Yêu Nghiệt Trở Về

Quyển 2 - Chương 31: Thật lòng




Lưu Nhiên vẫn không nhúc nhích, cả người anh anh dựa vào người Thù Man, vẻ mặt anh vẫn thản nhiên, cười nhạt liếc người nào đó toàn thân đang tỏa ra mùi vị chua xót: “Nam Tạm à, vốn là cậu định ngủ ở phòng bên cạnh cơ mà, nhưng sao….” Giọng điệu của anh không tốt, không có một chút kiên nhẫn nào.

Ý của anh chính là nếu không ngủ ở phòng bên cạnh thì hãy về nhà mà ngủ đi, đừng đứng lì ở đây, lão tử nhìn thấy cậu rất chướng mắt.

Nam Tạm không nhìn Lưu Nhiên, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh. Kỳ thật trong lòng anh đã đem Lưu Nhiên mắng cả trăm lần rồi.

Lưu Nhiên chết tiệt, cậu quá khốn kiếp rồi! Lão tử đã như vậy, cậu còn…. Muốn đuổi tôi đi sao, nhìn ánh mắt cậu kìa! Hừ, không có cửa đâu! Kể từ lúc bắt đầu bữa tối, căn bản lão tử đã không muốn đi rồi. Tôi chính là muốn ở cạnh cô ấy đấy, chết cũng phải ở lại cạnh cô ấy.

Một mình Lưu Nhiên cậu muốn độc chiếm cô ấy sao?

Đừng có mơ………

“Tôi muốn ngủ cùng với Thù Man, chỗ nào tôi cũng không đi.” Vừa nói xong, chỉ cần vài động tác là anh đã cởi xong giày và áo khoác rồi nằm xuống. Người anh dựa sát vào Thù Man, tay anh không khách khí liền lấy tay đẩy tay Lưu Nhiên đang đặt trên người cô xuống. Cánh tay anh đang đặt trên bụng cô mang ý nghĩa chiếm giữ mười phần, mặt anh ma sát mấy cái vào mặt cô, mũi dùng sức ngửi mùi thơm sau khi tắm của cô.

Làm ra một bộ dáng đang cực kỳ hưởng thụ.

Môi anh hôn từng cái một lên môi cô, lên cổ cô: “Thù Man, Thù Man…. Yêu tinh…” Anh liền gọi tên cô từng tiếng một, trong lời nói đều là hương vị quyến luyến.

Thù Man chỉ cười nhạt mặc cho Nam Tạm làm ầm ĩ, từng ngón tay cô xuyên qua tóc anh, nhẹ nhàng vuốt ve. Nam Tạm thoải mái liền thở dài, vươn tay ôm cô vào lòng cũng không sợ chạm đến vết thương trên bụng.

Như vậy…. chậc, Lưu Nhiên nhìn thấy bộ dáng anh ta cực kỳ đáng đánh đòn nha ,thật làm anh muốn vung quyền lên đánh anh ta một trận.

Trong lòng anh lại thở dài một tiếng, cũng tại mình.

Anh liền im lặng nhảy xuống giường rồi xoay người đi ra khỏi phòng ngủ nhưng không khóa mà để cửa khép hờ.

“Thù Man, anh ngủ cùng em được không?” Nam Tạm liền nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương.

Thù Man mỉm cười, dùng tay đẩy nhẹ vào trán anh rồi xê dịch thân thể qua một bên.

Nam Tạm liền cười đến mắt cũng híp lại rồi, anh lập tức cởi sạch quần áo trên người rồi quăng xuống đất chỉ chừa lại quần lót góc bẹt, tất cả những động tác trên chưa tới một phút đồng hồ. Sau đó anh xốc chăn lên chui vào trong ôm chặt cô vào ngực mình.

“Vết thương của anh không sao đấy chứ?” Thù Man hơi nhíu mày hỏi.

“Không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi.” Nam Tạm hôn lên khuôn mặt cô, môi khẽ chuyển động, hôn tới tấp lên khuôn mặt của cô, “Thù Man, Thù Man, em thật tốt, tốt nhất.”

Thân thể anh kề sát lên thân thể cô bắt đầu ma sát. Tay anh trong chăn cũng bắt đầu không thành thật, dao động trên dưới.

Mắt anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, chóp mũi anh cũng ma sát da thịt trơn mịn của cô và hô hấp cũng trở nên dồn dập, miệng gọi khẽ: “Yêu tinh, yêu tinh….Em đã uống bao nhiêu rượu hả? Hừ, trên người em đều là mùi rượu.” Anh nỉ non bằng giọng trầm trầm, trong đôi mắt lờ mờ đều là vẻ mê ly và ** sinh động.

Đôi mắt trong trẻo của cô nhìn thấy vẻ thấy vẻ động tình trong đôi mắt của anh nhưng trái tim cô vẫn bình thản không hề có một chút gợn sóng nào, cũng không biết nên dùng loại tình cảm như thế nào để đáp lại: “Nam Tạm, anh cũng yêu tôi sao, thật chứ?”

Nam Tạm nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, trong đáy mắt kia ngay cả hình bóng mơ hồ của anh cũng không có. Trái tim bỗng nhiên bị siết lại, anh cảm thấy đau đớn, sao cô có thể như vậy chứ? Cô ấy vốn không có trái tim, điều này thì anh vẫn biết.

Nhưng anh vẫn luôn cho rằng…..

“Đúng vậy,anh yêu em, rất yêu….” Trong mắt anh tràn đầy bất đắc dĩ, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Thù Man, Thù Man…..Em nhìn anh đi, nhìn anh đi được chứ?”

“Rốt cuộc là em bị làm sao vậy? Trái tim em vứt ở đâu rồi? Sao em lại trở nên lạnh lùng như thế này? Em muốn anh làm sao bây giờ? Anh phải làm gì bây giờ?” Tay anh liền chạm vào mắt, vào môi của cô rồi anh nhẹ nhàng hôn lên lông mi, mí mắt…. “Thù Man, Thù Man….Nhìn em như vậy…” Đột nhiên, anh nắm lấy tay cô đặt lên trước ngực mình: “Nơi này cảm thấy rất đau, rất đau, đau đến nỗi muốn nứt ra rồi.”

Thù Man chỉ nhàn nhạt nhìn vẻ mặt bị tổn thương của người đàn ông trước mặt, cô liền mù mịt, cũng không biết nên làm thế nào.

Sau đó thân thể của cô liền dựa sát vào lòng anh: “Nam Tạm à, tôi cũng không biết nữa, không biết mình nên làm cái gì bây giờ cũng không biết mình nên sống vì cái gì, tôi thật sự không biết….” Giọng nói của cô phảng phất trong không khí tịch mịch, ánh mắt cô cũng trở nên trống rỗng.

Bạn nói xem, Nam Tạm nên làm gì nhỉ?

Yêu, trong lòng anh ta chỉ có yêu vô tận. Anh ta đau lòng vì cô ấy, anh ta yêu thương cô ấy….

Chỉ có ở bên cạnh cô ấy, anh ta mới cảm thấy dễ chịu nhất thôi.

Trong phòng khách, Phú Tu, Bạch Thành và Lý Khanh, ba kẻ yêu nghiệt đều đang ngồi trên sôpha hút thuốc, mặt vô cùng đen và trong lòng vô cùng khó chịu, định cứ như vậy mà gạt bỏ lão tử sang một bên à?

Lão tử đang khó chịu ra sao? Rất khó chịu đấy!

Lúc Lưu Nhiên đi ra ngoài chính là nhìn thấy vẻ mặt quả phụ đen thui của ba người kia.

“Được rồi, người cũng đã gặp, vậy là tốt rồi!” Các người cũng nên lăn đi rồi chứ! Mặc dù những lời này Lưu Nhiên không nói ra ngoài mặt nhưng mấy người kia sao lại không hiểu ra ý tứ hàm súc của anh được.

Mặt của họ lại càng thêm đen, mày cũng cau chặt lại, trong lòng đang vô cùng oán giận. Cho nên thân thể cứ dính chặt vào sôpha, ngay cả động đậy một chút cũng không có.

Lưu Nhiên đi đến chỗ sôpha rồi ngồi xuống, anh liền châm một điếu thuốc rồi hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói: “Các người cũng nên về đi, cũng không còn sớm nữa đâu.” Anh trực tiếp ra lệnh đuổi khách mặc kệ tâm tình của họ có tốt hay không, sắc mặt họ như thế nào đi nữa.

“Nam Tạm đâu?” Bạch Thành không nhìn thấy Nam Tạm đi ra liền hỏi.

“Ngủ rồi.” Lưu Nhiên trả lời, mắt anh cũng chẳng thèm mở ra.

“Sao? Anh ta….ngủ trong phòng cùng với Thù Man à?” Phú Tu liền hỏi thêm một câu, tự dưng trong lòng cảm thấy…..

“Vậy còn cậu thì sao? Cậu cho phép ư?” Bạch Thành nhìn sang Lưu Nhiên, ánh mắt anh cười như không cười.

“Anh ta đang bị thương.” Sắc mặt Lưu Nhiên vẫn không thay đổi, giọng nói anh vẫn bình thản.

“Ôi.” Phú Tu liền cười, “Tôi đây cũng không đi đâu, tôi muốn ngủ ở phòng bên cạnh.” Nói xong anh đứng lên đi đến phòng ngủ ở cách vách: “Văn Hoa, trong phòng có áo ngủ không vậy?”

“Ở trong tủ quần áo.”

“Được, tôi đi tắm trước đây.” Sau đó Bạch Thành liền đứng lên, anh cởi áo khoác quân trang ra vắt lên trên sôpha rồi đi tới phòng tắm.

“Cậu thì sao?” Lưu Nhiên nhìn Lý Khanh vẫn đang ngồi im lặng.

“Cậu thật muốn như vậy sao?” Lý Khanh không trả lời mà hỏi lại bằng giọng điệu bình tĩnh.

“Tôi đã biết sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy.” Anh vẫn nở một nụ cười dịu dàng, gương mặt vẫn thản nhiên như cũ.

“Tôi đang rất cảm động đấy, yêu đến nỗi cái gì cũng không quan tâm đến cái gì khác nữa……Trái lại, cũng không quan tâm không được.” Ánh mắt Lý Khanh có chút mờ mịt, trong lời nói của anh đều là sự cảm thán bất đắc dĩ.

“Đúng vậy.” Lưu Nhiên nhẹ giọng đáp lại, giọng điệu của anh có chút đau khổ sâu kín.

Lý Khanh liền đứng dậy đi đến trước mặt Lưu Nhiên, vỗ vỗ vào vai anh: “Chúng ta yêu cô ấy, chỉ cần cô ấy có thể vui vẻ, còn ở bên cạnh chúng ta thì những cái khác không cần quan tâm đến, không cần.” Giọng điệu của anh hết sức chân thành, thật lòng.

“Ừ.”