Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 121: Ai sai




Edit: susublue

Đúng là Quân tâm khó dò, khoảng thời gian trước còn vắng vẻ Thục phi, bây giờ lại tiếp tục sủng ái, mặc dù không đến mức hàng đêm đều gọi nàng thị tẩm nhưng đa số buổi tối đều ở lại Yên Hà cung.

Trưởng Tôn Úc Phong cũng cảm thấy rất vừa lòng, có một ngày nhận được thư từ một con quạ đen rồi liền kêu sứ thần tìm cơ hội lẻn vào hoàng cung gặp Phong Như Yên.

"Công chúa, phía trên hạ lệnh, muốn người hãm hại Hoàng Hậu giết ba vị phi tần kia, mà người thì lại tận mắt trông thất." Sứ thần mặc y phục dạ hành, chỉ để lộ hai con mắt.

Phong Như Yên nhìn cửa lớn đóng chặt, trong mắt xẹt qua ý cười châm chọc, "Sứ thần yên tâm, Như Yên chắc chắn làm được, chỉ hy vọng, phụ hoàng có thể nhớ kỹ những gì đã hứa cho bản cung."

Khuôn mặt sau miếng vải che của sứ thần đầy vẻ châm chọc, tùy ý lên tiếng đáp lại rồi thấy Liên Nhi đột nhiên chạy vào, nói hoàng đế muốn tới thì nhanh chóng để Liên Nhi giúp mình rời đi.

Liên Nhi tiễn bước sứ thần trở về thấy Hoàng đế còn chưa đến thì lại nhíu mi, " Không phải vừa rồi Lý công công nói Hoàng Thượng sẽ đến ngay sao, sao vẫn còn chưa đến?"

"Liên Nhi, Hoàng Thượng chưa bao giờ tới đây." Phong Như Yên lẳng lặng đứng ở đó, châm chọc cười nói, người đến đây vẫn luôn là ám vệ.

Liên Nhi đột nhiên cảm thấy Phong Như Yên rất kỳ quái, lui về phía sau theo bản năng, kết quả trên cổ bị kề dao khiến nàng mở to mắt, "Công chúa?"

"Chuyện đã sắp bại lộ rồi ta cũng không cần phải gạt ngươi nữa, hiện tại ta đang làm việc cho hoàng thất Phong quốc." Phong Như Yên thản nhiên nói, thưởng thức vẻ mặt khiếp sợ của nàng.

"Không thể nào!" Liên Nhi lắc đầu theo bản năng, nhưng cần cổ đau đớn cho nàng biết Phong Như Yên không hề đùa giỡn.

"Niệm tình ngươi hầu hạ ta mấy tháng nay, trước khi chết ta cho ngươi hiểu được một chút kế hoạch của bọn họ, đám người Tư Thiên Hoàng đã sớm biết việc làm của các ngươi, vốn dĩ chỉ là trò cười thôi, Yên quốc và Lăng quốc mãi mãi sẽ không diệt được Phong quốc." Phong Như Yên nở nụ cười gần như điên cuồng, vươn tay chém xuống, lúc Liên Nhi còn chưa kịp phản kháng thì đã cắt cổ kết liễu nàng.

Liên Nhi như con rối gỗ bị cắt đứt dây, ngã xuống trên đất, hai mắt trợn lên, chết không nhắm mắt.

Phong Như Yên không biến sắc nhìn thi thể của nàng, nâng tay lên vuốt mắt cho nàng, "Ta muốn sống sót cho nên các ngươi đều phải chết trong tay ta." Dù sao, các nàng mưu hại Phong quốc, sớm muộn gì cũng phải chết, không bằng mượn nàng để dùng một chút.

Phủi tay, đặt dao trên người nàng, Phong Như Yên bước ra ngoài, thi triển khinh công bay về phía Phượng Nghi cung.

Trong Phượng Nghi cung, dưới mái đình bằng trúc.

"Còn chưa tới hai tháng mà đã muốn động thủ sao?" Khúc Ngâm thản nhiên nhìn nữ nhân bình thản trước mặt, không nhanh không chậm uống một ngụm trà.

Phong Như Yên nhíu mi, giọng điệu có chút vội vàng, "Ta không có lừa ngươi..."

"Ta biết, ngươi không có can đảm gạt ta." Khúc Ngâm nâng tay, ngắt ngang lời của nàng, suy nghĩ rồi mắt chợt lóe sáng khác thường, "Phong Như Yên, ngươi nghe theo lời Trưởng Tôn Úc Phong làm nhân chứng đi."

Phong Như Yên kinh ngạc nhìn nàng, hỏi, "Không cần ta đi giết ba nữ nhân đó sao?"

Khúc Ngâm lạnh nhạt nhìn nàng một cái, "Không cần, không cần ngươi ra tay với các nàng, chỉ cần ngày mai ngươi mời các nàng tới thỉnh an ta, sau đó ngươi chứng kiến, làm chứng chuyện này là đủ rồi."

Phong Như Yên nhìn Khúc Ngâm rồi gật đầu, xoay người rời đi.

Chờ Phong Như Yên rời đi, Khúc Ngâm nhanh chóng đứng dậy, một tay đẩy cửa tẩm cung ra, diễn dànllee quýddonn vừa vặn thấy Tư Thiên Hoàng cản đường nàng liền thi triển khinh công bay về phía Hoán Vân cung.

Tư Thiên Hoàng đen mặt, suy nghĩ một chút rồi cũng theo sau.

Hoán Vân cung.

"Nhanh như vậy đã ra tay, chưa tới hai tháng." Tô Tiểu Vũ cũng có chút kinh ngạc, hay là đại quân đã tới biên cảnh rồi?

Tư Thiên Hoán cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó, duy trì trầm mặc.

"Tiểu Hoán, đại quân Phong quốc của chúng ta đến đâu rồi?" Tư Thiên Hoàng đột nhiên nghiêm mặt nói.

"Nhanh đến thôi." Tư Thiên Hoán nhếch khóe miệng, trong mắt đầy vẻ khát máu.

Tô Tiểu Vũ và Khúc Ngâm đều kinh ngạc nhìn hai người, trăm miệng một lời hỏi, "Xuất phát thi khi nào vậy?"

"Ngày mà nàng để Tiểu Bạch tới tìm chúng ta." Tư Thiên Hoán cười dịu dàng, vuốt vuốt vùng bụng hơi nhô lên của nàng, nói, cái bụng hơn hai tháng đã không còn bằng phẳng nữa, nghĩ đến bên trong là đứa bé của mình và vật nhỏ thì tâm lại trở nên ấm áp.

"Động tác thật nhanh, nhưng nhiều người đi như vậy, sao một chút động tĩnh cũng không có?" Tô Tiểu Vũ thấy kỳ quái nhìn hắn, ngay cả Vũ các cũng không nắm được tin tức.

" Phong quốc có tám mươi vạn đại quân, ở Lăng thành chỉ có hai mươi vạn, ta phân làm ba đợt thừa dịp đêm khuya điều đi mười vạn, ven đường không ngừng tập hợp thêm quân đội ở địa phương khác, khi tới biên ải thì cũng khoảng bốn mươi vạn đại quân." Tư Thiên Hoán giải thích, kéo giãn mi tâm của nàng ra rồi nở nụ cười.

Tư Thiên Hoàng liếc mắt xem thường, học động tác của hắn kéo mi tâm Khúc Ngâm ra, nghi hoặc nhíu mi.

Khúc Ngâm nhếch khóe miệng, chụp lấy tay hắn, hỏi, " Đại quân của Yên quốc và Lăng quốc liên hợp, chắc là không dưới tám mươi vạn, ngươi chỉ có bốn mươi vạn, sao có thể ngăn cản được?" Lấy ít địch nhiều, ít hơn người khác một nửa binh lực, chẳng phải là sẽ chết không thể nghi ngờ sao?

"Tiểu Khúc Nhi, ngươi đã quên rằng Hoán có thể bày trận pháp để trấn thủ sao?" Tô Tiểu Vũ nhàn nhàn nói, nhưng thật ra không hề hoài nghi năng lực của Tư Thiên Hoán.

"Thật ra suy nghĩ cẩn thận thì cũng không công bằng." Khúc Ngâm bật cười, lúc Tư Thiên Hoán ở Lê Nguyệt Hoa đã học tập hết mọi tinh hoa tích lũy đời đời của bọn họ, dùng để đối phó người bên ngoài chẳng phải chỉ là một việc cỏn con thôi sao?

"Ngâm nhi, nếu bọn họ không động tà tâm trước thì cũng không phải chịu điều không công bằng này." Tư Thiên Hoàng thản nhiên nói, trong mắt đầy khí lạnh, "Ta chưa từng có dã tâm xưng bá thiên hạ, nhưng ta không có thì không có nghĩa là người khác không có, yên bình quá lâu thì sẽ có người muốn quấy nhiễu nền hòa bình này, một khi đã như vậy thì ta cũng sẽ không để cho bọn họ trèo lên đầu Phong quốc ta, ngày nào ta còn ngồi trên ngôi vị hoàng đế này thì sẽ không để cho quốc  gia bọn họ ức hiếp dân chúng của ta."

"Chàng thật sự rất thích hợp làm một Quân vương." Khúc Ngâm cười nhợt nhạt, trong mắt có một chút mê mang không dễ phát hiện.

"Thân bất do kỷ thôi." Tư Thiên Hoàng vô tình cười khẽ.

Tô Tiểu Vũ quan sát biểu cảm của nàng, trong mắt cũng hiện lên ý cười, tựa vào trong lòng Tư Thiên Hoán, nhìn hắn nở nụ cười.

Tư Thiên Hoán bị nụ cười của nàng làm cho khó hiểu, nhưng thấy nàng vui vẻ thì hắn cũng vui vẻ.

"Đúng rồi, Tiểu Vũ, ngày mai ta muốn ba nữ nhân kia đến ám sát ta." Khúc Ngâm không suy nghĩ xa xôi nữa, lạnh giọng nói.

Tô Tiểu Vũ chớp mắt mấy cái, gật đầu, "Hoán, buổi tối phiền nàng để tẩm cung bọn họ một chuyến." Hiện tại nàng mang thai, không thích hợp dùng bí quyết Huyết Đồng.

Tư Thiên Hoán vuốt cằm, "Được."

Khúc Ngâm suy nghĩ, bắt đầu nói kế hoạch của nàng, chờ nói xong thì Tô Tiểu Vũ đã nằm trong lòng Tư Thiên Hoán ngủ gật, thậm chí khóe miệng còn chảy nước miếng.

Khúc Ngâm bất đắc dĩ nhìn nàng, gật đầu với Tư Thiên Hoán, dắt Tư Thiên Hoàng rời đi.

--- diendanlequydon ---

Thật ra kế hoạch của Khúc Ngâm rất đơn giản, Trưởng Tôn Úc Phong muốn ba nữ nhân đó chết dưới tay Đế hậu của Phong quốc, sau đó hắn có thể rao truyền ra ngoài là Phong quốc vốn khinh thường Yên quốc và Lăng quốc, ngang nhiên khiêu chiến với hai nước, sau đó hai quốc sư sẽ lên tiếng tiến vào thảo phạt Phong quốc, lúc này binh lính Phong quốc đã sớm ngấm dược tính của Ngự Mễ, một khi lên chiến trường, ai thắng ai thua đã biết rõ.

Thế nhưng đúng là gậy ông đập lưng ông, Tư Thiên Hoán dùng bí quyết Huyết Đồng thôi miên ba phi tần, ngày mai lúc cả bốn phi tần sẽ đến thỉnh an Hoàng Hậu, Lăng quốc muốn đâm chết Hoàng Hậu, Vân tần và Kính tần là đồng lõa, mà Thục phi bảo vệ Hoàng Hậu, bản thân bị trọng thương, cấm vệ quân đuổi tới nên liền bắt lấy ba người bọn họ, xử quyết tại chỗ.

Mọi chuyện cũng rất thuận lợi, lúc cấm vệ quân khống chế bọn họ, Phong Như Yên ôm cánh tay bị thương mới chính thức được thủ đoạn của đám người này tàn nhẫn thế nào, thi thể ba phi tần bị cởi hết quần áo treo tại cửa thành, tuyên cáo với người trong thiên hạ, Yên quốc và Lăng quốc bất mãn với Phong quốc, ngang nhiên coi rẻ uy nghiêm của Đế hậu, càng coi rẻ uy nghiêm Hoàng gia, dân chúng lập tức phẫn nộ, tất cả đều kêu gào thảo phạt hai nước đó.

Cũng có người nghi ngờ vì sao ba người họ lại đột nhiên ra tay với Hoàng Hậu, dân gian xuất hiện lời đồn đại, Hoàng đế yêu Hoàng Hậu, nhưng người lại giận dỗi Hoàng Hậu cho nên mới chiêu mộ phi tần thị tẩm, nhưng lúc hoan ái lại kêu tên Hoàng Hậu cho nên mới khiến bọn họ ghen tị, nảy sinh sát ý.

Còn Thục phi, cũng không có ai chú ý đến.

Kế hoạch bị phá hỏng, Trưởng Tôn Úc Phong tức giận chém đứt hai tay hai chân của sứ thần, đang muốn nhờ hai quốc gia trợ giúp thì Tư Thiên Hoán đã mang theo rất nhiều cấm quân bao vây Đức Vương phủ, với tội danh làm mật thám cho quốc gia khác, phán hắn lăng trì xử tử, còn chứng cớ...

Tư Thiên Bắc đã sớm công khai đám Ngự Mễ tìm được ở Phượng thành ra ngoài, cũng giải thích cho mọi người, miếng đất này là do Trưởng Tôn Úc Phong tham ô mà có, mục đích chính là để gieo trồng Ngự Mễ khiến cho người Phong quốc trở thành cái xác không hồn, rất nhiều người dân quanh đó cảm thấy cực kỳ sợ hãi, vì thế khi Bắc vương phân phát giải dược cho mọi người thì địa vị của Bắc vương trong lòng dân chúng cũng tăng lên rất nhiều.

Tất cả mọi người đều biết, chỉ có Yên quốc và Lăng quốc mới có Ngự Mễ nên lòng oán hận với hai quốc gia này đã tích lũy tới cực điểm, đột nhiên bộc phát ra ngoài, cả nước đều hò hét hô khẩu hiệu thảo phạt hai nước đó.

Cuối cùng Minh vương dẫn quân đến biên quan truyền tin tức về, trăm vạn đại quân của Yên quốc và Lăng quốc đã tiếp cận, biên cảnh đầu nguy hiểm, rốt cục tạo thành một trận khói lửa lớn nhất trong mấy trăm năm nay.

Trưởng Tôn Úc Phong bị nhốt trong phòng giam lúc trước giam giữ Trưởng Tôn Thanh Thanh mỗi ngày Tư Thiên Hiểu đều đến thăm hắn, ôn hòa nói hết tất cả mọi chuyện khiến cho Trưởng Tôn Úc Phong suy sụp, thậm chí còn từng mất đi lý trí, đập đầu vào tường.

Trong ngày này, mười người Tư gia đều vào thiên lao, gặp mặt Trường Tôn Úc Phong một lần cuối.

"Nữ nhi ngươi không chết, nàng ta đã bị ai cứu đi rồi, chúng ta cũng không biết." Tư Thiên Hoàng thản nhiên nói.

Đôi mắt âm u của Trưởng Tôn Úc Phong có chút dao động, sau đó đờ đẫn nhìn mười người bọn họ, gương mặt già cỗi chật vật, "Các ngươi đã thắng rồi, bây giờ tới chê cười ta sao?"

"Chúng ta chỉ muốn biết, vì sao Thành vương Yên quốc lại tình nguyện đến Phong quốc làm một Huyện lệnh nhỏ, cuối cùng trả giá bằng nửa cái mạng mình để trở thành Đức Vương?" Tư Thiên Bắc cũng thu hồi bộ dáng tươi cười, lạnh lùng hỏi.

Thân thể Trưởng Tôn Úc Phong cứng đờ, giống như nhớ lại chuyện gì đó đau khổ, đôi mắt không hề tức giận lại hiện lên hận ý, nhìn chằm chằm mười người bọn họ, nói đúng hơn là năm người Tư gia bọn họ, hai mắt đỏ bừng, giọng nói khàn khàn đầy bi phẫn mà trước nay chưa từng có, "Vì sao ư? Bởi vì ta đã thề sẽ khiến giang sơn của phụ hoàng các ngươi suy sụp, báo thù cho muội muội ta!"

"Phụ hoàng đã làm cái gì?" Tư Thiên Hiểu lập tức hỏi, nhưng bốn người khác lại không có phản ứng gì, dù sao lúc Tiên hoàng còn sống cũng chỉ thật lòng yêu thương nữ nhân đã sinh ra hắn.

Trưởng Tôn Úc Phong oán hận trừng mắt nhìn Tư Thiên Hiểu, cười lạnh “ Kiếp này phụ hoàng ngươi chỉ yêu mẫu phi của ngươi, ngươi không biết là muội muội ta có bộ dáng giống với mẫu phi thế nào sao, lúc hắn cải trang đi tuần gặp được muội muội ta, muội ấy liền thích hắn, nhưng hắn không từ chối nàng chỉ vì khuôn mặt thôi, đến khi hắn ở trên giường gọi tên mẫu phi ngươi thì muội ấy mới hoàn toàn tuyệt vọng, nàng ra tay đả thương hắn ta, nhưng lại bị người ta bắt đi đưa vào quân doanh... Nàng là muội muội ta thương yêu nhất, lại bị Tư Lệnh Thiên đưa vào quân doanh làm quân kỹ, hắn sẽ không được chết tử tế, sẽ không được chết tử tế!"

Nói xong lời cuối cùng, ông ta đã điên cuồng hét lên.

Mười người có sắc mặt khác nhau, Tư Thiên Hiểu đau khổ nhắm mắt lại.

"Yêu người không nên yêu thì nên biết kết cục của mình, có gì mà phải oán." Giọng điệu của Tư Thiên Hoán bình thản, đáy mắt không có gợn sóng, nâng tay lên chấm dứt tính mạng của Trưởng Tôn Úc Phong, Trưởng Tôn Úc Phong đáng giận nhưng xét đến cùng, vẫn là lỗi của nam nhân kia.

"Thật xin lỗi, vì mẫu phi mà có nhiều người bị thương." Tư Thiên Hiểu đau khổ nói, sắc mặt không tốt lắm, Đổng Trường Dạ đỡ hắn, vẻ mặt lo lắng.

"Không có mẫu phi ngươi thì phụ hoàng ngươi cũng sẽ yêu nữ nhân khác, kết quả đều giống nhau, ngươi tự trách làm gì." Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói, cuối cùng nhìn thi thể Trưởng Tôn Úc Phong một cái rồi kéo Tư Thiên Hoán đi ra khỏi thiên lao.

Tư Lệnh Thiên là một quân vương tốt, cũng là một người trọng tình nghĩa, nhưng hắn là Hoàng đế cho nên không thể chỉ có một nữ nhân, cuối cùng nữ nhân mình yêu nhất đã bị tổn thương, diễn dafnlê quysdôn không chỉ nữ nhân của hắn mà thậm chí đời sau của hắn cũng đã bị thương hại, đây là bi ai của hoàng đế, nhưng đứng ở góc độ nào đó thì cũng do con người yếu đuối.

"Ngâm nhi, ta sẽ không như vậy." Tư Thiên Hoàng luôn im lặng, thật lâu sau mới nhìn sâu vào đáy mắt Khúc Ngâm, nghiêm túc nói.

Khúc Ngâm nhếch môi, thản nhiên nhìn hắn, "Ta biết."

Tư Thiên Hoàng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn Trưởng Tôn Úc Phong rồi ôm Khúc Ngâm rời đi.

Tư Thiên Bắc vỗ vai Tư Thiên Hiểu, kéo Phù Liễu rời khỏi thiên lao, phụ hoàng thương yêu Hiểu nhất, hắn là người duy nhất không muốn nhìn thấy bộ mặt ghê tởm này của phụ hoàng.

"Tiểu Hoán thật mềm lòng." Tư Thiên Chanh lạnh nhạt nói, nhìn Trưởng Tôn Úc Phong một cái rồi nhíu mày nhìn Bạch Thuật, "Có phải hay không?"

"Hắn là một nhi tử tốt." Bạch Thuật cười nhạt nói, lôi kéo Tư Thiên Chanh rời đi, thật ra Bạch Lê là người nặng tình nghĩa nhất, hắn không để Trưởng Tôn Úc Phong bị lăng trì xử tử, đứng ở một góc độ khác mà nói thì cũng là vì muốn chuộc tội cho Tư Lệnh Thiên.

Tư Thiên Hiểu nhìn bọn họ rời đi, dùng sức thở hổn hển, nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Úc Phong, sắc mặt rất phức tạp, cuối cùng ngồi xổm xuống vùi đầu vào đầu gối, ngoại trừ Đổng Trường Dạ thì không ai biết rốt cục hắn có khóc hay không, chỉ biết là lúc hắn đi ra từ trong thiên lao thì vẫn là bộ dáng công tử thoát tục như trước, ôn nhuận như ngọc, nụ cười bên miệng đầy mê hoặc.

Mà hình như hắn và Đổng Trường Dạ càng thân mật hơn một chút.