Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông

Chương 14: Thổn thức




Sau cái đêm hôm đó, Quân tự nhiên thấy lòng mình le lói chút hy vọng. Vậy là anh cũng có cảm tình với nó đấy chứ. Mặc dù đó chỉ là lời nói của người say nhưng sao nó lại thấy ấm lòng đến lạ. Ước gì anh và nó không cùng một thế giới thì hay biết mấy. Một lần nữa Quân lại chắp tay và thầm khấn cầu đến đấng tối cao. Nó xin Đức Phật linh thiêng ban cho một điều ước đó là được anh hiểu và chấp nhận lời yêu thương chân thành từ nó.

Nó cần có thời gian để anh hiểu ra rằng tình cảm nó dành cho anh lớn lao vô cùng và tình cảm đó sẽ vượt qua tất cả những rào cản giới hạn của cuộc sống. Nhưng Quân không biết đến khi nào thì anh mới thật sự hiểu nó đây. Quân sợ sau khi kết thúc 3 tháng dạy kèm, nó sẽ không còn được gặp mặt anh nữa.

Khoảng một tuần từ sau vụ tỏ tình bất thành, Quân vẫn còn nhớ như in cái khoảnh khắc anh sững sờ nhìn nó rồi lẳng lặng bỏ đi trước khi nói lời từ chối vô tình. Giây phút đó cứ mãi ám ảnh nó khiến việc học chẳng đâu vào đâu. Nó chẳng còn thiết tha gì đến việc đọc giáo trình và tìm tài liệu nữa. Thấy vậy, thằng Quang lên tiếng nhắc nhở.

- Ê Quân mày bị sao vậy? Chỉ vì thất tình mà không chịu học bài hả? Thi cuối kì sắp đến rồi đó nha pa!!

Quân trầm ngâm mấy giây rồi uể oải đáp.

- Ờ dạo này tao thấy hơi mệt trong người. Học bài có vô nổi chữ nào đâu!

- Mày đó, chỉ giỏi ngụy biện thôi!! Tao biết mày buồn lắm khi yêu người ta mà không được đáp lại. Nhưng yêu là yêu, học là học!! Mày đừng để ba cái chuyện linh tinh đó ảnh hưởng đến việc học nghe chưa! Mới năm nhất mà như vậy là dễ bị mất căn bản lắm đó!

- Ờ biết rồi ông nội. Mày nói nhiều quá làm tao nhức đầu thêm đây nè!

- Tao nói để cho mày tỉnh ra mà lo học hơn thôi. Trước khi lên đây, mẹ mày dặn tao như vậy đó! Chứ còn lâu tao mới tốn nước bọt mà đi khuyên cái đứa bướng bỉnh như mày.

Biết thằng Quang có ý tốt, Quân cố gắng nở nụ cười xuống nước.

- Thôi cho tao xin lỗi. Tao sẽ cố gắng tập trung học, được chưa nào!!

- Ờ vậy thì tốt!

Quân đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo. Mấy ngày qua vì suy nghĩ quá nhiều khiến cho nhan sắc của nó tụt dốc thảm hại. Tất cả là cũng tại do anh mà ra. Nhìn vào trong gương bỗng Quân bật cười rồi suy nghĩ vẫn vơ. Trước đây nó còn hùng hồn tuyên bố là sẽ không yêu ai mà lo tập trung việc học. Thế mà giờ đây nó phải gặm nhấm nỗi thất tình và còn bị thằng Quang lên lớp lại nữa chứ. Có phải ông trời đang chơi khăm nó chăng.

Hôm sau vào trường, trong khi Quân đang ngồi ghế đá đợi thằng Quang đi vệ sinh thì một người con trai lạ tiến về phía nó. Người đó lại gần rồi cất tiếng hỏi.

- Em trai cho anh hỏi, phòng đào tạo ở đâu vậy em?

Quân vừa ngẩng mặt lên tính trả lời thì nó hơi ngạc nhiên vì người trước mặt nó trông khá quen. Người kia cũng sững sờ một lát và nói to.

- Ủa trông em quen quen. Hình như em làm gia sư cho nhà anh Trung đúng không ta?

- Dạ…còn anh là bạn anh Trung phải không?

- Ừ đúng rồi. Em học trường này luôn hả?

Anh ta khẽ mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh Quân. Nó đã nhận ra người con trai trước mặt mình là một trong số những người bạn đồng nghiệp hôm bữa đến nhà anh nhậu.

- Dạ, em học bên khoa Lịch sử…Mà tại sao anh lại vào trường em thế?

- À anh có đứa em cũng học trường này. Hôm nay nó bận đi chơi xa nên nhờ anh đến để xem điểm dùm nó. Mà anh mới vào đây lần đầu nên chẳng biết phòng đào tạo nằm ở đâu cả.

- Dạ, Phòng Đào tạo ở bên dãy B kìa anh. Anh đi một chút xíu là tới liền à!

Vừa nói Quân vừa nhoài người chỉ tay về phía đó. Anh con trai hướng mắt theo rồi mỉm cười bảo nó.

- Ờ anh thấy rồi cám ơn em nhiều nha!! Anh tên Minh còn em tên gì nhỉ? Anh quên mất tiêu rồi…

- Dạ, em tên Quân.

- Chà cái tên dễ thương quá. Hôm bữa nhậu với tụi anh, em uống cũng dữ lắm đấy.

- Dạ…có gì đâu anh…

Nghe Minh nhắc lại chuyện cũ, Quân thấy hơi xấu hổ khiến đôi má nó đột nhiên ửng hồng. Bất giác mặt Minh thoáng chút bối rối mà Quân không hề hay biết.

- Ừ. Thôi chào Quân anh đi đây! Bữa khác anh em mình nói chuyện tiếp nhé!

- Dạ, em chào anh!

Nói xong Minh đi thẳng đến phòng đào tạo. Quân dõi theo anh cho đến khi Minh mở cửa bước vào bên trong. Nó để ý thấy anh vừa đi vừa gãi đầu trông rất đáng yêu. Không ngờ nghề cảnh sát giao thông này cũng lắm người đẹp trai đến thế. Chỉ tiếc là khi làm nhiệm vụ thì họ lại quá cứng rắn và nghiêm khắc khiến thiên hạ ai cũng không ưa. 

Vài phút sau, Thằng Quang cũng vừa từ nhà vê sinh bước ra. Thế rồi hai đứa nó cùng nhau leo lên cầu thang bộ vào lớp vì thang máy hôm nay tự nhiên dở chứng không hoạt động. Sáng nay lớp tụi nó học môn Lịch sử Đảng do thầy Phong giảng dạy. Từ đầu năm đến giờ, Quân để ý thấy ông thầy trẻ măng này buổi nào đi dạy cũng rất đúng giờ và giảng bài rất nhập tâm. Điều đặc biệt hơn nữa là mỗi khi giải lao hay ra về, thầy Phong luôn lén nhìn tụi nó bằng ánh mắt rất bí ẩn cứ như là thám tử đang theo dõi tội phạm ấy. 

Quân chỉ nhận ra điều này hơn hai tuần nay. Nó định nói ra băn khoăn của mình với thằng Quang nhưng lại thôi vì chuyện ấy tầm phào quá. Khi tụi sinh viên chuẩn bị cất tập vở ra về, thầy Phong lại nhìn theo hai đứa nó với ánh mắt rất lạ. Anh khẽ thở dài và chậm chạp cất bước về phòng giảng viên.

Buổi tối khi đến nhà anh, Quân thấy anh lặng lẽ ra mở cồng rồi để nó dắt xe vào trong. Nó thấy mặt anh hôm nay trông khá mệt mỏi và hốc hác. Định đi lên phòng thằng Tùng thì chợt anh gọi nó lại.

- Cậu Trung Quân, lại đây nói chuyện với tôi một tí được không? Hôm nay thằng Tùng bị bệnh rồi, cậu không cần phải giảng bài cho nó đâu!!

- Dạ…

Quân hơi ngạc nhiên khi nghe anh thốt ra điều đó. Tại sao anh không thông báo với nó lúc còn ngoài cổng cơ chứ. Chẳng lẽ anh muốn nói gì với nó sao. Quân rón rén đến ngồi đối diện với anh. Vẻ mặt nó khá là căng thẳng. Một lúc lâu, anh chợt nhìn thẳng vào nó và bảo.

- Cậu nói thích tôi chỉ là do ngộ nhận thôi đúng không? Cậu lầm tưởng đó là tình cảm anh em bình thường thôi phải không??

Quân bỗng nhiên trùn người xuống khi nghe anh hỏi thế. Nó cứ tưởng anh sẽ cho nó một cơ hội nhưng tiếc thay anh lại nghĩ rằng nó đang lầm tưởng. Tuy nhiên Quân vẫn quả quyết nhắc lại ý muốn của mình.

- Thưa anh, em thích anh em yêu anh là chuyện thật. Em không hề coi anh là anh trai mà là một người yêu thực sự…Em vẫn mong anh sẽ đáp lại tình yêu của em. Một tuần qua, em nhớ anh lắm…

- Thôi cậu hãy từ bỏ cái ý nghĩ điên rồ đó đi. Cậu là con trai thì sao lại đi yêu con trai giống tôi được chứ!!! Từ trước đến giờ làm gì có chuyện hoang đường như thế!!

Quân cúi đầu im lặng một lúc rồi run run cất lời. Mắt nó đã rưng rưng.

- Anh ơi, em biết việc yêu anh là sai lầm là cấm kị nhưng...Tình cảm em dành cho anh là những điều chân thành nhất xuất phát từ tận sâu thẳm đáy lòng em…Mong anh hãy hiểu cho em có được không?

- Thôi đi…Cậu đừng nói nữa!! Tôi không có cảm giác yêu đương gì với cậu đâu! Cậu hãy về nhà suy nghĩ lại đi!!!

Anh bỗng đấm mạnh xuống mặt bàn làm nó giật bắn người vì sợ. Rồi anh đưa hai tay ôm lấy mặt tỏ vẻ chán nản thất vọng. Quân thấy anh như thế liền ôm cặp đứng dậy bước vội ra khỏi nhà. Nó bật khóc tức tưởi trước sự vô tình của anh. Cuối cùng thì anh vẫn là anh, vẫn là con người nghiêm nghị, cương quyết như cái nghề cảnh sát giao thông mà anh đang theo đuổi. Liệu có còn cơ hội nào cho nó nữa hay không khi mà anh đã đối xử phũ phàng với nó như thế. 

Những gì anh nói trong cơn say lần trước chỉ là bâng quơ thôi sao. Xem ra nó đã quá ảo tưởng rồi. Nhưng sao anh không dứt khoát cắt đứt tình cảm với nó chứ. Cứ dùng dằng mãi thế này chỉ làm Quân càng nuôi thêm hy vọng mà thôi. Quân nghĩ từ đây đến cuối năm sẽ chẳng còn có cơ hội nào để anh nhận ra tình cảm sâu đậm của nó nếu như không có một vụ tông xe gần trường mà nạn nhân lại chính là Quân.

Chiều thứ sáu, Quân phải lên trường để tập văn nghệ với mấy người bạn trong lớp. Mấy anh chị sinh hoạt trong đội văn nghệ của khoa đề nghị nó tham gia một tiết mục ca múa để dự thi liên hoan tiếng hát sinh viên toàn trường. Ban đầu nó cứ nằng nặc từ chối nhưng sau đó vì bọn bạn năn nỉ nhiệt tình quá thế là nó đành gật đầu chấp nhận. 

Quân được chọn bởi vẻ ngoài dễ thương và gương mặt thanh tú của mình. Suốt buổi tập, Quân luôn được các chị em trong đội đối xử rất dịu dàng cởi mở. Họ không la mắng hay “đánh đập” những khi Quân tập sai tư thế và thậm chí có mấy đứa con gái còn đi mua nước cho nó uống. Hồi còn học cấp 3, Quân nhớ mình cũng hay được đối xử ưu ái như thế nhưng tiếc thay sau nhiều lần tiếp xúc, bọn con gái đều lắc đầu thở dài vì đối tượng của mình khá là ngây thơ, khờ khạo không thể nhận ra tình cảm đặc biệt của họ.

Sau khi cả bọn tập xong thì trời cũng vừa nhá nhem tối. Quân ngó ra ngoài cổng trường thì thấy đèn xe, đèn cửa hiệu đã bật lên sáng lóa. Nó chợt nhìn đồng hồ trên tay rồi vội vã chào mấy đứa bạn ra về. Không biết ở nhà thằng Quang đã đi chợ nấu cơm chưa nữa. Mới lấy xe chạy ra khỏi cổng trường thì Quân bỗng nghe thấy tiếng còi hú vang lên gần đó. Cho tới khi Quân định băng sang đường thì đột nhiên một chiếc xe máy từ đâu lao tới va vào xe nó.

“Kettttttttttttt!!!”

“Rầm!!”

Sau tiếng phanh gấp và tiếng xe tông sầm vào nhau, Quân ngã nhào xuống mặt đường. Xe hai người kia do thắng gấp cũng mất đà đổ kềnh sang một bên. Nghe tiếng động khủng khiếp, mọi người xung quanh đó đều hướng mắt về phía vụ va chạm. Chừng vài phút sau, hai chiếc xe cảnh sát giao thông trờ tới và dừng lại ngay chỗ hai chiếc xe bị ngã. 

Tất cả sự việc diễn ra trong chớp mắt khiến Quân không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó ôm đầu lồm cồm bò dậy thì thấy một anh cảnh sát bước vội xuống xe, tay cầm dùi cui chạy thật nhanh đến chỗ tên cầm lái bẻ quặt tay hắn. Tên đồng bọn còn lại thấy vậy bất thình lình lấy từ trong cốp xe một chiếc côn sắt chạy đến tính nện xuống đầu anh cảnh sát. Quân không kịp suy nghĩ gì mà lao thẳng đến, đưa người đỡ cú đánh cho anh. Nó hét lên.

“Anh ơi coi chừng!!!!”

**Bốp!!!!**

Một tiếng bốp vang lên khô khốc rồi máu ở đầu nó bắn ra. Quân ngã xuống lòng đường còn tên kia hoảng sợ buông chiếc côn xuống đất vội vàng bỏ chạy. Lúc này môt anh cảnh sát khác liền đuổi theo tóm cổ tên đó lại và đẩy hắn vào lề đường. Mấy người dân hiếu kì bu quanh đông nghẹt. Hai người đàn ông lực lưỡng ven đường giúp anh cảnh sát khống chế tên tóc vàng còn anh vội ôm thân thể Quân lay mạnh, máu sau gáy nó dính trên tay anh be bét. Trước khi bất tỉnh, Quân mơ hồ nhận ra gương mặt đang lo lắng cho mình chính là người yêu trong mơ của nó. Trung cũng nhìn nó với ánh mắt ngỡ ngàng. Rồi Quân khẽ mỉm cười khép mắt và từ từ chìm vào một vùng không gian tối tăm vô định. Anh hoảng hốt gào lên.

“Trung Quân, cậu có sao không? Cậu tỉnh lại đi, cậu đừng chết!!”

Quân không đáp trả mà chỉ có tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên từng hồi trong buổi chiều tối lạnh lẽo.