Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

Chương 47: Tướng công bị treo?!




"A Nhan." Hứa Triết Quân tựa hồ mới từ phòng nghiên cứu đi ra, đại khái là thức đêm, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng mà cặp con ngươi tối đen kia vẫn như trước, lóe ra tia sáng rực rỡ, hắn hướng Tô Nhan ngoắc tay, khẽ cười nói, "Lại đây."

Nhìn thấy Hứa Triết Quân, Tô Nhan thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô không cần phải rối rắm thêm nữa, có người đến giải quyết .

"Như thế nào khuya như vậy còn đi đâu?" Tô Nhan cơ hồ là chạy vọt tới bên người Hứa Triết Quân, hắn vô cùng thân thiết đưa tay búng xuống cái trán của cô. Khóe mắt Hứa Triết Quân như mỉm cười, sau đó đem ánh mắt chuyển hướng về phía Dư Nhược Hàn đang đứng phía trước.

Ánh mắt hai người giao nhau thoáng một chút liền thông suốt, Hứa Triết Quân nghiêng đầu cầm lấy tay Tô Nhan, cười nói, "Muốn đi đâu sao?"

"A... Mua sữa." Tô Nhan sửng sốt một chút, cái này tốt lắm?

"Vậy đi thôi." Không có giao chiến như Tô Nhan đoán trước, Hứa Triết Quân nắm tay cô rời đi.

Nghe xong Tô Nhan báo cáo, Hứa Triết Quân nhếch môi cười, "Em nếu tin hắn thì thật là khờ ."

Tô Nhan đang lấy sữa động tác ngừng lại một chút, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn vào chiếc túi sau người Hứa Triết Quân, trong lòng không biết là cái tư vị gì. Đúng vậy, không hề nghĩ ngợi cô sẽ tin ...

Phản ứng của Tô Nhan rơi vào mắt Hứa Triết Quân, dùng ngón chân nghĩ cũng biết, nha đầu kia nhất định là tin.

"Nhớ kỹ, mặc kệ hắn nói như thế nào, đều không cần tin." Hứa Triết Quân không thể không nhắc nhở Tô Nhan một chút, "Về phần ăn cơm hay gì gì đó..." Hứa Triết Quân ngẩng đầu, liếc mắt thật sâu nhìn Tô Nhan một cái, ánh mắt kia rõ ràng là nói: cái này anh không cần phải nói em cũng nên biết đi?

Tô Nhan gật đầu, lộ ra biểu tình nghi vấn: anh vì sao không đem hắn giải quyết dứt khoát đi nhưng vẫn hỏi lại, "Nếu hắn vẫn đến thì sao?"

Hứa Triết Quân mím môi, rồi sau đó dương lên ý cười ý vị thâm trường cười, nhẹ giọng nói, "Anh có cái biện pháp, muốn thử hay không?"

"Biện pháp gì?" Tô Nhan ánh mắt trong suốt, tràn đầy chờ mong.

"Chuyển đến ở cùng với anh."

Tô Nhan ngẩn ra, trên mặt lập tức hiện lên vẻ mặt đề phòng con sói. Đây không phải là lần đầu tiên Hứa Triết Quân đề cập với cô chuyện này, cô cùng Sở Sở cũng nói qua, hỏi cô ấy nên làm cái gì bây giờ. Bất quá Sở Sở mỗi lần đều là ân cần dạy bảo, nói chết cũng không cho cô qua đó ở, bằng không cũng chỉ có bị ăn đến xương cốt cũng không còn.

"A Nhan, em tuyệt đối là không tin tưởng anh." Hứa Triết Quân thở dài một tiếng, rất là bị thương.

"Không có a." Tô Nhan lập tức phản bác.

Hứa Triết Quân liếc mắt nhìn một cái, tuyệt không tin tưởng, "Nếu không phải, em vì sao không chịu chuyển qua. Hiện tại thời tiết càng ngày càng nóng, em không phải mỗi ngày đều oán giận nóng muốn chết sao? Phòng của anh vừa vặn lại có điều hòa nữa."

Đối mặt với dụ dỗ của Hứa Triết Quân, Tô Nhan nhất thời nghẹn họng, nhất thời nói không ra lời.

Thấy Tô Nhan cúi đầu không nói lời nào, Hứa Triết Quân ánh mắt buồn bã, giận dữ nói, "Quên đi, em không muốn anh cũng không có biện pháp, vẫn là không thể miễn cưỡng em đi."

Bộ dạng chua xót của Hứa Triết Quân giống như bị thương, lòng tốt bị oan uổng bị hiểu lầm, làm cho Tô Nhan cảm thấy rất áy náy. Được rồi, cũng chỉ có thể xem như cô lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử.

Cứ như vậy an an ổn ổn qua nửa tháng, thời tiết càng ngày càng nóng, dù là chỉ mặc một bộ áo lót mỏng, quạt điện thổi, người Tô Nhan vẫn nóng và đầy mồ hôi. Đây chính là ban ngày, buổi tối càng không cần phải nói, luôn bị dày vò đến tinh thần hỏng mất, chịu không nổi vô ý thức mới ngủ. Những ngày như vậy quả thực chính là một loại tra tấn, thống khổ muốn chết.

Hứa Triết Quân đương nhiên đề cập qua việc Tô Nhan chuyển qua ở cùng, chẳng qua tại đây điểm trước, Tô Nhan bị Lăng Sở Sở giáo dục thật sự thành công, cắn răng không mở miệng, tình nguyện ở lồng hấp nửa chết nửa sống, cũng không cần đến căn phòng có điều hòa gian bị ăn sạch sẽ.

Vì chuyện này, Hứa Triết Quân không phải không có đi tìm Lăng Sở Sở. Phản ứng của Lăng Sở Sở là gì? Hoàn toàn là vui sướng khi người gặp họa, không, nghiêm trọng hơn, hoàn toàn rõ ràng chính là cô một tay xúc tiến chỉ đạo. Bằng không, lấy đầu óc của nha đầu Tô Nhan kia, sớm bị Hứa Triết Quân lừa gạt về nhà. Lăng Sở Sở thậm chí nói, "Có bản lĩnh cậu liền đem cô ấy lừa về a, không bản sự cũng đừng ồn ào."

Liền một câu như vậy, làm cho Hứa Triết Quân hận không thể cắn chết nha đầu kia. Nha đầu Tô Nhan kia vẫn cứ khăng khăng như thế, hóa ra là đặc biệt nghe lời Lăng Sở Sở. Hắn đều nhanh không nhớ rõ chính mình đã mang bao nhiêu thứ ra dụ dỗ, một chút dấu hiệu đều buông lỏng cũng không có.

Hôm nay, Tô Nhan sau khi mất cả buổi tối cộng thêm nửa buổi sáng cuối cùng cũng xem xong một bộ phim. Sau đó cô phát hiện, tướng công thân ái nhất của cô, laptop của cô nháy mắt một cái thì màn hình đã đen kịt, khởi động máy không có phản ứng gì. Tô Nhan đối với máy tính bị hư, nháy mắt đờ đẫn, nửa chung đồng hồ sau hoàn toàn sụp đổ.

"A ——!! Tướng công nhà ta bị treo!!" Tô Nhan cầm lấy tóc, ngồi trên ghế ngửa mặt lên trời rú lên, tiếng kêu kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, đề-xi-ben cao còn kém không đem toàn bộ dãy phòng ngủ kêu dậy.

Nguyên bản tất cả còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, ba người bị một tiếng thét siêu chói tai này toàn bộ bị hù dọa, Cố Vi Ngôn lại sợ tới mức thiếu chút nữa thì ngã từ ghế trên xuống đất. Cái này gọi là âm thanh cũng có thể dọa người đi. Đừng nói phòng ngủ các cô, toàn bộ một tầng... Ah không, phải nói ngay cả trên dưới hai tầng đều bị ảnh hưởng đến.

"Sở Sở, Vi Ngôn, Tiểu Tuyền... tướng công nhà tớ... Đột nhiên bị treo..." Hai mắt của Tô Nhan tràn đầy nước mắt, bi thương đến cực điểm, cảm giác toàn bộ thế giới lập tức bị đảo điên.

"Khụ khụ ——" Cố Vi Ngôn tròng mắt xếch vừa chuyển vừa hỏi, "Nha đầu cậu… có phải hay không tải xuống cái gì không nên tải?"

"A..." Tô Nhan sửng sốt nửa giây, sao đó nước mắt "ào" một cái đã chảy xuống, "Tớ sai lầm rồi, lần này tớ thật sự sai lầm rồi. Tớ không nên tải cái bộ phim chết tiệt kia, tớ nhất thời ích lợi huân tâm a! Tớ như thế nào lại không kiên định như vậy?! Lập trường không đủ kiên định, cho nên ngay cả thượng đế cũng đến trừng phạt tớ! Tướng công thân ái của tớ a, không có nó tớ làm sao bây giờ, tớ sống không nổi nữa."

Cố Vi Ngôn cùng Trần Tuyền vừa thấy, đều lộ ra ánh mắt quả nhiên là thế.

"Tốt lắm tốt lắm, gào khóc cái gì mà gào khóc? Gào khóc hữu dụng sao? Cậu có thể gào khóc đem tướng công nhà cậu sống lại sao?" Lăng Sở Sở bị Tô Nhan một trận loạn thất bát tao, tiếng kêu rên cũng làm cho đau đầu.

Nghe được Lăng Sở Sở nói, Tô Nhan ngừng tru lên, tội nghiệp nhìn cô, chờ đợi chỉ thị bước tiếp theo của cô.

Lăng Sở Sở vỗ trán không nói gì, cái này còn cần người chỉ dạy sao? Nhưng là nhìn đến Tô Nhan đang mờ mịt nhìn mình, hoàn toàn không biết làm sao, Lăng Sở Sở không mở miệng không được nói, "Tìm người sửa thì tốt rồi? Hứa Triết Quân không phải là học máy tính sao? Cậu đem máy tính đưa hắn sửa cho?"

Tô Nhan bừng tỉnh đại ngộ, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lấy điện thoại đi động ra, gọi cho Hứa Triết Quân.

"Alo? A Quân, tướng công của em bị treo, làm sao bây giờ?"

Nhận được điện thoại Hứa Triết Quân trầm mặc vài giây, "Tướng công nhà em?"

"Chính là laptop của em..." Tô Nhan giải thích nói.

"Thì ra tướng công của em là laptop a." Hứa Triết Quân ý vị thâm trường lập lại một lần.

Tô Nhan sửng sốt, lập tức sửa miệng, "Đây là cách gọi thông dụng, thông dụng thôi mà."

"Bị hư rồi? Như thế nào bị hư ?"

"A... Đột nhiên bị hư rồi."

"A? Vậy em lúc ấy làm gì?"

Tô Nhan mồ hôi lạnh, thật sự nguyên nhân cô có chút nói không nên lời, "Thì lướt web a, không làm gì khác."

Hứa Triết Quân giơ lên một chút ý cười, "Thật sự? Không tải xuống cái gì chứ?"

Tô Nhan cứng đờ, cảm giác sau lưng lạnh lẽo, "A... cái này..."

Cũng may Hứa Triết Quân cũng không có tiếp tục làm Tô Nhan khó xử, chính là bảo Tô Nhan mang máy tính đến hắn. Nghe nói như thế, Tô Nhan lập tức cắt điện thoại, thu thập laptop tốt, nhanh chóng tới nhà Hứa Triết Quân. Cứu tướng công như cứu mạng, làm sao có thể không vội?

Không đến nữa giờ, Tô Nhan liền xuất hiện trước cửa nhà Hứa Triết Quân, động tác nhanh chóng làm cho Hứa Triết Quân đều cảm thấy kinh ngạc. Xem ra máy tính - tướng công này đối với Tô Nhan mà nói mức độ trọng yếu phỏng chừng còn muốn cao hơn hắn. Tuy rằng đáy lòng có một cảm giác chua xót không hiểu nhưng Hứa Triết Quân vẫn là cười cười, để Tô Nhan vào nhà. Dù sao hắn lựa chọn đúng phương hướng rồi, không phải sao?

Vừa mới vào cửa, Tô Nhan liền đem máy tính đưa cho Hứa Triết Quân, biểu tình chính là chờ đợi cùng nghiêm túc, "A Quân, anh nhất định phải sửa nó thật tốt. Nếu sửa không tốt, em cũng không muốn sống nữa. Đúng rồi, tất cả bên trong thư mục DEF anh trăm ngàn lần đều phải lưu lại cho em a! Nếu mấy thứ này không còn, em cũng không muốn sống nữa."

Hứa Triết Quân tiếp nhận máy tính, pha cho Tô Nhan cốc nước chanh, cười nói, "Em trước ngồi xem tivi một lát, anh giúp em sửa."

Tô Nhan gật gật đầu, "Nhất định phải sửa tốt!"

Thấy Tô Nhan tựa hồ thực lo lắng, Hứa Triết Quân hé miệng cười, "Uh, em yên tâm, anh cam đoan nhất định sẽ sửa tốt."

Hứa Triết Quân đem máy tính mang đến thư phòng sửa, Tô Nhan ngồi ở trên sô pha, đối mặt TV, một chút cũng xem không vào. Đứng ngồi không yên, đi qua đi lại, không có việc gì liền nhìn thời gian, mong chờ Hứa Triết Quân có thể đi ra nói với cô sửa tốt lắm.

Nhưng là mắt thấy đồng hồ báo thức từng phút từng giây trôi qua, một giờ liền như vậy trôi qua, Hứa Triết Quân vẫn là không đi ra.

Tính nhẫn nại của Tô Nhan cũng cũng chỉ có thể chống đỡ quá một giờ, đến giờ này rốt cuộc chờ không kịp, đứng dậy đi đến trước thư phòng, đẩy cửa ra.

Nếu thời gian có thể đảo ngược, hoặc là trên thế giới thực sự hộp đựng ánh trăng, Tô Nhan nhất định phải xuyên qua trở về nói cho chính mình, mặc kệ thế nào, cô nhất định phải ngoan ngoãn chờ ở trên sô pha, trăm ngàn lần đừng mở cánh cửa này ra. Cánh cửa này con mẹ nó so với cái hộp mà quỷ Phan Đa Lạp Ma còn đáng sợ hơn trăm ngàn lần, mở ra chính là sống không bằng chết a! Ít nhất hiện tại Tô Nhan cảm thấy như vậy.

Cho dù Tô Nhan nghĩ đến thủng da đầu cũng sẽ không nghĩ đến, Hứa Triết Quân đã sửa máy tính tốt lắm, càng khủng bố là trên màn hình mở ra hai file tài liệu, chính là GV mà Tô Nhan ngày thường buôn thả cùng file tiểu thuyết ***. Làm một hủ trạch bí mật, đối với tài nguyên không ngừng cần mẫn theo đuổi nhiều năm như vậy, kho dự trữ của Tô Nhan đã sớm đến một mức làm người ta vô cùng căm phẫn. Tài nguyên mới nhất cũng không tính lợi hại, khủng bố là người này có được đại bộ phận bản đã muốn tuyệt tích từ lâu. Cho nên đối với Tô Nhan mà nói, tướng công thân ái của cô là quan trọng cỡ nào thì mọi người hẳn là minh bạch chưa? Bởi vì có vài thứ một khi mất đi sẽ không tìm lại được!

Nghe được thanh âm mở cửa, Hứa Triết Quân quay đầu lại, nhìn thấy Tô Nhan cả người cứng ngắc, trên mặt lại là xấu hổ cùng sụp đổ, thậm chí có chút tuyệt vọng, hắn nhếch khóe môi một cái, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, lại làm cho Tô Nhan lúc này cảm thấy đang là mùa nóng nhưng lại có lãnh ý nhè nhẹ.

"A Nhan, anh vẫn biết em là một hủ nữ. Nhưng là không thể tưởng được nha..." Hứa Triết Quân ý vị thâm trường nhìn Tô Nhan liếc mắt một cái, "Không thể tưởng được em lại có tài nguyên phong phú như vậy, thật sự là làm cho người ta ngoài ý muốn. Xem ra anh trước kia đều xem thường em."

Kỳ thật Tô Nhan hiện tại rất muốn đóng cửa lại, bỏ chạy, hoặc là xuất hiện một cái lỗ có thể làm cho chính mình chui xuống. Nhưng là ánh mắt như gió xuân của Hứa Triết Quân đã sớm đem mọi đường lui của cô đều niêm phong, huống hồ tướng công thân ái của cô hiện tại đang ở trên tay hắn. Tô Nhan cái gì đều có thể vứt bỏ, nhưng là tướng công thân ái là tuyệt đối không thể vứt bỏ.

"Em nói nếu anh đem những thứ này đều..." Hứa Triết Quân khóe môi khẽ nhếch, cười đến thập phần gian trá.

Tô Nhan run lên, ánh mắt cơ hồ mở to đến cực hạn, bên trong tràn ngập cầu xin, "A Quân, anh đừng xằng bậy, trăm ngàn đừng xằng bậy."

"Điều này sao có thể kêu là xằng bậy đâu? Những thứ này, xem nhiều không tốt." Một bên nói như vậy, Hứa Triết Quân con chuột trên tay đã lựa chọn hai cái file kia, ý đồ thực rõ ràng.

"A Quân, đừng mà!" Tô Nhan cơ hồ là vọt tới trước mặt Hứa Triết Quân, gắt gao ôm lấy tay phải của hắn.

"Nếu anh thật muốn xóa, cho dù em có đem máy tính cầm lại, cũng là giống nhau."

Giọng nói Hứa Triết Quân vẫn ôn hòa như trước, nhưng khi truyền vào trong tai Tô Nhan lại giống như thanh âm từ trong lòng đất truyền lên đòi mạng.

"Em sẽ cùng chúng cùng tồn vong!" Tô Nhan ôm tay Hứa Triết Quân, biểu tình phi thường nghiêm túc.

"UH." Hứa Triết Quân từ chối cho ý kiến, hiển nhiên không đem lời này cho là thật.

Tô Nhan có chút nhụt chí, không biết nên làm thế nào mới tốt. Tướng công treo máy đã thực là bi thảm, càng bi thảm hơn là tướng công sửa tốt rồi nhưng có khả năng là bị người ta uy hiếp nói muốn xóa tài nguyên... Vì sao cô lại gặp bi kịch như vậy?

"A Quân..."

Hứa Triết Quân nhíu mày, cười tủm tỉm nhìn Tô Nhan, "Anh đại khái biết em vì sao có thể mỗi ngày thức đêm, ngày đêm điên đảo. Mấy thứ này hoàn toàn chính là tai họa. Bình thường anh lại không thể nhìn em, thật tốn thời gian của em. Cho nên vẫn là xóa bỏ đi mới tốt."

"Em cam đoan…."

Tô Nhan còn chưa nói xong, Hứa Triết Quân liền lắc lắc đầu, "A Nhan, cam đoan của em căn bản không được ba ngày."

Tô Nhan trầm mặc, danh dự của mình đối với Hứa Triết Quân sớm đã không còn.

"Kia…vậy anh nói, muốn làm sao bây giờ?"

"Làm sao bây giờ?" Hứa Triết Quân trên mặt hiện ra một chút tươi cười khó lường, đầu ngón tay khẽ vuốt ve chiếc cằm Tô Nhan, "Nếu em ở trong phạm vi quản lý của anh, anh có thể suy nghĩ một chút đem mấy thứ này lưu lại ."

Tô Nhan ngẩn ra, người này ý tứ là...

"Anh là để cho em chuyển lại đây?" Tô Nhan thật cẩn thận hỏi.

Hứa Triết Quân híp mắt, "Em nói xem?"

Cho dù là người ngu dốt cũng biết ý tứ của Hứa Triết Quân, Tô Nhan tiểu tâm can lập tức rối rắm. Sở Sở, Vi Ngôn còn có Tiểu Tuyền ba người họ đối chuyện này giáo huấn không dưới trăm lần, kết luận chính là chết cũng không thể chuyển qua ở cùng. Nhưng là... Bị xóa tài nguyên, cô là sống không bằng chết.

"Nếu thực khó xử, vẫn là xóa đi." Hứa Triết Quân lạnh lạnh nói.

"Không… không được!" Nghe nói như thế, Tô Nhan lập tức bùng nổ, lập tức đối Hứa Triết Quân mỉm cười hạ thấp khí thế, "Em chuyển… em chuyển còn không được sao? Anh trăm ngàn lần đừng xóa, xóa đi rồi em sẽ chết cho anh xem!"

Mục đích đạt tới, trên khuôn mặt Hứa Triết Quân tràn đầy ý cười, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Tô Nhan, cười nói, "Em nếu ngoan ngoãn, về sau nếu có cái gì muốn mà tìm không thấy, anh đều có thể giúp em tìm được."

"Thật sự?" Nghe nói như thế, Tô Nhan ánh mắt lập tức sáng lên, gì đó muốn tìm mà không thấy, cô có thật nhiều thật nhiều.

"Đương nhiên là thật, chỉ cần em ngoan ngoãn." Dụ dỗ cho viên kẹo ngọt nhưng là tinh túy từ xưa lưu truyền lại đến nay.

Dụ dỗ nếu không thành công, hắn liền đổi biện pháp. Đánh rắn đánh giập đầu, một con ngựa gỗ nho nhỏ đã để cho hắn dễ dàng thành công .