cậu tra rõ xem trong chuyện này, ngoại trừ đây là ý định của Chu Nghiên Nghiên thì có liên quan gì đến nhà họ Chu không. Điều tra tất cả những người có liên quan từ đầu đến cuối, không được bỏ sót bất kỳ ai.”

 

Lục Cẩn Phàm dứt lời, đặt ly rỗng qua một bên, rồi ôm lấy Hạ Mộc Ngôn bước ra ngoài.

 

Thẩm Mục vội vàng bước tới: “Lục tổng, có cần gọi tài xế đến cho ngài không?”

 

Lục Cẩn Phàm liếc nhìn cô gái nhỏ mặt vẫn đỏ ửng trong lòng mình không thành thật cọ qua cọ lại trên cổ anh mà khàn giọng nói: “Không cần.”

 

***

 

Lục Cẩn Phàm ôm Hạ Mộc Ngôn thần trí không tỉnh táo vào trong xe, giúp cô cài dây an toàn. Sau khi xác định cô đã ngồi vững, không bị ngã xuống, anh lại sờ khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng của cô, khẽ thở dài một hơi rồi đóng cửa lại.

 

Sau khi lên xe, đầu Hạ Mộc Ngôn chợt ngả về phía anh.

 

Thậm chí cô còn tuột xuống khỏi ghế, rời khỏi dây an toàn, hoàn toàn ngồi không vững.

 

Lục Cẩn Phàm cau mày, đang muốn vươn tay giúp cô kéo dây an toàn lại lần nữa, nhưng trong lúc Hạ Mộc Ngôn khó chịu đã vô tình đụng phải khóa cài, dây nịt lập tức bung ra. Trong chớp mắt, cô tuột từ trên ghế xuống, suýt nữa mông chạm đất.

 

Lục Cẩn Phàm: “…”