Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 47-2: Trả lại gấp trăm lần (2)




Edit: Lãnh Thiên Nhii.

Sắc mặt Mặc Vân  Vũ trắng nhợt, vì hắn nói thẳng, cảm thấy có chút xấu hổ, mắt to tràn ra nước mắt, "Công tử......"

"Lệ nữ nhi, là thứ làm cho người ta đau lòng nhất, Mặc cô nương đây là cố ý muốn cho Bạch Vũ gia tăng thêm cảm giác có tội sao?" Tô Tiểu Vũ cầm quạt ngọc tiếp được một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng tràn ra, khẽ cau mày.

"Không phải vậy, Bạch công tử." Mặc Vân Vũ vội vàng phủ nhận, xoa xoa nước mắt trên mặt, lúng túng giương mắt nhìn, lại đụng vào một đôi mắt không có chút ý thương tiếc nào, trong lòng đột nhiên chợt lạnh, rồi lại khơi dậy đấu chí của nàng, nam nhân này càng vô tình, nàng càng phải lấy được!

"Nữ tử tính tình thẳng thắn một chút, khả ái nhất, Mặc cô nương cảm thấy thế nào?" Tô Tiểu Vũ trêu chọc cũng trêu chọc đủ rồi, lại lười biếng ngồi xuống, cười như không cười nói.

Mặc Vân Vũ sững sờ, sau đó trong tròng mắt xấu hổ, "Ý tứ Bạch công tử, Vân Vũ biết, Bạch công tử nếu muốn mời ca ca mở hộp ra, không bằng đang đi Mặc phủ ở, cũng dễ dàng hơn rất nhiều, không phải sao?"

"Cung kính không bằng tuân mệnh." Tô Tiểu Vũ hài lòng cười một tiếng.

"Thanh Hoa, trở về nói cho ca ca một tiếng, tự ta mang Bạch công tử trở về." Mặc Vân Vũ phân phó thị nữ bên người, sau đó xoay người nói với Tô Tiểu Vũ, "Bạch công tử, Vân Vũ mang ngài đi Mặc phủ."

"Đi thôi, ta thật sự đối tò mò với cái hộp nhỏ kia." Tô Tiểu Vũ mở cây quạt phẩy phẩy gió, không nói ra được hết phong lưu phóng khoáng.

Mặc Vân Vũ một trận mặt hồng tim đập, đi về phía trước.

"Bạch Lê, cầm cái hộp đi theo ta, Bạch Thuật, trả tiền." Tô Tiểu Vũ chậm rãi đi theo sau lưng Mặc Vân Vũ, phân phó hai người "người làm" này.

Tư Thiên Hoán mặt không thay đổi cầm cái hộp đi theo sau lưng Tô Tiểu Vũ, Bạch Thuật bỗng dưng co quắp khóe miệng, cuối cùng từ trong ngực móc ra một thỏi vàng, để lên bàn, lộ ra phú quý.

Mặc Vân Vũ ở trước mặt nghe, biết Bạch Thuật và Bạch Lê đều là thủ hạ của Bạch Vũ, trong mắt thoáng hiện vẻ hưng phấn, trong lòng càng thêm vui mừng, nam nhân ưu tú như vậy đều là thủ hạ Bạch Vũ, Liên ca ca cũng không được đến mức này, Bạch Vũ này nàng là chắc chắn phải có được!

Sắc trời từ từ tối dần, nhưng vẫn như cũ thấy rõ cảnh tượng trước mắt, nước biếc vờn quanh, lầu các xen lẫn, hoa cỏ hòa vào nhau, cả Mặc phủ bố trí hết sức lịch sự tao nhã, rồi lại không mất quý khí, nhìn ra được lão tổ tông Mặc gia xây phủ đệ này thời điểm đó rất hao phí tinh thần.

Bạch Thuật vừa đi vào Mặc phủ, khóe miệng chậm dãi gương lên không thể nhận ra, từng ngọn cây cọng cỏ trong Mặc phủ nhìn giống như bình thường, kì thực là phòng ngự hoàn mỹ, bứt dây động rừng, không hổ là Mặc gia.

"Ca ca, đây là công tử Bạch Vũ!" Mặc Vân Vũ mang theo ba người đi vào đại sảnh Mặc phủ, nhìn nam tử anh tuấn đang ngồi thượng vị, thẹn thùng nhìn Tô Tiểu Vũ một cái.

Mặc Thiên nhàn nhạt quan sát ba người sau lưng Mặc Vân Vũ, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, chỉ là rất nhanh khôi phục bình tĩnh, cười nhạt nói với Tô Tiểu Vũ, "Tiểu muội bị chiều hư, thất lễ, kính xin công tử không lấy làm phiền lòng."

"Mặc gia chủ." Tô Tiểu Vũ lười biếng nhếch môi, ánh mắt đón nhận cái nhìn khí phách của Mặc Thiên, lại không gợn sóng chút nào, "Tại hạ đã sớm nghe nói gia chủ Mặc gia được lão gia chủ chân truyền hết kỹ thuật cơ quan, trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy, hôm trước ngẫu nhiên có một cái hộp, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được, trong lòng lại hết sức hiếu kỳ, lúc này mới tìm tới Mặc gia."

"Hả? Không biết cái hộp này ở đâu......" Có chuyện liên quan tới cơ quan, Mặc Thiên nhất định có hứng thú, lập tức lên tiếng hỏi.

Tư Thiên Hoán từ từ móc hộp gỗ ra, nhìn cũng không nhìn vị kia một cái, không thấy rõ hắn ra tay thế nào, hộp gỗ đã rơi vào trên bàn bên cạnh Mặc Thiên.

Mặc Thiên trong lòng khiếp sợ, vẻ mặt không khỏi nhìn Tư Thiên Hoán một cái, Bạch Lê này võ công cao cường như thế, khí độ tôn quý, Bạch Vũ rốt cuộc có khả năng gì, có thể để cho người như vậy trở thành thủ hạ của hắn, trên giang hồ chưa từng nghe nói qua cái tên Bạch Vũ này, có lẽ nam tử này không nguyện ý tiết lộ tên thật của mình rồi.

"Bạch Thuật, Bạch Lê, hai người các ngươi có chút hiểu cơ quan, liền lưu lại học tập gia chủ tốt đi, ta đi nghỉ ngơi một chút." Tô Tiểu Vũ lười biếng ngáp dài, nhàn nhạt liếc hai người một cái.

"Này Vân Vũ có thể dẫn Bạch công tử đi phòng khách được không?" Mặc Vân Vũ mong đợi nhìn Tô Tiểu Vũ.

"Mặc cô nương là kim chi ngọc diệp, vì Bạch mỗ làm người dẫn đường, hình như có chút không thích hợp?" Tô Tiểu Vũ nghi hoặc nhíu mày, giống như là không hiểu tâm ý Mặc Vân Vũ.

"Mọi người đều thân thiết, sao lại có cái gì không giống nhau, muội muội ta đây khó được khi khéo léo hiểu lòng như thế, Bạch công tử thật đúng là có phúc." Đáy mắt Mặc Thiên thoáng qua tinh quang, cưng chiều nhìn Mặc Vân Vũ, xem bộ muội muội thích người thiếu niên này, để hai người chung đụng một phen, nếu Bạch Vũ cũng có ý với Vân Vũ, thúc đẩy hôn sự của hai người, nhất định có thể mang đến không ít chỗ tốt cho Mặc gia.

"Tấm lòng Mặc gia, Bạch mỗ bội phục." Tô Tiểu Vũ nhíu mày nhìn về phía Mặc Vân Vũ, "Vậy liền làm phiền Mặc cô nương rồi."

"Bạch công tử, mời." Mặc Vân Vũ khẽ nhún người với Mặc Thiên, giơ tay lên dẫn đường vì Tô Tiểu Vũ, người sau chợt nhíu mày, chậm rãi đuổi theo.

Nhìn phong cảnh chung quanh đẹp như tranh vẽ, ánh tà chiều đỏ ửng chiếu rọi, Tô Tiểu Vũ hơi cảm thấy kinh ngạc nói, "Nơi này thật đúng là đẹp."

"Bạch công tử có hứng thú với phong cảnh phủ Vân Vũ, Vân Vũ sẽ dẫn ngươi đi xem một chút, nhưng mà Bạch công tử đi đường mệt nhọc......" Mặc Vân Vũ đang cảm thấy không có nhiều thời gian chung đụng với Tô Tiểu Vũ nên gấp gáp, nghe câu hỏi của hắn, trong đầu định ra một kế hoạch, lập tức mất mác nói.

"Phong cảnh đẹp, luôn là có thể xua đi mệt mỏi, Mặc cô nương không cho là như vậy sao?" Tô Tiểu Vũ nhún vai, bày tỏ không ủng hộ cái nhìn của nàng.

"Vậy Vân Vũ liền dẫn công tử đi dạo chung quanh" Mặc Vân Vũ vui mừng mở mắt, trong nội tâm mừng thầm không dứt.

Tô Tiểu Vũ khẽ vuốt cằm, thấy Mặc Vân Vũ vui vẻ đi về phía trước, trong mắt thoáng hiện ánh sáng, tuyết triết thảo là bảo vật gia truyền Mặc gia, nếu Mặc phủ có cấm địa như lời nói, chắc là ở chỗ đó rồi.

Hai người không biết đi quanh Mặc phủ bao lâu, Tô Tiểu Vũ đã âm thầm nhớ kỹ nơi đã đi qua, trong đầu tìm lại chỗ không đi qua, quay đầu nhìn về phía tây, ánh mắt lóe lên, cất bước về phía tây vừa đi qua.

"Bạch công tử, nơi này là Tụ Hòa viên, bên trong có ao sen lớn nhất Vân La thành, chờ thời điểm hoa sen nở, cảnh sắc rất là tuyệt mĩ...... Bạch công tử?" Mặc Vân Vũ vui vẻ  nói xong, đột nhiên phát hiện sau lưng không có âm thanh, quay đầu nhìn lại, thấy Tô Tiểu Vũ đi hướng tây, lập tức chạy tới trước mặt Tô Tiểu Vũ, "Bạch công tử, bên kia chỉ có cỏ hoang mọc, ca ca cũng lười quản lý, để nó tự phát triển không có gì đẹp mắt."

Khẽ nở nụ cười, nhìn qua cũng bình thường không có gì bất đồng, nhưng Tô Tiểu Vũ lại thấy trong mắt nàng chợt lóe lên tia hốt hoảng, nhàn nhạt cười, "Mặc phủ thật sự đúng là lớn, hơi không chú ý đã lầm đường, thiếu chút nữa bỏ qua phong cảnh đầy xuân sắc."

"Bạch công tử khen trật rồi, mời theo Vân Vũ tới bên này." Mặc Vân Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại mang Tô Tiểu Vũ đi chỗ khác.

Mà ở bên kia, Mặc Thiên dẫn Bạch Thuật và Tư Thiên Hoán tới bên trong thư phòng của hắn, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu cái hộp trong tay, chỉ thấy bề ngoài cái hộp kia là cổ xưa, cổ điển mang theo đại khí, vốn tưởng rằng chỉ là một trận pháp khóa lại cái hộp, hao phí một canh giờ cuối cùng cởi ra trận pháp kia, nhưng lại phát hiện cái hộp vẫn không thể mở ra, lúc này mới nghiên cứu tỉ mỉ năm mặt khác, phát hiện năm mặt này đều sắp đặt trận pháp, vả lại cái này càng phức tạp hơn cái kia, lập tức kinh hãi.

Thứ được khóa lại trong cái hộp này rốt cuộc là cái gì, lại phải dùng lục đại trận pháp khóa lại?

"Hai vị có thể cho ta biết, cái hộp này từ đâu mà đến?" Mặc Thiên không biến sắc hỏi.

Ánh mắt Bạch Thuật lóe lên một cái, nhàn nhạt nói ra, "Cái hộp này là có người đưa tới cho công tử, về phần là người nào, chúng ta cũng không biết, không biết cái hộp này có vấn đề gì không?"

"Cái hộp này dùng sáu trận pháp khóa lại, chư từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, vì vậy tại hạ mới phải hỏi lai lịch cái hộp này." Mặc Thiên biết bọn họ cố ý giấu giếm, cũng không tiện hỏi nhiều, nói thật.

"Xem ra, đồ trong hộp này có thể là bảo bối." Bạch Thuật kinh ngạc cầm lấy cái hộp, đồng ý với cách nói của Mặc Thiên, thở dài nói.

Nghe vậy, trong mắt Mặc Thiên nhiều hơn một chút gì đó, nhưng tốc độ quá nhanh, không ai bắt được.

"Mặc gia chủ có thể mở ra được không?" Bạch Thuật tiếp tục hỏi.

Mặc Thiên cười nhạt, trên mặt nhiều hơn một phần kiêu ngạo, "Năng lực Mặc Thiên mặc dù không bằng tiền nhân, nhưng cởi trận pháp này ra vẫn có thể, chỉ là cần chút thời gian."

"Gia chủ phí tâm." Bạch Thuật cảm kích cười một tiếng, "Công tử thật sự tò mò với cái hộp này, nếu có thể mở ra, nhất định hậu tạ gia chủ."

"Khách khí." Mặc Thiên lắc đầu một cái, lại cúi đầu đầu nhập tâm nghiên cứu cái hộp, chỉ là tóc đã che lấp chút ánh sáng trong mắt, nghiệp đại Mặc gia, đồ vật không tầm thường làm sao có thể dùng tới hai chữ "Hậu tạ", có thể thấy được thế lực phía sau Bạch Vũ không thể khinh thường.

"Gia chủ Mặc gia chuyên tâm phá giải trận pháp, hai người bọn ta ở chỗ này sợ  rằng quấy rầy gia chủ, hơn nữa đồ ăn của công tử cho tới bây giờ đều do Bạch Lê phụ trách, chúng ta xin phép rời đi." Bạch Thuật liếc nhìn đến chỗ Tư Thiên Hoán, sống lưng chợt lạnh, lập tức nói với Mặc Thiên.

Mặc Thiên cười một tiếng, gật đầu "Nếu hai vị có chuyện, vậy cứ đi làm chuyện của mình." Ánh mắt quét qua Tư Thiên Hoán, hô hấp dừng một chút, người tài giỏi như thế, chỉ là một đầu bếp?

Bạch Thuật nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo Tư Thiên Hoán nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

"Bạch Lê, ngươi đi đâu vậy?" Bạch Thuật vừa ra tới cửa, chỉ thấy Tư Thiên Hoán xoay người đi về phía nam, nghi ngờ hỏi.

"Phòng bếp." Nhàn nhạt nhìn hắn một cái, Tư Thiên Hoán không mặn không nhạt khạc ra hai chữ, vẻ trên mặt không hiểu.

Bạch Thuật co rút khóe miệng, "Làm sao ngươi biết phòng bếp ở phía nam?"

"Phía nam thuộc hỏa." Tư Thiên Hoán hừ nhẹ, chậm rãi hướng đi tới phía nam, không để ý tới Bạch Thuật.

Mặc phủ căn cứ trên ngũ hành âm dương mà kiến tạo, phía nam tất nhiên là hỏa, nhưng...... Bạch Thuật mím môi, bước nhanh đuổi theo, "Ngươi không phải là một mực ngẩn người sao?"

Tư Thiên Hoán dừng lại, nhìn Bạch Thuật ngu ngốc.

Bạch Thuật sững sờ, cười xấu hổ, Bạch Lê dường như có thể toàn tâm toàn ý, lần trước thời điểm khai thông chân khí cho Tô Tiểu Vũ, còn có thể đi lại kia mà, chỉ là......

"Vậy ngươi rốt cuộc còn đứng đó làm gì?"

"Thực đơn." Tư Thiên Hoán mặt tối sầm, "Tên ngu ngốc Mặc Thiên kia có cái gì phải đối phó." Hai canh giờ mới phát hiện cái hộp kia có sáu trận thế, thế nhưng cũng có thể làm cho người ta e ngại ba phần.

Bạch Thuật cười gượng hai tiếng, ý bảo hắn có thể đi phòng bếp, thật ra thì hắn rất muốn nói, không phải mỗi người đều là ngươi Bạch Lê!

Mặc phủ, chỗ Khách Uyển, chuyên môn dùng để chiêu đãi khách khách nhân.

Tô Tiểu Vũ nằm ở trên giường êm, nhắm hai mắt lại trong đầu nhớ lại toàn bộ bản đồ Mặc phủ, trừ phía tây kia, những địa phương khác cũng đã biết rồi, xem ra thời gian này nên đi phía tây thăm dò một chút.

Đang suy nghĩ, đột nhiên cảm giác được trên môi âm ấm, hơi thở quen thuộc tự nhiên mà đến, giống như là đang phát tiết cái gì đó, hung hăng cắn hai cái, mới thả nhẹ động tác, dịu dàng mút.

Tô Tiểu Vũ cũng không mở mắt, nhưng mắt lại cong lên, trong lòng biết nam nhân này không thoải mái, ngoan ngoãn mở cái miệng nhỏ nhắn, liền cảm giác hắn chợt chui vào, điên cuồng tước đoạt hô hấp của nàng, dần dần mang đi thần trí của nàng, không biết đã trải qua bao lâu, trong lồng ngực truyền đến từng trận không khí trong lành, mới chậm rãi tìm thần trí về.

"Làm sao vậy?" Tô Tiểu Vũ đưa tay xoa môi, mở đôi mắt vẫn còn chưa hết hơi nước hỏi.

Tư Thiên Hoán ngồi bên người nàng, cười như không cười đưa tay nhẹ nhàng nắm được lỗ tai của nàng, giọng nói là một loại dịu dàng mờ ảo, "Giai nhân làm bạn, cảm giác không tệ đi."

"Ngươi!" Tô Tiểu Vũ trừng đôi mắt đẹp, đang muốn phản bác, vành tai truyền đến cảm giác tê dại, trong mắt hơi nước ngưng tụ, không dám nói nhiều thêm một câu, chỉ có thể tức giận nhìn hắn chằm chằm, người nam nhân này không nói lý.

"Ăn đi." Tư Thiên Hoán lành lạnh liếc nàng một cái, hừ nhẹ một tiếng, đồ ăn toàn bộ đặt trên bàn nhỏ bên cạnh, để sau khi Tô Tiểu Vũ ngồi thẳng có thể trực tiếp ăn.

Thịt băm hương cá, đậu hũ Ma Bà, Kim Ngọc Mãn Đường...... Mấy món ăn thật đơn giản, nhưng màu sắc xinh đẹp, hương thơm cuốn hút, khiến người ta có cảm giác muốn ăn nhiều hơn.

"Ngươi chỉ vì ta mà học làm món ăn sao?" Tô Tiểu Vũ thõa mãn nuốt một miếng, đột nhiên có chút không tin tưởng một người mới học làm mà có thể làm ra mĩ vị cuốn hút như vậy, trong lòng không hiểu có chút buồn bực, buồn buồn hỏi.

Tư Thiên Hoán tự nhiên sẽ không bỏ qua thần sắc biến hóa của nàng, trong mắt thoáng qua vẻ dịu dàng, nhíu mày giọng nói hơi lạnh, nói: "Nếu không phải?"

Trong tâm Tô Tiểu Vũ vang lên một âm thanh "Lộp bộp", liếc qua hắn, lại liếc qua món ăn, không lên tiếng.