Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 91: Chết không toàn thây




Edit: susublue

"Thì ra, không giữ được tín vật thì chính là phế vật..."

Không biết từ khi nào mà Tô Tiểu Vũ đã dắt ngựa ra, lười biếng tựa vào trên lưng ngựa, bừng tỉnh nói, như là hiểu thêm được một đạo lý to lớn nào đó.

Bách Lý Dịch cảnh giác nhìn Tô Tiểu Vũ, biết rõ nữ nhân này lòng dạ hiểm độc, giỏi diễn trò, hắn dám khẳng định nàng có thâm ý khác, "Ngươi muốn giở trò gì."

"Biểu ca, đừng hung dữ như vậy, ta cảm thấy hình như ngươi rất sợ ta thì phải? Ta chỉ là một thiếu nữ thôi..." Tô Tiểu Vũ uất ức nhìn hắn, hơi nhíu mi, bộ dáng đáng thương, nếu không có tận mắt thấy nàng ép chết Bách Lý Vũ, tất cả mọi người đều sợ run, nhưng hiện tại lại chỉ cảm thấy nàng đáng sợ.

"Vũ Nhi, ngươi biết rõ hắn là phế vật, còn khi dễ hắn như thế, thật không có phúc hậu." Tư Thiên Hoán phe phẩy cây quạt, hơi trách cứ nhìn Tô Tiểu Vũ.

Tô Trạch nhìn hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt lại nhìn qua Bách Lý Liệt, trong mắt đã đầy sát ý.

Bách Lý Liệt cũng không cam lòng yếu thế nên trừng mắt nhìn lại, đối thủ già từ mười tám năm trước, không ai phục ai.

Mà Bách Lý Dịch đứng bên cạnh hắn đã tức giận đến đỏ bừng hai mắt, tức giận nhìn về phía Tư Thiên Hoán, "Tư Thiên Hoán, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ ngươi sao?"

"Chậc chậc, bị người ta sờ trúng miệng vết thương, cũng chỉ có thể mở miệng sủa bậy, Hoán, ta thật hối hận vì không cắt đầu lưỡi của hắn, tay chân bị chặt đứt hắn còn có thể nối lại nhưng đầu lưỡi không còn nữa thì không thể mọc ra cái khác." Tô Tiểu Vũ chán ghét nhìn hắn, nhảy hai ba bước đến bên cạnh Tư Thiên Hoán, ôm cánh tay của hắn nói, hình như còn ngại không đủ, lại cười tủm tỉm nói thêm một câu, "Đừng chối nữa, ngươi chính là phế vật!"

"Ta không phải phế vật." Bách Lý Dịch gầm nhẹ, tức giận đến run rẩy, ngay cả khi Bách Lý Liệt nhẹ giọng trấn an bên tai hắn cũng không nghe thấy, hai mắt đỏ tươi như máu.

“ A, nói ngươi là phế vật ngươi còn không thừa nhận, bây giờ còn muốn so mắt đỏ với ta, thật là không thú vị." Tô Tiểu Vũ bĩu môi, bất mãn nói, khóe môi lại cười không đứng đắn, mắt biến thành màu máu.

"Cẩn thận." Bách Lý Liệt hô to, rút kiếm đề phòng Tô Tiểu Vũ.

" Bách Lý Dịch, ta có nói cho ngươi biết chưa, ngọc bội này, là ta cho ngươi mượn chơi thôi.” Tô Tiểu Vũ buông cánh tay Tư Thiên Hoán ra, tùy ý phất nhẹ ống tay áo, đột nhiên bóng dáng chợt lóe lên, cướp lấy ngọc bội trong tay hắn.

Bách Lý Liệt lập tức tấn công nàng, lại phát hiện chỉ chém trúng một ảo ảnh.

Bách Lý Dịch sững sờ ngẩn ngơ rồi cúi đầu xuống, hai tay đã trống trơn, mặt lập tức trắng bệch, sự tự tin cũng mất đi một nửa.

"Chính ngươi nói là tay không giữ được tín vật chính là phế vật, mà ngươi, thật sự đúng là phế vật." Tô Tiểu Vũ nghịch ngọc bội, khinh miệt nhìn Bách Lý Dịch, vô tội nhíu mày, "Cảm giác vật vào trong tay rồi mà lại để mất thế nào, có phải rất tuyệt hay không, Bách Lý Dịch."

"Phụt!"

Tức giận công tâm, sắc mặt Bách Lý Dịch tái nhợt, phun ra một ngụm máu, hai mắt càng đỏ bừng hơn, hô to một tiếng "Giết", rút kiếm vọt lên.

Bách Lý Liệt thầm kêu không tốt, lập tức rút kiếm vọt lên, sau đó, ba mươi mấy người Bách Lý gia cũng phi thân lên, vây đánh bốn người.

"Này, đừng giết Bách Lý Liệt, giữ lại còn có chỗ để dùng." Tô Tiểu Vũ nhanh chóng nói bên tai Tô Trạch, sau đó nâng tay ngăn cản một kiếm.

Bốn người lấy một địch mười, vẫn thành thạo như trước, Tô Trạch vây đánh Bách Lý Liệt, Bạch Thuật đánh Bách Lý Triết, Tư Thiên Hoán chống lại Bách Lý Dịch, diễn*daffnlle3<quys;do0n mà Tô Tiểu Vũ ngoan ngoãn nghe Tư Thiên Hoán, đứng ở bên cạnh xem diễn, ngẫu nhiên có vài người bay qua thì duỗi chân đá văng ra.

Bách Lý Liệt khiếp sợ võ công của Tô Trạch, chỉ mới hơn mười năm mà hắn đã không theo kịp nữa, đây là bí kỹ của gia chủ sao?

"Tổ tiên không cứu toàn tộc Bách Lý gia, tặng cây quạt cho Bách Lý gia, như vậy đã đủ thấy tổ tiên hậu đãi Bách Lý gia các ngươi, nhưng các ngươi lại không biết chừng mực, mưu toan tranh giành."

Tô Trạch ngăn cản kiếm trong tay hắn, giơ chân đá một người của Bách Lý gia, nhìn thẳng vào hai mắt ghen ghét của Bách Lý Liệt, thản nhiên nói.

"Chỉ cần còn sống là có thể đoạt quyền!" Bách Lý Liệt không phục, ra sức thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, xoay người đâm vào ngực hắn.

Mắt Tô Trạch hoàn toàn lạnh như băng, nội lực chấn động, nhanh chóng lẻn xuống phía dưới Bách Lý Liệt, điểm ba huyệt lớn trên người hắn, khiến hắn bất động.

"Gia chủ của các ngươi đang nằm dưới chân ta, còn muốn đánh nữa sao?" Tô Trạch giẫm lên ngực Bách Lý Liệt, lạnh lùng đảo mắt nhìn mọi người, cất giọng nói.

"Không cho phép ngừng, giết bọn họ cho ta!" Bách Lý Dịch bị Tư Thiên Hoán áp chế khắp nơi, thấy phụ thân bị bắt, hét lớn.

"Ta hỏi các ngươi một lần cuối cùng, đầu hàng hay là chết." Tư Thiên Hoán mất kiên nhẫn, xoay cán quạt, đánh vào cổ tay Bách Lý Dịch, Bách Lý Dịch nhịn không được lui ra sau vài bước.

"Muốn ta đầu hàng, không có khả năng." Bách Lý Dịch giết người đỏ cả mắt, cổ tay bị phế làm cho hắn đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, tay còn lại nhặt kiếm lên, tiếp tục tấn công.

Bách Lý Triết chỉ có thể thầm than Bách Lý Dịch trẻ tuổi ngông cuồng, tránh đòn tấn công của Bạch Thuật, giúp Bách Lý Dịch cản đòn tấn công của Tư Thiên Hoán, phun một ngụm máu, "Dịch nhi, đi mau!"

"Thiếu chủ, đi mau!" Đệ đệ Bách Lý Dịch chạy tới, mạnh mẽ kéo Bách Lý Dịch rời đi.

Bách Lý Dịch ngẩn người, nhận rõ tình thế hiện tại, mặc dù không cam lòng, nhưng hắn biết chỉ cần còn sống thì không lo không trả thù được, chỉ có thể đè nén sự oán hận đối với đám người Tư Thiên Hoán, thâm trầm nhìn Bách Lý Triết, giữ cánh tay bị phế của mình, hơn ba mươi người phù trợ hắn chạy trốn vào trong rừng cây.

"Vũ Nhi, không cần đuổi."

Tư Thiên Hoán thấy bọn họ đều lui vào cánh rừng, nở một nụ cười quỷ dị, nhấc chân lên đá văng Bách Lý Triết đang chắn ở phía trước ra, không biết lấy ở đâu ra một nhánh cây, hắn vươn tay lên, nhánh cây đó nhanh chóng bay vào trong rừng.

Bạch Thuật nhanh chóng bắt lấy Bách Lý Triết, điểm huyệt đạo của hắn khiến cho hắn không thể động đậy, sau đó kéo hắn đến bên cạnh Tư Thiên Hoán.

Tô Trạch cũng xách Bách Lý Liệt lên, đứng ở bên cạnh Tư Thiên Hoán, lạnh lùng nhìn vào trong rừng.

Tô Tiểu Vũ không hiểu trận pháp, cũng không biết Tư Thiên Hoán đang làm cái gì, chỉ có thể nghi hoặc nhìn cánh rừng.

"Các ngươi làm hại Vũ Nhi từ nhỏ không có gia đình đầy đủ, bây giờ ta lấy tính mạng hậu duệ của các ngươi để bồi thường, chắc là không quá đáng nhỉ." Tư Thiên Hoán phất phất cỏ dính ở ống tay áo, cười lạnh lùng, "Có phải phát hiện một người cũng không chết hay không?"

Bách Lý Triết lạnh lùng nhìn hắn, phun một ngụm máu, "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

"Không phải không thể giết bọn họ, nhưng thấy bọn họ chết một mình thì cô đơn quá, không phải sao? Nếu trên đường đến hoàng tuyền có người làm bạn thì sẽ không cô đơn." Tư Thiên Hoán cười dịu dàng, giọng nói bay bổng làm cho lòng người phát lạnh.

Trong lòng Bách Lý Triết bất an, lo lắng nhìn cánh rừng, thấy đám người Bách Lý Dịch chạy xa, vừa định thở dài một hơi, thì thấy cánh rừng nổ tung, máu thịt văng tung tóe, mà rõ ràng đó là máu thịt của hơn ba mươi người Bách lý gia.

"Không, không thể nòa..." Bách Lý Triết muốn lắc đầu, nhưng bị điểm huyệt nên hắn không thể động đậy, chỉ có thể khiếp sợ kêu la trong tuyệt vọng, Bách Lý Liệt tận mắt nhìn thấy nhi tử của mình biến mất trong biển máu, bi thương đến mức hôn mê bất tỉnh.

"Vì sao không thể?" Tô Tiểu Vũ nhìn máu văng khắp nơi, thầm than Tư Thiên Hoán thật cao tay, trách không được vừa rồi không hạ sát chiêu với Bách Lý Dịch, thì ra hắn muốn thả Bách Lý Dịch chạy trốn, để cho hắn nếm thử điều ngọt ngào khác, nghe thấy lời nói của Bách Lý Triết, nàng nhíu mày, quay đầu nhìn hắn như kẻ ngốc, "Ngươi đều biết ta là Vũ thiếu, còn dám dùng chim xanh, ta thật sự lo lắng cho trí thông minh của ngươi."

Mắt Bách Lý Triết đầy vẻ tuyệt vọng, "Các ngươi đã sửa bức thư lại..."

‘ Sửa lại sẽ rất mệt, chúng ta đã sửa lại trận pháp này." Bạch Thuật cười hiền lành, ghét ném Bách Lý Triết trên mặt đất, phủi tay, mấy ngày nay, đắc tội với ai cũng được nhưng đừng đắc tội Bạch Lê, Bách Lý Triết và Bách Lý Liệt liên thủ hại Tô Tiểu Vũ, hắn lại dùng một cơn mưa máu để báo thù.

Bách Lý Triết nghe đến đó, đã hoàn toàn hiểu được, ngay từ đầu, nhất cử nhất động của hắn đều bị bọn họ nắm giữ, hắn chỉ là con rối gỗ thôi, mà bọn họ mới là người giật dây đằng sau, Bách Lý gia tiêu rồi, tiêu rồi.

Không, vẫn còn chưa xong.

Trong đôi mắt lình lặng như nước của Bách Lý Triết có một tia sáng quỷ dị.

"Còn chưa vừa lòng sao?" Tư Thiên Hoán đi đến phía sau Tô Tiểu Vũ, nhẹ giọng hỏi.

"Vừa lòng." Tô Tiểu Vũ cười ngọt ngọt, sau đó đi đến bên cạnh Tô Trạch, hừ nhẹ, "Thả hắn xuống."

Tô Trạch buông tay, để Bách Lý Liệt té xuống mặt đất, "Tiểu Vũ muốn làm gì?"

"Nương kêu ta cho hắn nếm thử mùi vị của Khấp Hồn, đương nhiên không thể trực tiếp giết." Tô Tiểu Vũ ngồi xổm xuống, lấy một cái bình thuốc ra lắc lắc trước mặt hắn.

"Cho nên, vừa rồi ngươi pha chế Khấp Hồn?" Bạch Thuật hiểu rõ, trách không được lại chuyên tâm như vậy.

Tô Tiểu Vũ lườm hắn một cái, hừ nhẹ, "Làm sao có thể, ta đi đâu tìm được nhiều dược liệu quý như vậy, Khấp Hồn là do năm xưa nương giữ lại một ít, để lại cho tới hôm nay mới đưa cho ta, ta chỉ là cải tiến lại một chút thôi."

Bách Lý Liệt mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy bốn người vây quanh mình, diễn&daffn<lle3;[quysdoon kinh sợ mở to mắt, oán hận nhìn bọn họ, con hắn, hậu duệ của hắn đều đã chết, tất cả đều chết ở trong cái trận pháp đó.

"Năm đó, ngươi ép nương ta ăn Khấp Hồn, có nghĩ tới ngày hôm nay không?" Tô Tiểu Vũ thản nhiên cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười.

Bách Lý Liệt nhìn chằm chằm nàng, trong mắt chỉ có oán hận, không có chút hối ý, lúc trước hắn không nên để Bách Lý Ngôn sống, không ngờ lại để lại tai họa lớn như vậy!

"A, ngươi mới là đương sự, đút cho hắn ăn đi." Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt nhìn Bách Lý Liệt không biết hối cải, cười lạnh, đứng dậy, quăng cái chai cho Tô Trạch.

Tô Trạch cầm cái chai, vươn tay bóp miệng Bách Lý Liệt, sau đó đổ Khấp Hồn vào miệng hắn, "Đây là Khấp Hồn năm đó Ngôn để lại."

Bách Lý Liệt tuyệt vọng trừng lớn mắt, toàn thân đau đớn kịch liệt, gần như muốn ngất nhưng vì quá đau nên lại tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, không có chút máu, hoảng sợ nhìn nơi xa lạ này.

Bách Lý Triết nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ cảm thấy Tô Tiểu Vũ và Tư Thiên Hoán chính là ma quỷ, hận ý ăn sâu vào máu.

"Bách Lý Triết, ta hỏi ngươi, rốt cuộc các ngươi và người Y Cốc có giao dịch gì?" Tô Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn hắn.

Trong đôi mắt chết lặng của Bách Lý Triết đột nhiên hiện lên ý châm chọc, "Dù có chết, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết." Dù sao hiện tại bản thân hắn bị trọng thương, cũng sống không lâu nữa, cần gì phải giúp nàng giải trừ tai hoạ ngầm.

Tô Tiểu Vũ bĩu môi, nhắm mắt lại, hai mắt trở thành màu đỏ, thôi miên hai mắt Bách Lý Triết, chậm rãi hỏi, "Các ngươi và Y Cốc có giao dịch gì."

"Dùng một trăm thị vệ võ công cao cường đổi lấy Khấp Hồn và một con chim xanh." Bách Lý Triết đờ đẫn nói.

Thị vệ sao? Y Cốc thiếu thị vệ sao?

Tô Tiểu Vũ nhíu mi, tiếp tục hỏi, "Ngươi có biết bọn họ muốn một trăm thị vệ để làm gì không?"

"Thuốc thí nghiệm, nhất định phải là người có võ công cao cường mới có thể thử nghiệm dược tính." Bách Lý Triết nói.

"Thuốc gì? Hắn có cho ngươi không?" Tô Tiểu Vũ híp mắt, trong đầu không ngừng nghĩ về những loại độc của Y Cốc.

"Khi cho người khác dùng trong một tháng, có thể khống chế được hành vi của hắn, cũng có thể khiến cho võ công của hắn tăng lên nhiều, bọn họ đã cho chúng ta tám phần." Bách Lý Triết nói.

Tô Tiểu Vũ biến sắc, trong mắt đầy tức giận, "Các ngươi cho ai dùng."

"Gia chủ cho ta một phần, ta cho Tô Niệm Vũ dùng." Bách Lý Triết nói từng chữ một, vô cùng rõ ràng.

Trong mắt Tô Trạch đầy vẻ giận dữ, vươn tay muốn đánh chết Bách Lý Triết, lại bị Tư Thiên Hoán nhanh chóng ngăn lại, "Nghe Vũ Nhi nói tiếp."

" Giỏi, bọn họ thật giỏi, ngươi cũng thật giỏi, dám xuống tay với Niệm Niệm..." Tô Tiểu Vũ thu màu đỏ máu trong mắt lại, giận quá hóa cười, dùng sức nắm cằm Bách Lý Triết, bàn tay như muốn bóp nát cằm của hắn.

Bách Lý Triết có chút mê mang, cái cằm đau đớn làm cho hắn tỉnh lại, nghe vậy, hắn biết Tô Tiểu Vũ đã biết hết toàn bộ, lập tức cười điên cuồng, "Thì sao, ngươi giết ta đi, giết ta rồi thì Tô Niệm Vũ cũng phải chết! A, đúng rồi, các ngươi cũng không cần sợ ta sống chướng mắt, bởi vì Tô Niệm Vũ vốn không áp chế được dược tính, sớm hay muộn cũng bị đau đến chết, có phải hiện tại tối nào hắn cũng gặp ác mộng không, ha ha ha..."

Người bị hạ độc sẽ nghe lời người hạ độc, Tô Niệm Vũ đã dùng được một tháng rồi, hắn đã sớm trở thành quân cờ trong bóng tối của mình, nếu hắn chết, dù Tô Niệm Vũ không chết ngay thì nguyên khí cũng sẽ bị trọng thương, hắn nhỏ như vậy, không thể tránh khỏi cái chết, độ dược hạ tiện nhưng mà hắn thích!

"Bách Lý Triết, nếu ngươi chịu giao thuốc giải ra ta liền thả ngươi đi." Tô Trạch cũng tức đến khó thở, hai mắt đầy tơ máu, nhưng vẫn bình tĩnh giao dịch.

"Thuốc giải? Không có thuốc giải! Ha ha ha, cuối cùng nhi tử ngươi thương yêu nhất lại chỉ nghe lời ta!" Bách Lý Triết cười to, châm chọc nhìn mọi người, giết hết người của Bách Lý gia thì đã sao, không phải bọn họ cũng không thể bảo vệ được người thân của mình sao.

"Ngươi!" Tô Trạch kéo áo của hắn, mồm thở phì phò, nếu không có tâm trí kiên cường, đã sớm bầm thây hắn ra thành vạn đoạn rồi.

Bạch Thuật nhìn sắc mặt Tô Tiểu Vũ lạnh như băng và Tư Thiên Hoán im lặng nãy giờ không nói gì, nhíu mi, cười khẽ thử nói, "Tiểu Vũ ngay cả Khấp Hồn ngươi cũng có thể giải, thì chút độc ấy có là gì?"

Bách Lý Triết sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Vũ, đột nhiên lại nở nụ cười, "Nàng không giải được, nàng không giải được, ha ha ha!"

Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn hắn một cái, dùng cán quạt đánh hắn ngất xỉu.

"Tiểu Vũ, ngươi cũng không cách sao?" Bạch Thuật nhìn vẻ mặt Tô Tiểu Vũ càng lúc càng lạnh như băng, kinh ngạc hỏi.

Đầu óc Tô Tiểu Vũ đã rối thành một nùi, trong lòng có giận, có hận, cũng có khổ sở, nghe vậy, cắn răng nói, "Hắn nói đúng, ta cũng không có cách giải”

Nàng không có cách nào, nếu không nàng sẽ không hoang mang lo sợ như thế, đó là đệ đệ duy nhất của nàng, sao có thể xảy ra chuyện được, Y Cốc, Y Cốc, thù hận của nàng đối với bọn họ lại sâu thêm một chút!

"Niệm Niệm... Thật sự không có thuốc giải sao?" Trong nháy mắt Tô Trạch như già đi mười tuổi, vẻ mặt xám xịt, ngay cả Tiểu Vũ cũng không có cách thì trên đời còn ai có thể cứu?

Niệm Niệm còn nhỏ như vậy, ngây thơ như vậy, làm sao có thể, làm sao thằng bé có thể xảy ra chuyện được.

"Khấp Hồn là cấm dược, bởi vì nó đã chế tạo thành công rồi; nhưng còn Khống Hồn thì lại là một loại thuốc chưa điều chế xong, mấy trăm năm nay không có ai thành công, ta chỉ biết loại độc này lấy máu người làm thuốc dẫn, người trúng độc sẽ bị chủ nhân của máu đó không chế, nếu người hạ độc chết, dù người trúng độc không chết cũng không sống được lâu, không ngờ bọn họ lại chế tạo thành công..." Tô Tiểu Vũ hung hăng nắm chặt tay, móng tay ngắn đâm vào da thịt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng căng thẳng, môi đỏ mọng nhếch lên, trắng bệch không chút máu, ánh mắt lạnh như băng.

Chỉ sợ, mấy lão già đó đã sớm muốn bồi dưỡng thế lực cho riêng mình rồi, đã sớm có lòng phản nghịch, Bách Lý gia đưa một trăm người qua đó, ít nhất chỉ còn sống dưới năm mươi người thôi, bọn họ sẽ chậm rãi cho người trong Y Cốc uống thuốc, hơn mười năm qua cũng đủ để bồi dưỡng ra một số lượng lớn, thế lực này chỉ sợ có thể làm cho cả Y Cốc chấn động.

"Chúng ta trở về trước đi, đến phút cuối mọi chuyện đều có cơ hội xoay chuyển." Tư Thiên Hoán nhíu mày, thản nhiên nói, hắn có thể cảm nhận được Tô Tiểu Vũ lo lắng, nhưng chuyện này không phải sốt ruột là có thể giải quyết.

Tô Trạch cũng từ bình tĩnh trở lại, gật đầu, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là cứu Niệm Niệm, bọn họ đứng đây lo lắng suông thì có ích lợi gì.

"Chuyện này không nên nói cho nương và hoàng tỷ biết." Tô Tiểu Vũ xoay người lên ngựa, lạnh lùng nói, một người là phụ nữ có thai, một người vừa mới được giải độc, nếu nói ra thì đến lúc đó chuyện của Niệm Niệm còn chưa giải quyết xong hai người bọn họ lại lo lắng gặp chuyện không may thì sẽ mất nhiều hơn được.

"Ngôn sẽ không biết." Tô Trạch hiểu đạo lý này, lập tức trầm giọng cam đoan.

Tư Thiên Hoán phi thân ngồi phía sau Tô Tiểu Vũ, lạnh lùng nhìn Bách Lý Triết và Bách Lý Liệt một cái, phi ngựa rời đi.

Bạch Thuật và Tô Trạch mỗi người xách một người, rời khỏi thảo nguyên.

Vối dĩ giải quyết xong tâm phúc của Bách Lý gia thì bọn họ phải hoan hô ăn mừng nhưng thật không nghĩ đến sẽ có chuyện này xảy ra, lúc này chỉ có thể dùng từ trầm trọng đến hình dung tâm trạng của bốn người.

Mà bên trong cánh rừng, trận pháp đã chậm rãi dừng lại, lúc này vách ngăn giữa hai bên mới thật sự được xóa bỏ, mà trên mặt đất đầy máu thịt có một miếng ngọc bội hình cánh quạt rơi xuống, nhìn lên trên thì thấy Bách Lý Dịch, người vốn nên tan xác thành vụn thịt đang đứng dại ra nhìn cảnh tượng dưới tàng cây.

Vừa rồi hắn cảm giác được một luồng sức mạnh đánh về phía mình, cho nên nhanh chóng kéo em họ chắn cho hắn, mà hắn thì lại bay lên cây theo bản năng, sau đó nhìn thấy mọi người đều bị luồng sức mạnh đó nghiền nát.

Là Tư Thiên Hoán, nhất định là hắn, là hắn đổi lại trận pháp! Hắn đã nghi ngờ vì sao hôm ấy hắn ta có thể dùng một chiêu mà phế võ công của mình nhưng hôm nay lại giao đấu với hắn lâu như vậy, hắn tưởngốmở tiên sinh giúp hắn nâng cao võ công, nhưng không ngờ Tư Thiên Hoán vốn đang đùa giỡn hắn, diễn(d@fnnlle<quý[do00n hắn muốn toàn bộ Bách Lý gia đều bị diệt, toàn bộ đều chết không toàn thây!

Thật ngoan độc, thật ngoan độc!

"Tư Thiên Hoán, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi..." Hai mắt ngây dại của Bách Lý Dịch đột nhiên đầy hận ý, hét lớn một tiếng, trong chớp mắt, nặng nề ngã xuống đất, máu tươi dính đầy mặt hắn, cực kỳ đáng sợ.

"Ta đã biết các ngươi sẽ thất bại thảm hại."

Sở Thiên Hữu đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, chán ghét nhìn Bách Lý Dịch nằm trên đống máu thịt, vươn tay nắm Bách Lý Dịch lên, nhắm mắt lại cảm nhận hận ý sâu đậm trong cơ thể hắn, khói đen bay từ tay hắn chui vào trong cơ thể, Bách Lý Dịch thật lâu sau, lại quay trở về.

Sở Thiên Hữu chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lóe lên một chút u ám, rồi sau đó thỏa mãn liếm liếm khóe miệng, có lòng tốt mang hắn ra khỏi cánh rừng, để bên cạnh hồ sen.

Nhìn Bách Lý Dịch hôn mê bất tỉnh nằm trên đất, nụ cười của Sở Thiên Hữu càng lúc càng âm lãnh.

Lúc hắn còn chưa giải quyết được Tô Tiểu Vũ thì giữ phế vật này lại để gây phiền phức cho bọn họ cũng không tệ.