Yêu Người Cô Đơn

Chương 89: Cô Gấu Nhỏ




Đã quá quen với vùng trời Vân Nam non xanh nước biếc, thời tiết trong veo nên khi một lần nữa trở về thành phố Tây An, nơi lúc nào cũng bao phủ một trời xám xịt thì ít nhiều gì Tô Vũ Khởi vẫn chưa thích ứng được. Nhìn cảnh tượng mù mịt trêи đầu, cô chỉ muốn tìm một con dao để bổ đôi bầu trời ra cho không khí trong lành chui vào.

Vì để cô chuyên tâm tiếp đón khách hàng quan trọng, sếp không sắp xếp quá nhiều công việc cho Tô Vũ Khởi. Cô chỉ cần đến phòng nhân sự giao tiếp sơ bộ với chi nhánh ở đây, thời gian còn lại hoàn toàn dùng để theo hầu vị khách thần tài kia.

Tô Vũ Khởi cảm giác bản thân hiện tại chả khác gì thái giám hầu vua, rõ ràng nhìn bộ mặt đó chán ghét muốn chết, cô vẫn phải ngọt ngào nịnh hót ra vẻ quan tâm, biểu hiện thành tâm thành ý hẹn ông ấy ra bàn công việc.

Đa số thương nhân chẳng hiểu sao rất thích bàn bạc công việc trêи bàn nhậu, hầu hết chỉ cần kéo ra quán rượu, uống với nhau vài chén đã có thể nói chuyện hợp tác rồi. Ở trường hợp này, hai bên thường sẽ chén chú chén anh, thi gan xem ai say trước, ai có thể giữ được tỉnh táo đến phút cuối cùng sẽ là người chiến thắng canh bạc này.

Tô Vũ Khởi rất chán ghét hình thức xã giao kiểu vậy, mời ăn mời uống không nói, thỉnh thoảng còn phải chịu đựng những ánh mắt chất chứa đầy hàm ý chẳng tốt đẹp gì. Ra đời làm việc đã nhiều năm, đương nhiên Tô Vũ Khởi cũng biết tiến biết lùi, cho dù bản thân không thích cũng không thể hiện vẻ không vui lên mặt. Cũng may đồng nghiệp nam ở chi nhánh cùng hợp tác với Tô Vũ Khởi là một người rất khôn khéo, tửu lượng lại cao nên phối hợp nhịp nhàng với cô, song phương thảo luận vô cùng hoà hợp. Tiến độ ký hợp đồng xem như cũng tiến triển nhưng đến cuối giờ tiệc tàn, đôi bên vẫn hẹn sẽ bàn bạc lại ở lần gặp mặt kế tiếp.

Thật ra điều này cũng nằm trong tiên đoán trước đó của Tô Vũ Khởi, nếu vị khách này dễ xử như vậy thì đã sớm ký hợp đồng từ lâu rồi. Lần này nếu không phải sếp bận đi công tác nước ngoài, cũng chẳng đến lượt cô thay mặt đàm phán. Muốn ký được hợp đồng với khách hàng này, nhất định phải mất thời gian lâu dài, có gấp cũng chẳng được tác dụng gì.

Ăn ăn uống uống cù cưa hơn nửa ngày, Tô Vũ Khởi đã rất mệt mỏi. Sau khi tạm biệt đồng nghiệp, cô không quay về công ty mà về thẳng chỗ ở của mình.

Ở quán rượu thời gian dài nên toàn thân dính đầy mùi thuốc lá và mùi rượu, Tô Vũ Khởi quyết định đi bộ trở về, nhờ không khí đánh tan hương vị khó ngửi trêи người. Mặc dù tiếp đãi khách ăn cơm mất mấy tiếng đồng hồ, nhưng trong bụng cô nếu không phải rượu thì cũng toàn là nước, đi bộ một hồi cô bắt đầu thấy đói bụng.

Ở ven đường nhìn thấy một cửa hàng thức ăn nhanh trông có vẻ chỉnh chu liền quyết định đi vào, tìm một chỗ ngồi không có gió, Tô Vũ Khởi lười biếng duỗi người ra, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Còn một tiếng rưỡi nữa sẽ đến giờ ăn tối, trạm trung chuyển ba bữa Lý Hinh giờ này còn chưa tan tầm nên Tô Vũ Khởi chỉ chọn một suất cháo trắng thịt nạc, ăn nhẹ để động viên lục phủ ngũ tạng của mình, vừa cúi đầu ăn vừa xem điện thoại di động.

Cửa hàng thức ăn nhanh này khá đông người, nhiều nhất chính là trẻ con. Nhân viên cửa hàng trong trang phục hoạt họa đang cầm bong bóng và mấy món đồ chơi nho nhỏ đến từng bàn phát cho bọn trẻ, giọng nói tươi vui mời các bé chơi trò chơi cùng mình.

Lúc này Tô Vũ Khởi mới nhớ ra hôm nay là mùng 1 tháng 6, ngày tết thiếu nhi so với người lớn quả thật đơn giản hơn rất nhiều, quà tặng thế nào không quan trọng, hoàn cảnh thế nào không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là niềm vui. Nhìn nụ cười tươi vui trêи gương mặt các bé, cảm xúc Tô Vũ Khởi cũng lây lan, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đột nhiên có một ánh mắt như có như không lướt tới lướt lui trêи người mình, Tô Vũ Khởi phát giác rất nhanh, cô quay mặt nhìn sang, phát hiện song song chỗ ngồi của mình có một bé gái mang theo kiểu đầu nấm hương, kẹp tóc màu hồng đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt. Thỉnh thoảng ánh mắt cô bé còn lướt xuống chân cô có vẻ đầy khát vọng.

Tô Vũ Khởi kinh ngạc ngắm ngía bốn phía, nhìn thấy dưới chân mình có một thú bông nhỏ mặc váy, to cỡ nắm tay của cô. Cô khom người xuống nhặt lên, hoá ra là một bé gấu, có lẽ lúc nhân viên phát quà đã vô ý đánh rơi.

"Cháu muốn cái này à?"

Tô Vũ Khởi để ý lúc cô nhặt được gấu bông, ánh mắt bé gái sáng rực lên, đôi mắt cô bé rất to, lông mi rất dài, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn xoe làm người ta vừa thấy đã yêu, hơn nữa còn phối hợp với kiểu đầu nấm hương cute không thể tả, vô hình làm cho Tô Vũ Khởi rất có hảo cảm với cô bé này.

Cô bé nấm hương cắn ngón tay gật đầu, xong lại lắc đầu: "Mẹ nói không được tự ý cầm đồ của người khác."

"Hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, đây là ngày nhận quà nên cháu có thể cầm mà." Tô Vũ Khởi mỉm cười: "Em bé nào vào đây cũng có quà hết, nên đây không phải cháu tự tiện cầm mà là quà của cháu."

Bé gái rất vui vẻ, "Có thật không ạ?"

"Ừ, cháu không thấy các bạn ai cũng cầm quà sao?" Tô Vũ Khởi đưa gấu bông cho cô bé: "Đây là cái cuối cùng rồi, cho cháu nè."

"Cảm ơn cô!" Cô bé nấm hương lấy được món đồ chơi yêu thích, đôi mắt cười như vầng trăng khuyết cong cong, trêи đôi má phấn hồng là hai lúm đồng tiền thật xinh.

Tô Vũ Khởi không nhịn được đưa tay ra xoa đầu cô bé: "Giờ cô phải đi rồi, người bạn nhỏ, gặp lại sau nhé."

"Dạ, tạm biệt cô!"

Bé gái nở nụ cười ngây thơ, nhiệt tình vẫy tay nói tạm biệt Tô Vũ Khởi. Cô cũng vẫy vẫy tay lại rồi mới rời khỏi cửa hàng thức ăn nhanh.

Tô Vũ Khởi vừa mới bước chân ra khỏi cửa thì Cố Hữu Quyền cầm một đĩa khoai tây chiên chạy đến trước mặt bé gái: "Hôm nay đông người lắm, ông phải xếp hàng rất lâu. An An ngoan giữ lời hứa ghê nha, không có chạy lung tung, ông thưởng thêm cho cháu một cái cánh gà."

"Ông ngoại ông ngoại, ông xem em bé của con nè." An An vui vẻ giới thiệu người bạn mới của cô bé cho Cố Hữu Quyền: "Đây là bé gấu của con, ông thấy đáng yêu không?"

"Ở đâu con có con gấu này?" Cố Hữu Quyền nhéo má cô bé: "An An, không phải mẹ dạy không được tự tiện cầm đồ của người khác sao?"

"Cô gấu nhỏ nói hôm nay là ngày nhận quà, hôm nay bạn nhỏ nào đến đây cũng có quà." An An bị oan, An An không có tự ý cầm.

"Cô gấu nhỏ?" Cố Hữu Quyền nhìn quanh mấy đứa bé đang chơi ở khu trò chơi, quả nhiên đứa nào cũng đang cầm món đồ chơi giống vậy, nhân viên cửa hàng mặc trang phục gấu pooh còn đang chơi trò chơi cùng chúng. Sau khi thấy vậy, ông vội xin lỗi An An: "Ừ, ông ngoại trách oan con rồi, bé gấu này con có thể cầm. Nhưng mà bây giờ con đặt nó qua một bên rồi tập trung ăn trước nhé, ông sẽ giữ giùm con được không?"

"Vâng ạ."

—————————-

Sau khi Tô Vũ Khởi bắt xe đến công ty Lý Hinh vẫn còn đang trong giờ làm việc. Cô đứng dưới lầu đợi chừng năm phút đồng hồ thì thấy Lý Hinh đeo túi xách màu nâu mang giày cao gót đi ra. Hai người cười cười nói nói cùng đi xuống bãi đậu xe dưới hầm để lấy xe.

"Tối nay bếp trưởng "yêu vấu" định làm gì ăn vậy?"

"Tối nay đương nhiên phải làm món cá hấp bếp trưởng am hiểu nhất. Thấy cậu mấy hôm nay khổ cực nên bồi bổ cho cậu đó, chị đây có phải rất thấu tình đạt lý không. Vì để cho cậu được ăn một bữa cơm nhà mà tớ tự tay nấu đó, chồng tớ cũng hiếm khi có đãi ngộ này!"

"Hehe, tiểu nữ đúng là có phúc ba đời. Bữa tối có thể ăn thêm nấm hương rau xanh không?"

"Lại còn yêu cầu nữa hả. Sao tự nhiên muốn ăn món này, tớ nhớ xưa nay cậu có thích nấm hương đâu."

Tô Vũ Khởi nhún nhún vai: "Tại hôm nay gặp một đứa bé đầu nấm hương cute dã man nên mới nhớ lâu rồi chưa ăn. Hihi, hình như bé con nhà cậu cũng để đầu giống vậy đúng không, y như cây nấm hương."

"Cho xin, gọi là đầu nấm bà ạ. Sao đến phiên cậu gọi lại khó nghe khϊế͙p͙."

Tô Vũ Khởi bĩu môi: "Nấm hương cũng là nấm chứ bộ? Tất cả đều ăn được."

"Cậu giải thích hay nhỉ." Lý Hinh liếc xéo cô, sau đó mở cửa xe chui vào. Tô Vũ Khởi vòng qua vị trí ghế phụ ngồi xuống, đeo dây an toàn lên.

"Bây giờ cần mua gì?"

"Chỉ cần mua một con cá tươi là đủ, mấy nguyên liệu khác trong nhà tớ còn."

Lý Hinh khởi động xe rời khỏi bãi: "Hôm nay đàm phán với khách sao rồi?"

Tô Vũ Khởi dựa lưng vào ghế, hơi nghiêng đầu nói: "Còn sao nữa, vẫn kéo dài ra. Tớ thực sự chịu không nổi mấy người này, lần nào ký hợp đồng nếu không tiện thể ăn uống thì không thoải mái, giống như phải có lời mới chịu."

"Vấn đề đâu phải nằm ở ăn nhậu." Lý Hinh vừa tập trung nhìn đường vừa nói: "Nói sao cậu lúc trẻ cũng được xem như người đẹp, đương nhiên họ phải tìm cớ gặp thêm vài lần, mấy ông đó có ai không háo sắc đâu."

"Này, cái gì mà lúc trẻ lúc già?" Tô Vũ Khởi liếc cô: "Tớ đã già đâu, cho dù có già thì vẫn sắc nước hương trời như xưa."

"Cậu đi mất hút hơn ba năm, đến da mặt cùng dày hơn trước." Lý Hinh khịt mũi, giả vờ tiếc nuối nói: "Haiz, cô gái Tô Vũ Khởi ngây thơ đáng yêu năm đó nay còn đâu, tiếc quá đi mất.."

"Đồng chí Lý Hinh, cậu có cần phải đeo mắt kiếng để nhìn cho rõ không, bên cạnh có một quý cô xinh đẹp trưởng thành chững chạc vậy mà nhìn không thấy, đúng là tiếc của trời."

"Cám ơn, tớ miễn nhiễm với nữ sắc. Mỹ nhân kế vô dụng rồi." Lý Hinh nín cười: "Cậu đổi cách khác đi."

"Xì." Tô Vũ Khởi khoanh tay lại: "Gần đây cậu có gặp Kiều Hi với người yêu không?"

"Ơ không phải không muốn gặp sao, còn hỏi han làm gì?"

"Thì dù sao cũng là bạn cũ, không quan tâm sao được. Cậu nói lẹ đi, đừng trêu tớ nữa."

"Nói thế nào nhỉ, không tốt lắm, nhưng cũng không quá xấu."

"Nói vậy là sao? Hai người đó mâu thuẫn gì à?"

"Không phải, hai người đó vẫn đang chạy việt dã trêи đường tình, chỉ là năm ngoái hai người công khai với người nhà nên xảy ra tranh chấp, còn đang chiến đấu."

"Vậy bây giờ thì sao?" Tô Vũ Khởi hơi thất thần: "Rồi hai người ấy.. định thế nào?"

"Thì sao nữa, đương nhiên kiên trì bên nhau." Lý Hinh bẻ tay lái: "Kiều Hi và Khả Khả đều là những người rất bướng bỉnh, không muốn thỏa hiệp với người nhà. Với đã yêu nhau nhiều năm rồi, nếu chia tay sẽ rất khổ. Tớ nghe nói đã cầm cự hai năm rồi, cha mẹ hai bên cũng bắt đầu thay đổi thái độ, xem như điềm lành."

"Vậy thì tốt." Tô Vũ Khởi thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may hai người vẫn có thể bên nhau. Tớ cứ lo có tin xấu, hy vọng tớ có thể nhìn họ đi đến cuối đường."

"Vậy còn cậu thì sao?" Lý Hinh liếc qua cô hỏi: "Cậu chúc phúc người khác, còn bản thân lại chẳng có dự định gì? Phụ nữ không có chốn về thì không hay đâu."

"Tớ thì sao?" Tô Vũ Khởi hỏi ngược lại, sau đó lắc đầu: "Tớ chưa nghĩ tới, thật ra tớ hiện tại cũng rất tốt mà, không cần lo lắng gì."

"Bây giờ cậu thoải mái tự do, nhưng người khác thì sao, không lẽ cũng nghĩ như cậu sao?" Lý Hinh suy tư: "Cậu có từng nghĩ vì sao con bé Tân Lạc Ngữ kia lại không rời không bỏ ở bên cậu hơn ba năm không?"

"Thì chúng tớ ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nên hợp ở chung chứ sao." Tô Vũ Khởi tự giễu: "Em thấy không yêu tớ đâu."

"Tớ nói thật, em ấy ở bên cậu chẳng lẽ không có mục đích riêng gì sao? Không ai tự nhiên tốt với ai cả. Mà thật ra cô bé này tính cũng rất tốt, nếu có ai theo chân tớ ba năm, tớ cũng cảm động. Nếu cậu không muốn tìm ai khác thì ở bên Tiểu Ngữ cũng là lựa chọn không tồi."

"Thôi đi, cậu đừng phức tạp hóa quan hệ của bọn tớ lên được không. Em ấy là em gái tớ, tớ không muốn làm trâu già còn gặm cỏ non, đây không phải gu của tớ."

"Vậy gu của cậu là gì?" Lý Hinh thâm ý hỏi: "Ý cậu nói cậu vẫn chưa đổi gu à?"

Tô Vũ Khởi ngẩn người, sợ Lý Hinh sẽ nói thêm gì nên vội vàng phản bác: "Cậu làm sao vậy, tự nhiên cứ xoay tớ như chong chóng, bây giờ tớ chỉ lo cho sự nghiệp thôi, không có hơi sức nói chuyện tình cảm. Cậu để tớ sống yên bình đi."

"Giấu đầu lòi đuôi." Lý Hinh không phản đối: "Trêи đời này sẽ không ai tự nhiên tốt với cậu cả. Cậu đừng có giả ngốc nữa, hơn ba mươi tuổi đầu rồi, tớ không tin có chút chuyện vậy mà cậu cũng không hiểu. Nói với cậu một câu nữa thôi, muốn làm gì thì làm ngay đi, đừng để trễ rồi hối hận không kịp. Người mà ngay cả nội tâm của mình thế nào cũng không dám đối mặt thì chẳng bao giờ có yên bình thật sự đâu."