Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 49: Địa cung dưới lòng đất




Editor: Susublue

Tô Tiểu Vũ chậm rãi đi ra phía bờ sông, hai tròng mắt đỏ như máu nhìn dòng nước độc chậm rãi chảy, đột nhiên trên trán toát ra mồ hôi lạnh, tay cũng nắm chặt ngực, sắc mặt trở nên tái nhợt, nhưng hai mắt và vẻ mặt vẫn đờ đẫn như trước.

Ngồi xổm xuống đất, chậm rãi bỏ tay vào trong nước, hơi thở bi thương đột nhiên trở nên dày đặc hơn hồi nãy, nước sông yên tĩnh dao động, không bao lâu, liền nổi sóng lên.

Tay nàng nhẹ nhàng giật mạnh trong nước, đột nhiên một tiếng "Ào" vang lên, mười con cá dài màu bạc từ trong nước lao ra, không biết bị sức mạnh nào khống chế, mà lại không rơi xuống, bay lơ lửng giữa không trung, không ngừng giãy dụa.

Tô Tiểu Vũ rút tay ra khỏi nước, đứng dậy, ngơ ngác nhìn mười con cá đó, nâng tay lên, đưa ngón tay trắng noãn ra, tóc đen bay trong gió, quần áo không bị gió thổi mà tự bay lên, quanh thân bao phủ hơi thở âm u, nước sông bị một luồng sức mạnh bí ẩn khống chế rung động "Đùng", năm ngón tay nàng cong lên, phất mạnh về phía đám cá đó, một tiếng "Ầm" vang lên, đám cá đồng loạt nổ tan, hóa thành thịt vụn, chậm rãi rơi vào trong nước, cùng lúc đó nước sông đột nhiên sôi trào, nhưng không sinh ra sương khói, tốc độ nước vẫn có thể thấy bằng mắt thường, nhanh chóng khô cạn dần, cuối cùng, chỉ còn lại một lòng sông trầm thấp.

Tô Tiểu Vũ đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, chờ lòng sông lộ ra, dòng nước độc cũng biến mất, màu đỏ máu trong mắt cũng rút bớt đi, mi mắt mệt mỏi cụp xuống, thân mình mềm nhũn, ngã về phía sau, Tư Thiên Hoán xông lên vững vàng đỡ được nàng.

Tư Thiên Hoán nhìn mọi thứ phát sinh, nhưng hắn lại không nhìn thấy nét mặt của Tô Tiểu Vũ, lại cảm nhận được trong thân thể nàng phát ra hơi thở bi thương, đây là loại bi thương tích lũy từ trăm ngàn năm mà thành, sao có thể xuất hiện trên người nàng được?

Càng xem càng kinh ngạc, hắn cố gắng tích góp khí lực từng ít một, sau khi nước sông khô cạn, rốt cục khôi phục một ít nội lực, mạnh mẽ xông lên, vững vàng đỡ được Tô Tiểu Vũ.

Nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, Tư Thiên Hoán đau lòng nhăn mi lại, lạnh lùng nhìn thoáng qua nước sông chứa độc đã rút hết, ôm Tô Tiểu Vũ đi về phía trước, đằng trước dần lộ ra khoảng đất trống, đợi cho tới khi đi tới đại sảnh, hắn mới dừng lại, ôm Tô Tiểu Vũ ngồi ở trên đất, tinh tế nghĩ về việc vừa rồi xảy ra.

Sau khi vật nhỏ nhìn thấy miệng vết thương trên người hắn, mới đột nhiên khác thường, hai mắt nàng biến thành màu đỏ máu, hắn lại không cảm nhận được sức mạnh của bí quyết Huyết Đồng, nàng giết hết cá, làm khô nước sông, hơn nữ bí quyết Huyết Đồng đó lại tìm đến nàng, không phải người nào cũng có thể sử dụng, tuy luồng sức mạnh này thuộc về nàng, nhưng hình như không do nàng khống chế, mọi động tác của nàng, giống như bị cái gì đó dẫn dắt, mà thân thể của nàng lại chịu không nổi nguồn sức mạnh quá cường đại này, bởi vậy sau khi sử dụng mới bị phản phệ mà té xỉu.

Càng suy nghĩ, trong mắt Tư Thiên Hoán càng hiện lên sự lo lắng, vật nhỏ vì hắn bị thương, mới xuất hiện tình trạng này, nếu hắn không bị thương, có phải vật nhỏ có thể sống bình yên cả đời hay không?

Không thể không nói, Tư Thiên Hoán rất thông minh, Tô Tiểu Vũ khác thường, thật sự là bởi vì hắn, cũng không hoàn toàn vì hắn mà bị thương, có một số chuyện xảy ra, không phải ai cũng có thể khống chế, cho dù có thể, nhưng đối mặt với tương lai trước mặt, cũng sẽ sợ hãi.

Tư Thiên Hoán vẫn nhìn người trong ngực, không biết ngồi trên mặt đất bao lâu, Tô Tiểu Vũ đột nhiên khôi phục sắc mặt hồng nhuận, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, mí mắt giật giật, chậm rãi mở ra, đôi con ngươi còn ngấn nước, nửa tỉnh nửa mê.

"Vũ Nhi." Tư Thiên Hoán nhìn nàng tỉnh lại, đoán chắc nàng sẽ không nhớ rõ mọi chuyện vừa mới xảy ra, mím môi, cười một chút, biểu hiện như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn quyết định giấu chuyện vừa rồi.

"Hoán?" Tô Tiểu Vũ mơ mơ màng màng nhìn khuôn mặt nam nhân đầy vẻ lo lắng, đột nhiên trợn mắt cười hỏi, "Chàng phục hồi sức lực rồi?"

"Ừ." Tư Thiên Hoán ôn nhu cười, ôm lấy nàng, để nàng dựa vào người mình, “ Lúc nàng khóc không thèm để ý đến ta, ta đã khôi phục sức mạnh, nội lực cũng khôi phục rồi."Die nd da nl e q uu ydo n

"Vừa rồi ta hôn mê có phải không?" Tô Tiểu Vũ nghe Tư Thiên Hoán nói nàng khóc, có chút không được tự nhiên, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhíu mày, nàng chỉ nhớ mình nhìn nước sông một lúc, sau đó liền mất đi ý thức, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. 

"Ta điểm huyệt ngủ của nàng." Trong mắt Tư Thiên Hoán tràn đầy ôn nhu, sủng nịch nói, "Vật nhỏ khóc đến thương tâm như vậy, sao ta lại nhẫn tâm nhìn nàng khóc đây?"

Trên mặt Tô Tiểu Vũ hơi phiếm hồng, mắt cũng có chút mơ hồ, không nhìn Tư Thiên Hoán, cổ họng có chút ngứa, nhịn không được ho khan một chút, đời này nàng chưa từng khóc như vậy, cho dù là lúc mẫu thân qua đời, nàng cũng chỉ ẩn nhẫn chảy một giọt lệ, sau đó nói với bản thân phải kiên cường, nhưng trước mặt Tư Thiên Hoán, nàng lại mất đi sự kiên cường đó.

“ Trên người chàng bị thương..." Tô Tiểu Vũ đang nằm trong lòng Tư Thiên Hoán đột nhiên giật mình, lạnh cả người, rời khỏi vòng ôm của hắn, khuôn mặt trắng bệch, lo lắng nói, thiếu chút nữa nàng đã quên trên người Tư Thiên Hoán còn có vết thương.

“ Thuốc của Vũ Nhi, hiệu quả rất tốt." Tư Thiên Hoán bật cười, mở xiêm y ra cho nàng xem, miệng vết thương đã sắp lành, tuy rằng vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng đã không còn đỏ lên nữa.

"Còn đau phải không?" Tô Tiểu Vũ cau mày, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, xác nhận đã tốt lên rất nhiều.

"Không đau." Tư Thiên Hoán vuốt chân mày của nàng, không cần nàng phải an ủi, vết thương như vậy vốn không là gì cả, chỉ là vừa rồi ngâm mình ở trong nước độc, mới đau nhức, hiện tại đã ra khỏi đó, tất nhiên không có vấn đề gì.

"Đồ ngốc." Tô Tiểu Vũ gật đầu, yên lặng nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên tức giận phun ra hai chữ này, tình cảm đối với Tư Thiên Hoán càng ngày càng sâu đậm, sâu đến mức nhìn thấy hắn bị thương, tim liền đau như đao cắt.

Khuôn mặt Tư Thiên Hoán nhiễm ý cười, "Đúng, ta là đồ ngốc, nội lực của Vũ Nhi đã khôi phục rồi sao?" Ánh mắt dừng trên đôi môi khô nứt của nàng, mặt hơi trầm xuống, lại khôi phục vẻ ôn nhu. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Lúc này Tô Tiểu Vũ mới nhớ tới mình vừa mới mất đi nội lực, thử vận khí, cảm giác được một luồng khí lạnh lan tỏa toàn thân, mới chậm rãi nở nụ cười, gật đầu với Tư Thiên Hoán.

"Vậy đi thôi." Tư Thiên Hoán đỡ nàng đứng dậy, sau đó chậm rãi mặc quần áo, kéo tay nàng, đi về phía trước.

Tô Tiểu Vũ theo hắn, chậm rãi đi về phía trước, đột nhiên đau đầu, nhưng cảm giác đau đớn này chỉ kéo dài trong chớp mắt liền biến mất, theo bản năng quay đầu lại nhìn, lại không phát hiện gì cả, không hiểu nhíu mày, có phải nàng đã quên cái gì hay không?

"Sao vậy?" Tư Thiên Hoán vẫn để ý hành động của nàng, thấy nàng quay đầu, hơi tùy ý hỏi.

"Không biết, quay lại nhìn xem." Tô Tiểu Vũ lắc đầu, trong lòng có chút khó hiểu, sẽ không phải là khóc đến nỗi ngu luôn đó chứ.

"Vậy chúng ta quay lại nhìn xem." Tư Thiên Hoán nhún nhún vai, dừng lại, như đang trêu đùa nàng.

"Có cái gì đẹp mà nhìn." Tô Tiểu Vũ xem thường, tức giận nói, cầm tay hắn, đi nhanh về phía trước, còn đứng đó nhìn, chỉ biết trêu chọc nàng.

Tư Thiên Hoán thấp giọng cười, trong mắt lóe lên một tia tăm tối, hắn không biết rõ chuyện lúc nãy, vật nhỏ vẫn đừng nên biết thì tốt hơn, miễn cho nàng nghĩ nhiều.

Mặc gia am hiểu nhất là cơ quan, từng chế tạo chim gỗ bay trên trời không rơi, danh chấn thiên hạ, nhưng chim gỗ đó đã sớm thất truyền, rất nhiều người chỉ coi nó là một truyền thuyết, cảnh tượng trước mắt Tô Tiểu Vũ và Tư Thiên Hoán, lại chứng thực đây không phải là truyền thuyết.

Hơn mười người gỗ cao bằng người thật, hai mắt là hai cái lỗ tròn đen, chỉnh tề đi về phía Tô Tiểu Vũ vàTư Thiên Hoán, giẫm trên mặt sàn "Bang bang".

"Không phải chỉ có chàng bảo vệ ta." Tô Tiểu Vũ thấy Tư Thiên Hoán nâng tay lên, mắt to nhíu lại, thân thể cử động, ngăn phía trước mặt hắn, quay đầu trừng mắt, vừa rồi bị thương, bây giờ còn muốn che ở trước mặt nàng sao?

Tư Thiên Hoán yêu nàng, sủng nàng, cho nên muốn bảo hộ nàng, vì nàng che chắn hết mưa gió, nhưng nàng, Tô Tiểu Vũ có sự kiêu ngạo của mình, nàng không muốn tránh đằng sau hắn, né tránh sóng gió, mà muốn cùng hắn sóng vai, ngao du tứ hải.

Tư Thiên Hoán hơi cụp mắt, xẹt qua một chút nhu hòa, khóe miệng không thể khống chế nâng lên, nhíu mày, gật đầu, vết thương trên người hắn vốn không thể tính là bị thương, nhưng thấy vật nhỏ đau lòng vì hắn, hắn rất vui vẻ. dinendian.lơqid]on

Tô Tiểu Vũ thấy hắn gật đầu, biểu tình hơi nhu hòa, né qua một bên, chui vào giữa đám người gỗ đó, bọn chúng phát hiện mục tiêu, tất cả đều công kích về phía Tô Tiểu Vũ, một quyền đánh về phiá nàng.

Tô Tiểu Vũ linh hoạt né tránh, người gỗ đánh hụt té trên mặt đất, một tiếng"Oành" vang lên, trực tiếp làm mặt đất thủng một lỗ lớn.

Thấy vậy, khóe miệng Tô Tiểu Vũ giương lên, thứ này sức mạnh cũng quá lớn đi, nếu một quyền này đánh trúng nàng, phỏng chừng sẽ thành thịt nát xương tan, hai tay trực tiếp phát ra một chưởng đánh vỡ chúng.

"Vũ Nhi, trong bụng người gỗ có thuốc nổ, không thể hủy diệt trực tiếp." Tư Thiên Hoán lẳng lặng đứng tại chỗ, ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng, thấy nàng vận nội lực trong lòng bàn tay, nhếch môi, lên tiếng nhắc nhở.

"Phiền toái." Tô Tiểu Vũ mím môi, xoay người tránh khỏi sự công kích của người gỗ, trong đầu không ngừng nghĩ đối sách, không thể hủy diệt...

"Ba" một người gỗ đánh vào cánh tay một tên người gỗ khác, chỉ một chút cánh tay liền rớt ra.

Tô Tiểu Vũ nhíu nhíu mày, còn như vậy, cho dù nàng không đánh nát chúng nó, chúng nó cũng tự hủy diệt lẫn nhau, né tránh, ánh mắt nhìn về phía Tư Thiên Hoán đang cười, trong lòng biết nếu nàng nghĩ không ra biện pháp, hắn vẫn sẽ động thủ, cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên nở nụ cười.

Muốn phế bọn chúng, phải hủy các đốt ngón tay, người gỗ tuy rằng làm từ gỗ, nhưng nó có thể sống động tự nhiên, cũng bởi vì các đốt ngón tay, nếu muốn làm cho chúng bất động, lại không đánh nát chúng, chỉ có thể hủy đi các đốt ngón tay của chúng.

Nàng dùng tốc độ cực nhanh nhặt một cánh tay bị chặt đứt của người gỗ, tay hơi dùng sức, cánh tay lập tức hóa thành mảnh nhỏ, cầm lấy những mảnh nhỏ này xuyên qua đám người gỗ, hung hăng cắm vụn gỗ ở đốt ngón tay của bọn chúng, các đốt ngón tay bị hủy đám người gỗ quả nhiên không thể cử động được nữa.

Tư Thiên Hoán nhíu mày, chậm rãi đi đến chỗ Tô Tiểu Vũ, vật nhỏ chẳng những thông minh, phản ứng thực sự rất mau, chờ hắn đi đến đó, Tô Tiểu Vũ đã giải quyết toàn bộ người gỗ.

"Lại đây đi." Vỗ vỗ tay, Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn đám người gỗ không thể nhúc nhích, hai tay để lưng ở sau người, mở miệng, nhìn hắn chạy tới bên nàng, bĩu môi theo bản năng, động tác rất nhanh.

"Chàng nói xem phía trước còn có gì nữa?"

Tô Tiểu Vũ chắp tay sau lưng, chậm rì rì đi ở phía trước, nâng làn váy lên bước từng bước, rất đáng yêu.

"Không biết." Tư Thiên Hoán bật cười, hắn cũng không phải thầy tướng số, nhìn Tô Tiểu Vũ đi qua cửa đá, tung một chưởng gió kéo nàng lại, hắn lắc mình xuyên qua đó. Dieenndkdan/leeequhydonnn

Một tiếng"Đông" vang lên, cửa đá hạ xuống, sau cửa đá, tiếng thuốc nổ nổ mạnh vang lên, sau đó chính là tiếng thạch động sụp xuống.

"Ta cảm thấy thanh âm này cách đám người gỗ kia rất xa?" Đối với cơ quan ở sơn động này Tô Tiểu  Vũ  không hề cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng thanh âm này phát ra rất xa, nếu nàng đoán không lầm, thì nó phát ra ở chỗ nàng tỉnh lại.

"Không thích." Tư Thiên Hoán cúi đầu, che lại tia tăm tối trong mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười khó hiểu.

"Bá đạo." Tô Tiểu Vũ lười biếng ách xì một cái, giương mắt hừ nhẹ, trong mắt ẩn ẩn một chút mệt mỏi, cân nhắc một ngày, bọn họ cũng tiến vào, hiện tại chắc đã là đêm khuya.

Tư Thiên Hoán đột nhiên tiến lên từng bước, ôm nàng ngồi xuống, "Mệt mỏi thì ngủ một lát đi."

"Không ngủ, chúng ta cần phải mau chóng thoát ra khỏi chỗ này." Tô Tiểu Vũ mím môi, ôm cổ của hắn, thân thể lại ngả về phía ngoài.

"Còn động đậy nữa, sẽ ngã xuống đất." Tư Thiên Hoán bật cười, giơ tay lên, kéo nàng vào trong lòng, "Thuốc của Vũ Nhi rất tốt, đã sắp lành rồi."

"Cũng không phải là thần, ta chỉ ngủ một lát, mà thương thế của chàng cũng có thể tốt lên sao?" Tô Tiểu Vũ vẫn chui ra ngoài, không muốn đè trước ngực hắn.

Tư Thiên Hoán cũng không chiều theo ý nàng, môi giương lên, cánh tay chậm rãi buộc chặt, thân thể nhanh chóng lao về phía trước, vật nhỏ đã mệt nhọc, nếu không nhanh chút, hắn sẽ nhịn không được mà phá hủy nơi này.

Tô Tiểu Vũ tựa vào trong lòng Tư Thiên Hoán, dần dần cảm thấy mỏi mệt, trong lòng có chút kỳ quái, nàng vừa mới đối phó đám người gỗ một chút, làm sao có thể cảm thấy kiệt sức như vậy, mí mắt càng ngày càng nặng, chậm rãi nhắm lại, chờ nàng mở mắt ra...

Chung quanh đều là thanh âm đáng sợ, toàn bộ sơn động đều che kín rêu xanh, còn có vài giọt nước mưa đọng lại, sơn động ẩm ướt bởi mùi tanh hôi, vô số xà độc ở trong sơn động chậm rãi bò ra, màu sắc rực rỡ, lưỡi màu đỏ tươi, khiến cho người ta dựng đứng lông tóc.

" Tổ tông Mặc gia nhất định là biến thái." Tô Tiểu Vũ lành lạnh nhìn cảnh tượng có thể làm cho da đầu người ta run lên, so với động rắn này, thứ ghê tởm hơn gấp trăm lần, nàng đều đã ứng phó qua, thứ này thật không tính là gì cả, nhưng đối với người bình thường mà nói, đừng nói là bị rắn cắn chết, dù chỉ đứng nhìn, cũng có thể vì ghê tởm mà chết.

"Nơi này còn có thứ tốt." Trận cờ phía trước, cự thạch trận coi như là bình thường, nước độc trong sông, động rắn độc chỉ để bảo hộ tuyết triết thảo thôi sao, dù tuyết triết thảo trân quý, nhưng cũng chỉ là một gốc cây, những thứ này, cũng không phải chỉ để bảo hộ một gốc cây thôi đi.

Tô Tiểu Vũ hơi giương mắt, xấu xa nâng khóe môi, nàng sẽ làm cho tổ tông Mặc gia, người làm ra dòng nước độc kia biết, là nàng đoạt bảo bối của bọn họ, nếu bọn hắn ở dưới suối vàng biết, sẽ tức giận đến xác chết cũng phải vùng dậy.

"Hoán, bảo bối đó ta muốn!"

"Được." Sủng nịch nhìn ánh mắt nữ nhân giảo hoạt trong ngực, Tư Thiên Hoán chậm rãi buông nàng xuống, một tay ôm thắt lưng của nàng, thả người nhảy lên, xuyên thủng động rắn đó, hắn xẹt qua rất nhanh, độc xà hai bên còn không kịp công kích, đã biến thành một vũng máu.

Tô Tiểu Vũ nghiêng đầu lại nhìn, toàn bộ sơn động đều là máu, thật lâu không biến mất đi, vô cùng tanh tưởi, nàng nhất định sẽ cảm thấy trận này đánh rất đẹp, tuy rằng đối với đám rắn này thực sự rất tàn khốc, giương mắt lặng lẽ nhìn Tư Thiên Hoán, đột nhiên muốn biết thực lực thật sự của hắn là thế nào.

"Muốn nhìn, có thể quang minh chính đại mà nhìn." Tư Thiên Hoán tà khí nhếch môi, cười như không cười nhìn Tô Tiểu Vũ.

"Ta nhìn quang minh chính đại, ai thèm nhìn trộm." Tô Tiểu Vũ lười biếng nói, liếc hắn một cái.

So với trận thế phía trước, động rắn này thật ra là đơn giản nhất, chỉ với chút công phu, đã có thể xuyên qua động rắn, dọn dẹp tất cả sạch sẽ.

Tư Thiên Hoán ôm Tô Tiểu Vũ đi về phía trước, trong tai truyền đến tiếng  nước mưa rơi trên đá, cảm thấy quen thuộc, lại đi về phía trước một chút, hắn liền biết được thanh âm này đã nghe qua ở đâu.

"Hoán, chúng ta đã đi một ngày, dạo qua một vòng lại trở về chỗ cũ sao?" Tô Tiểu Vũ co rút khóe miệng, nhìn cảnh tượng trước mắt quen thuộc, rõ ràng đây là nơi bọn hắn nhảy xuống, là đáy giếng.

"Ào ào..." Một tiếng nước mãnh liệt từ hai bên trái phải truyền tới.

"Xem ra, chúng ta phải chết ở đây rồi." Tô Tiểu Vũ hừ lạnh nhìn miệng giếng phía trên đỉnh đầu không biết từ khi nào đã bị đóng kín. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Tư Thiên Hoán cúi đầu hôn lên trán Tô Tiểu Vũ, sau một lúc lâu, hỏi, "Nàng tin ta không?"

Tô Tiểu Vũ cứng đờ người, yên lặng nhìn hắn một lúc, cuối cùng lắc đầu, trong mắt còn sót lại đau đớn, "Không tin."

Thở dài, Tư Thiên Hoán bất đắc dĩ cười nói, "Không tin cũng phải tin." Dứt lời, thả Tô Tiểu Vũ xuống dưới, kéo tảng đá ban đầu đặt ở giếng ra, thấy bên cạnh chậm rãi xuất hiện một cái thạch động, mắt hơi lóe lên, lật tay, quăng tảng đá vào trong thạch động đó.

Một thạch động làm bằng thạch cao xuất hiện bên cạnh, Tư Thiên Hoán trực tiếp đẩy mạnh Tô Tiểu Vũ vào trong động, cùng lúc đó, hai vòi rồng đồng loạt tấn công Tư Thiên Hoán.

Tô Tiểu Vũ thấy Tư Thiên Hoán chỉ đẩy nàng vào thôi, mặt cũng trầm xuống, cầm lấy tay Tư Thiên Hoán, dùng sức lôi kéo, kéo luôn hắn vào bên trong.

Tư Thiên Hoán kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Vũ, cảm giác được bọt nước phía sau, lôi kéo Tô Tiểu Vũ nhanh chóng lao về phía trước, sóng nước theo sau, tốc độ Tư Thiên Hoán đã rất nhanh, nhưng sóng nước này vẫn gắt gao theo sát bọn họ, thậm chí có vài lần thiếu chút nữa ập vào hai người.

Tô Tiểu Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn phía sau một cái, hai mắt khép lại, biến thành màu đỏ, sử dụng bí quyết Huyết Đồng, cầm tay Tư Thiên Hoán, đạp gió mà đi, tốc độ so với lúc trước không chỉ nhanh gấp đôi, sóng nước cũng dần dần theo không kịp.

Tư Thiên Hoán để nàng lôi kéo mình đi về phía trước, biết nàng dùng bí quyết không sao, cũng kệ nàng đi, tinh tế nhìn vào mắt của nàng, mới phát hiện bí quyết Huyết Đồng làm cho mắt nàng biến thành màu đỏ, màu đỏ cũng không thuần khiết, giống màu nước sông nhiễm độc, mắt nàng đỏ như bảo thạch, trong suốt, đẹp thuần khiết.

"Vũ Nhi, bên phải." Tư Thiên Hoán nhìn lướt qua lối rẽ, nói.

Tô Tiểu Vũ "Ừ" một tiếng, lao về bên phải, một cửa đá hạ xuống trên mặt đất, ngăn cản mặt sóng nước phía sau.

Biết sóng nước sẽ không đuổi kịp, Tô Tiểu Vũ mới chậm rãi thu lực lại, dừng lại trên đất, "Chàng đã biết bí quyết Huyết Đồng, hẳn là cũng biết người học nó có thể đạp gió mà đi."

Tư Thiên Hoán gật đầu, một chút cũng không kinh ngạc, ôm thắt lưng của nàng chậm rãi đi về phía trước, đến trước cửa đá, cũng không tính dừng lại.

Cửa đá đó giống như biết có người tới, vang lên một tiếng "Oanh", chậm rãi mở ra, một thứ ánh sáng nhàn nhạt từ trong truyền ra, không quá chói mắt.

"Tư Thiên Hoán, sao ta cảm thấy cái gì chàng cũng đều biết thì phải." Tô Tiểu Vũ tùy ý nhìn cửa đá này, lực chú ý liền thả trên người Tư Thiên Hoán, cho dù ở đây có người, cũng không đến mức cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được.

"Sau này nàng sẽ biết." Tư Thiên Hoán cười đến khó lường, thêm vài phần thần bí.

"Cố làm ra vẻ thần bí." Tô Tiểu Vũ cười nhạo, vòng qua hắn, đi vào một cái đại sảnh rất rộng, ước chừng bằng hai lần phòng của Tư Thiên Hoán.

Trong đại sảnh có hai giá sách rất dài, trên giá sách chất đầy sách cùng hộp gỗ.

Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn một cái, liền đi chung quanh tìm tuyết triết thảo, vươn tay dò xét, lấy ra một cái hộp ngọc, trong hộp có một dòng chất lỏng màu vàng, giống chất lỏng của hoa Nguyệt Kiến nàng thấy trước đó vài ngày.

"Là cái gì?" Tư Thiên Hoán cúi đầu nhìn chất lỏng trong hộp ngọc trên tay Tô Tiểu Vũ, hỏi.

" Nước hoa Nguyệt Kiến." Tô Tiểu Vũ nói, đi về phía trước, muốn tìm tuyết triết thảo.

Tư Thiên Hoán mặt không đổi sắc hí mắt, thuận miệng hỏi, " Tên rất giống thôn trấn bên cạnh núi Nguyệt Kiến chúng ta đã đi ngang."

"Ta đã đi lên để xem." Tô Tiểu Vũ một lòng tìm tuyết triết thảo, tùy ý đáp, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, liền lập tức ngậm miệng lại, chết tiệt, hắn lại gài nàng.

"Thừa dịp ta tìm chiếc hòm mà trốn đi?" Giọng điệu Tư Thiên Hoán lành lạnh, trên mặt cũng không nhìn ra cảm xúc gì.

Tô Tiểu Vũ không được tự nhiên ho một tiếng, đột nhiên rất lo lắng hỏi, "Miệng vết thương có tốt hơn không?" Dứt lời, chậm rì rì đi đến bên cạnh, hiện tại không phải nàng rất nghe lời sao.

Tư Thiên Hoán sửng sốt, chậm rãi thở ra một hơi, vật nhỏ, tốt, tốt lắm!

"Chàng qua bên kia tìm xem, ta tìm bên này." Tô Tiểu Vũ bị tầm mắt phía sau nhìn đến da đầu run lên, hắng giọng nói, ngay cả khinh công cũng lôi ra để dùng, trực tiếp chạy thoát thân. dfienddn lieqiudoon

"Ta rất đáng sợ sao?" Tư Thiên Hoán thì thào, bất đắc dĩ cười cười, xoay người đi qua bên kia tìm.

Đi đến trước một cái giá dài, Tư Thiên Hoán tùy ý cầm lấy một quyển sách nhìn, mặt trên vẽ cấu tạo của chim, nhíu mày, tùy ý quăng cuốn sách lại trên giá, mở hòm bên cạnh ra, là một viên dạ minh châu dưới biển sâu, xem ra chỗ này vật tốt  không ít, chỉ là, hắn không cần dùng tới.

"Hoán!" Tô Tiểu Vũ kinh hỉ kêu, Tư Thiên Hoán sửng sốt, nhanh chóng chạy qua, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Vũ vui vẻ, có chút sững sờ, vật nhỏ rất ít khi như vậy, "Tìm được tuyết triết thảo?"

"Không có." Tô Tiểu Vũ lắc đầu, trợn to mắt trong suốt, chỉ chỉ bát ngọc bên cạnh.

Trong bát ngọc, có một con vật lông xù to bằng bàn tay, lông trắng như tuyết, nhìn qua rất thoải mái, lại đẹp đẽ quý giá, nhưng làm cho Tô Tiểu Vũ vui vẻ, không phải là con vật lông xù đó, mà là, dưới bụng nó là một hạt châu màu đỏ.

"Ha, bảo bối tốt." Tô Tiểu Vũ cười tủm tỉm nhìn chằm chằm hạt châu đó, mắt phát ra ánh sáng, trên gương mặt khéo léo còn đỏ ửng, hiển nhiên rất yêu thích hạt châu này.

"Muốn? Ta lấy cho nàng." Tư Thiên Hoán thấy bộ dáng nàng đáng yêu, tâm đều hóa thành nước, sủng nịch gõ trán của nàng, nói, thuận tay phá giải trận pháp chung quanh bát ngọc.

Hắn nói xong, liền thấy con vật đó đột nhiên động đậy, chậm rãi ngẩng đầu, hai con hẹp và lỗ tai động đạy, rất đáng yêu, tròng mắt giống như mới tỉnh ngủ, còn phủ một tầng nước, mê man nhìn Tô Tiểu Vũ, sau một lúc lâu, trở nên cảnh giác, chuyển động, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Tiểu Vũ và Tư Thiên Hoán, cái mũi màu hồng hơi hơi động, đầu lưỡi cũng màu hồng, vươn cái miệng nhỏ nhắn, liếm môi một chút, móng vuốt nhỏ gãi gãi quai hàm, đôi mắt nhỏ cũng chớp chớp, đáng yêu đến không chịu được.

Thấy Tô Tiểu Vũ nhìn chằm chằm hạt châu đỏ trong lòng nó, trong mắt lại cảnh giác, phì phì đặt mông ngồi xuống, vóc dáng tuy rằng rất nhỏ, lại hùng hổ, tuyên thệ chủ quyền.

Đây có phải chính là thần thú trong truyền thuyết hay không? Tô Tiểu Vũ đứng đối diện vật nhỏ đó rất lâu, đột nhiên trong lòng có cảm giác, linh khí đại lục dư thừa lại thuần túy, linh khí con thú này hấp thụ là linh khí của trời đất, có thể kéo dài sự sống, mà máu thịt nó cũng tràn ngập linh khí, người trên đại lục gọi bọn chúng là "Thần thú", nếu ai có thể ăn được, có thể tăng công lực, nhưng số lượng rất ít, rất nhiều người cả đời đều không gặp được một lần, đừng nói là có được.

"Đó là của nó." Tô Tiểu Vũ bĩu môi, tiểu gia hỏa này rõ ràng đang che chở cho hạt châu đó, quân tử không đoạt đồ của người khác, tuy rằng nàng rất muốn lấy hạt châu, nhưng không có nghĩa nàng sẽ tranh giành cùng một con vật nhỏ như vậy.

"Giết nó, cướp đi." Tư Thiên Hoán không tốt như Tô Tiểu Vũ, vật nhỏ muốn gì, hắn đều có thể cho nàng, huống chi chỉ là một con thú bảo hộ như vậy, ánh mắt quét qua thần thú đó, tràn ngập sát ý.

Tiểu gia hỏa kia nhìn hai mắt Tư Thiên Hoán, lông cả người đều dựng thẳng lên, có chút sợ hãi rụt cổ, thân thể không ngừng run.

Vì sao nó ngủ một chút, tỉnh lại liền thấy một nam nhân đáng sợ như vậy, hắn muốn giết chết nó!

Khóe miệng Tô Tiểu Vũ vừa kéo lên, tức giận trừng mắt nhìn Tư Thiên Hoán, "Đó thần thú cũng là bảo bối." Trước tiên đừng nói đến bộ dạng đáng yêu của nó, cho dù bộ dạng xấu xí, lấy nấu canh cũng rất bổ.

Tiểu tử kia nghe thấy Tô Tiểu Vũ nói, lông trên người chậm rãi hạ xuống, đáng thương nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, hai tiểu móng vuốt rụt vào cổ, nếu có cái đuôi, có khả năng sẽ bắt chước chó con mà lắc.

Nam nhân kia rất nghe lời nữ nhân này, nếu nữ nhân này thích nó, vậy hắn sẽ không giết nó.

Tư Thiên Hoán hơi nghiền ngẫm, cảnh cáo nhìn tiểu gia hỏa kia một cái, ý cười ở khóe miệng lại càng nguy hiểm, đó là nữ nhân của hắn, cho dù chỉ là tiểu thú hoang cũng không được.

Tiểu tử kia sợ hãi thu hồi ánh mắt lại, tội nghiệp liếm móng vuốt, nam nhân này chẳng những nguy hiểm, hơn nữa còn là bình dấm chua, nó theo lão nhân gia gặp qua rất nhiều người, liếc mắt một cái liền nhìn ra được.

"Vũ Nhi, nàng đã có ta, còn muốn nam nhân khác?" Tư Thiên Hoán ôm Tô Tiểu Vũ từ phía sau, cúi người nói bên tai nàng, ái muội thổi khí nóng vào tai, chọc lỗ tai nàng đỏ lên.

Tô Tiểu Vũ sợ ngứa xoay đầu, gãi gãi lỗ tai, yếu ớt trừng hắn, "Chàng là người!"

"Ta cũng có thể không phải người." Tư Thiên Hoán cười khẽ, chế trụ vành tai nàng, tinh tế cắn cắn, bàn tay to đặt ở bên hông nàng, cũng ái muội sờ tới sờ lui.

Tô Tiểu Vũ liền đỏ mặt, bĩu môi, muốn đẩy hắn ra, kết quả bị hắn bắt lấy, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng lần đó ở trên xe ngựa, mặt lại đỏ bừng.

"Tư Thiên Hoán, đủ rồi!" Hắn có thể không phải người, hắn có thể là sói!

Thần thú hình như không muốn nhìn nữa, duỗi móng vuốt ôm hai mắt của mình, nhe răng đụng đến cái bát, nơi này đã có thú, còn biến thành thú cái gì!

"Đưa hạt châu đó đây." Tư Thiên Hoán tựa vào trên vai Tô Tiểu Vũ, cúi đầu cười, nói cho tiểu thần thú nghe.

Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì ta phải nghe ngươi! Tiểu tử kia nhe răng trợn mắt với Tư Thiên Hoán, nhưng một thân khí thế bởi vì ánh mắt lạnh lẽo của hắn mà tan thành mây khói, ôm hạt châu vào trong ngực không buông, cọ cọ, sau đó đạp hai chân, nhảy vào trong lòng Tô Tiểu Vũ, bất quá ngay sau đó đã bị Tư Thiên Hoán xách lên.

"Vũ Nhi, nó tự mình đưa đến." Tư Thiên Hoán ôn nhu nói, giao hạt châu cho Tô Tiểu Vũ, sau đó quăng tiểu thần thú đi.

Tô Tiểu Vũ thấy vật nhỏ này đáng thương, bật cười một tiếng, ngồi xổm xuống bắt nó lại, đặt vào tay, không lớn quá, vừa vặn, lung linh đáng yêu.

Cầm hạt châu nhìn nhìn, nhẹ giọng nói ra hai chữ khắc trên hạt châu, "Tiểu bạch..." Nói xong, bản thân nàng cũng cười, Tiểu Bạch, thật không biết chủ nhân vật nhỏ này là ai, tên rất được, rất có hình tượng.

Lâu rồi Tư Thiên Hoán không thấy Tô Tiểu Vũ vui vẻ như vậy, tán thưởng nhìn tiểu bạch một cái, tạm thời cho phép nó ngồi trong bàn tay Tô Tiểu Vũ.

"Vũ Nhi, nàng muốn hạt châu này làm gì?" Tư Thiên Hoán đột nhiên nhớ tới ban đầu cái vật nhỏ muốn là hạt châu, nhìn hạt châu trong suốt, hỏi.

Tô Tiểu Vũ vừa nghe thấy câu hỏi, lại bắt đầu có chút hưng phấn, "Hoán, chàng biết không, chỉ cần ăn hạt châu này, máu của ta liền có thể luyện đến Cấp thứ 9 của bí quyết Huyết Đồng." Đây là hạt châu máu mà trang sách cuối cùng của bí quyết Huyết Đồng nhắc tới, nói là do một thần thú màu trắng thủ hộ.

Tư Thiên Hoán nhíu mày, thứ Mặc gia thủ hộ, chính là hạt châu này, cầm lấy hạt châu đó, nhìn nhìn, nắm cằm Tô Tiểu Vũ, "Há mồm."

Tô Tiểu Vũ sửng sốt, tuy rằng không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn mở cái miệng nhỏ nhắn ra.

Tư Thiên Hoán nắm hạt châu, phóng tới miệng nàng, nhẹ nhàng sờ, hạt châu hóa thành bột phấn, lọt vào miệng nàng, thấy nàng nuốt xuống, ôn nhu nở nụ cười.

"Bóp nát so với nuốt nguyên viên sẽ dễ chịu hơn một ít."

Tô Tiểu Vũ gật đầu, thưởng cho hắn một nụ hôn trên mặt.

Thần thú Tiểu Bạch thấy vậy, nức nở một tiếng, ngất nằm ở trên tay Tô Tiểu Vũ, đây chính là bảo bối nó thủ rất nhiều rất nhiều năm, là thứ tốt, nam nhân này sao có thể tùy tiện bóp nát, nữ nhân này sao có thể thản nhiên ăn như vậy!

"Đi theo ta." Tô Tiểu Vũ lấy tay vuốt lông tơ trên bụng Tiểu Bạch, thấy nó hơi co rúm lại, thở phì phì mở đôi mắt nhỏ, bất mãn chớp mắt, dáng vẻ đáng yêu làm Tô Tiểu Vũ yêu thích, cho nên nàng tính nuôi nó. ddie//n.dan lê// quyydonn.

Tiểu bạch nghẹn miệng, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường, nó là thần thú sống rất lâu rồi, làm sao có thể đi theo một tiểu cô nương, nó xông ra khỏi tay nàng.

Tư Thiên Hoán cảm giác được người trong lòng mất mát, mắt đẹp nhẹ nhàng nhíu lại, nắm cổ tiểu bạch lên, xách nó đến trước mặt, tùy ý đánh giá một phen, sau đó sủng nịch nhéo nhéo hai má Tô Tiểu Vũ, nói, "Nó hình như không muốn đi theo nàng, vậy mang đi hầm canh đi, bồi bổ, cố gắng có thể giúp nàng đột phá luôn tầng thứ 10"

Tiểu Bạch nghe vậy, khinh thường bất mãn trong mắt tất cả đều biến mất, lập tức giãy khỏi tay Tư Thiên Hoán, ngồi trở về trên tay Tô Tiểu Vũ, cúi đầu cọ vào tay Tô Tiểu Vũ.

Nó nguyện ý, cái gì cũng nguyện ý, sĩ diện không là gì cả, nó muốn sống!

"Hoán, hôm qua chàng hầm canh bồ câu uống rất ngon, hôm nay cũng làm như vậy đi." Tô Tiểu Vũ biết nó thỏa hiệp, áp chế ý cười trong lòng, vô tội giương mắt nhìn về phía Tư Thiên Hoán, nói.

"Được." Tư Thiên Hoán gật đầu, lành lạnh nhìn Tiểu Bạch một cái, giống như đang nhìn một con bồ câu.

Tiểu bạch xem thường, thiếu chút nữa ngất xỉu, nó là thần thú, sao có thể so với một con chim bồ câu!

Đáng thương vươn móng vuốt, gãi nhẹ vào tay Tô Tiểu Vũ.

Tô Tiểu Vũ thấy vậy, nở nụ cười, nói, "Nghe lời một chút, ta sẽ đối xử tốt với ngươi." Vật nhỏ muốn đi theo nàng, tính tình nên được giáo huấn, bằng không ngày nào đó tâm tình nàng không tốt, giết nó sẽ rất đáng tiếc.

Tiểu bạch sửng sốt, khiếp sợ ngẩng đầu, vốn dĩ nó còn tưởng rằng, người đáng sợ nhất là nam nhân kia, không ngờ nữ nhân này còn đáng sợ hơn hắn, nàng tuổi nhỏ như vậy, sao lại không có mắt nhìn người chứ!

"Sao vậy?" Tô Tiểu Vũ biết nó buồn bực, cũng đoán ra vật nhỏ này đang suy nghĩ cái gì, cố ý làm bộ như không biết, tò mò hỏi.

Tiểu Bạch nhìn nàng tỏ vẻ vô hại, thông minh, lắc đầu mạnh, sau đó thuận theo nàng cọ cọ vào tay nàng, nó sẽ không bị biểu hiện vô hại của nàng lừa gạt nữa, nó sẽ ngoan ngoãn.

"Dù sao cũng chỉ là một cục bông nhỏ, có cái gì tốt." Tư Thiên Hoán xách Tiểu Bạch lên, tùy tay ném đi, vừa vặn để lại trong bát, Tiểu Bạch này giữ lại để vật nhỏ giải buồn cũng không tệ, nhưng nếu cướp đi lực chú ý của nàng, sẽ không tốt lắm.

Tiểu Bạch là thần thú thông linh, tất nhiên biết Tư Thiên Hoán suy nghĩ cái gì, âm thầm thè lưỡi, lùi về trong bát, khinh thường nhìn Tư Thiên Hoán, bình dấm chua, hẹp hòi.

Tô Tiểu Vũ trừng mắt nhìn hắn, ăn dấm chua của nữ nhân không nói, ngay cả dấm chua của một thần thú không biết nói cũng ăn!

"Ở trong này luyện công một chút, ta đi tìm tuyết triết thảo." Tư Thiên Hoán mang đến một cái ghế bằng thạch, rất rộng, Tô Tiểu Vũ khoanh chân ngồi xuống, mới có thể thoải mái. 

"Ừ." Tô Tiểu Vũ đã cảm giác được một dòng khí ấm áp lưu chuyển, gật đầu, khoanh chân ngồi lên, cười nhẹ, liền nhắm hai mắt lại.

Tư Thiên Hoán đi đến bên cạnh Tiểu Bạch, xách nó lên, cừơi như không cười nói, "Đừng nghẹn nữa, phóng ra một ít linh khí đi, còn nữa, có biết tuyết triết thảo ở đâu không?" Vật nhỏ luyện công, nếu có linh khí của Tiểu Bạch phụ trợ, sẽ thuận lợi hơn một chút.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nó, đã biết trong thân thể nó chứa đựng linh khí vô tận, đây chính là chí bảo của người luyện võ, nếu có nó cùng luyện công, làm ít công to, trách không được lại trốn ở chỗ này, nếu như bị người khác biết, chỉ sợ sẽ tranh đến ngươi chết ta sống, nháo đến thiên hạ đại loạn.

Tiểu Bạch trừng mắt, hắn làm sao biết được, nó cảm thấy bản thân che giấu rất tốt. Còn tuyết triết thảo là cái gì, nó chưa từng nghe qua, nên lắc đầu.

Tư Thiên Hoán thản nhiên nhìn nó, cầm hộp ngọc đi qua chỗ khác tìm tuyết triết thảo, hắn đã từng ăn tuyết triết thảo, tất nhiên sẽ nhận biết được.

Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm, thân thể run lên, phóng linh khí nồng đậm ra ngoài, quả nhiên chân mày của Tô Tiểu Vũ đang nhăn lập tức chậm rãi thả lỏng.

Tiểu Bạch nhìn Tô Tiểu Vũ luyện công, ánh mắt lại hướng về phía Tư Thiên Hoán đang tìm này nọ, xem ra vẫn là nam nhân này nguy hiểm nhất, nên dỗ nữ tử này, cẩn thận nam nhân này, đúng vậy!

Tuyết triết thảo cả vật thể đều có màu tuyết trắng, cao cỡ một ngón tay, ở đại sảnh to như vậy, muốn tìm ra thật không dễ dàng.

Một đám hòm gỗ ở trên giá sách, ngay cả sách đều run lên, ngoại trừ trân châu thủy tinh, cái gì cũng không tìm được.

Ngay cả Tiểu Bạch và hạt châu tốt cũng để bên ngoài, tuyết triết thảo cũng không thể giấu quá kỹ được, nhưng, chỗ nên tìm đều đã tìm, mà vẫn không tìm được.

Thần sắc không hiểu nhìn chung quanh, Tư Thiên Hoán sờ sờ cằm, muốn xốc toàn bộ lên để tìm, nhưng mọi thứ đều có điểm quan trọng.

Tư Thiên Hoán đi đến trước mặt Tô Tiểu Vũ, thấy tay nàng nắm chặt lại, nhắm chặt hai mắt, một chút ánh sáng màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, sủng nịch giương môi lên, đi đến trước bát ngọc.

Toàn phòng đều đã tìm hết, chỉ còn lại bát ngọc này, tuyết triết thảo nói như thế nào cũng là bảo bối, được bảo hộ dưới trận pháp kia, cũng không phải không có khả năng.

Ngón tay như bạch ngọc lộ rõ khớp xương xoa xoa bát ngọc, chẳng những bát ngọc không bị trầy xước, ngược lại càng có vẻ trơn bóng hơn, nhẹ nhàng nâng bát ngọc lên, một gốc cây màu tuyết trắng xuất hiện ở dưới đáy bát. 

Tư Thiên Hoán mở hộp ngọc ra, cầm lấy tuyết triết thảo nhẹ nhàng bỏ vào trong nước hoa Nguyệt Kiến, gặp nước hoa Nguyệt Kiến lập tức hòa tan, cuối cùng dung hoà một chỗ, bỏ vào trong ngực, sau đó lẳng lặng đứng bên cạnh Tô Tiểu Vũ, thấy lông tơ Tiểu Bạch đều dựng lên, ngón tay thon dài vuốt vuốt đầu nó. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

Tiểu Bạch giật mình, trợn to mắt nhìn Tư Thiên Hoán, thấy hắn cười như không cười, mắt trợn to hơn nữa, lông trên người dựng hết lên, liều mạng làm ra vẻ đang phóng linh khí.

Vừa lòng thu lại tầm mắt, Tư Thiên Hoán tiếp tục đứng đó, nhìn Tô Tiểu Vũ vẫn không nhúc nhích, mà hắn, sắc mặt hờ hững đứng im, cũng không dấu được vẻ nhu tình đối với Tô Tiểu Vũ, cho dù đại sảnh rộng, hắn cũng không nghị luận.

Tiểu Bạch vụng trộm mở hai đôi mắt nhỏ, quay tròn một vòng, nam nhân này rất thích nàng đi, nếu không sao lại ôn nhu như vậy, nhưng, vẫn không dễ chọc!

Dưới lòng đất Mặc phủ tràn đầy nhu tình, mà trên mặt đất, lại là cảnh tượng khác.