Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông

Chương 36: Lòng bao dung




Sáng hôm sau vừa mở mắt thức dậy, Trung cảm thấy toàn thân rã rời và cổ họng khô đắng. Có lẽ đêm qua do anh uống rượu hơi nhiều cộng với việc dầm mưa nên mới đổ bệnh thế này. Chú tư thấy anh không được khỏe liền kêu con gái đi mua thuốc rồi bảo.

- Con bị cảm rồi đó. Thôi hôm nay nghỉ làm, tạm thời ở lại nhà chú đi. Để chú kêu mọi người giúp con một bữa!

Trung gượng người dậy rồi nói lời từ chối trong tiếng ho.

- Con không sao đâu chú à. Đi làm một chút là khỏe lại thôi…khụ khụ.

- Vậy thì uống thuốc và ăn sáng đi cái đã. Thiệt cái thằng…Mày và nhà cô Huyền không biết có giao ước gì mà lại đem cả trang trại giao cho một mình mày...

Trung uống nhanh số thuốc mà Yến mới mua rồi nặng nhọc bước ra sân. Cô nhìn theo dáng anh vật vờ lái xe đi mà trong lòng cảm thấy rất lo. Đến ngôi nhà lán, anh thay nhanh bộ quần áo đi làm rồi bước vội ra vườn cà phê. Vài phút sau bà Huyền chạy xe đến trang trại mà Trung không hề hay biết. Dựng chiếc xe gần gốc ổi, bà nhẹ nhàng bước vào căn nhà lán ngó nghiêng một lát rồi âm thầm đi ra ngoài vườn cà phê. Đứng từ xa quan sát Trung làm việc mà bà thấy thương anh vô cùng. Hình như nó đã gầy đi rất nhiều, mặt mày hốc hác và chân tay xanh xao trông đến tội.

Đi dạo một vòng quanh trang trại, bà Huyền thở phào nhẹ nhỏm vì mọi thứ vẫn ổn. Đàn cá trong ao bơi lội tung tăng nhìn thích con mắt. Còn lũ heo trong chuồng, con nào con nấy trông phốp pháp, mập hẳn ra. Không chỉ có vậy, cánh đồng lúa rộng lớn và hàng chục gốc cà phê xanh rờn không thấy một đám cỏ nào. Bà không thể tin được chỉ một mình Trung mà lại có thể chăm bẵm chuồng trại hiệu quả như vậy. Bất giác, bà khẽ gật gù nhìn anh hài lòng. 

Thấy Trung đưa tay gạt mồ hôi ngang trán, một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu bà Huyền. Bà vội chạy xe ra chợ mua một ít thịt gà và hành ngò về nấu cháo cho Trung. Không hiểu sao bà lại có thể hành động như vậy. Nhưng có một điều quan trọng bà nhận ra rằng hình như trong thâm tâm, bà đã có chút mủi lòng trước sự cố gắng và hy sinh của Trung. Có phải đã đến lúc bà nên thay đổi suy nghĩ của mình và cho hai đứa nhỏ một cơ hội. Bà Huyền chợt nhớ tới câu nói sau cùng của mẹ mình trước lúc lâm chung.

“Con à, hãy nhớ rằng sống trên đời này, lòng bao dung là thứ rất quý giá mà mỗi người chúng ta nên dành tặng nó cho nhau để cuộc sống tốt đẹp hơn.”

Đến giờ nghỉ trưa, Trung vác chiếc cuốc lên vai rồi đi lửng thửng về nhà chuẩn bị ăn cơm. Mới vừa bước đến cửa thì anh bỗng giật mình vì thấy mẹ Quân đang nằm đong đưa trên võng. Trên chiếc bàn kế bên có để một tô cháo nghi ngút khói. Nghe tiếng bước chân, bà Huyền nhỏm người dậy rồi ân cần bảo Trung.

- Con về rồi à! Mau rửa ráy chân tay rồi ăn tô cháo này đi. Hình như con bị cảm phải không?

- Dạ…

Thấy thái độ quan tâm khác lạ của mẹ Quân dành cho mình, Trung hơi ngạc nhiên nhưng rồi anh ngoan ngoãn làm theo lời bà. Ngồi húp từng muỗng cháo nóng hổi, Trung nghe bà Huyền giãi bày tâm sự.

- Trung à, sức khỏe của con sa sút đi nhiều rồi đó. Tình hình này mà cứ tiếp tục gắng sức nữa thì sẽ tổn hại đến sức khỏe của con… Thôi hay là con trở về trển làm cảnh sát giao thông đi cho an nhàn. Yêu thằng con cô có ích lợi gì đâu chứ.

Trung chợt im lặng và khẽ đặt tô cháo xuống bàn. Anh đưa tay gạt mồ hồi rồi lễ phép trả lời bà Huyền với vẻ mặt vẫn giữ nét nghiêm nghị vốn có.

- Thưa cô, con đã làm việc trong đây được hơn ba tuần rồi. Chẳng lẽ cô muốn con bỏ cuộc giữa chừng sao. Cám ơn cô đã quan tâm đến con nhưng những gì con làm đều có mục đích cả. Con sẽ cố hết sức để hoàn thành thử thách mà chú Huy đặt ra. Vì nếu như vậy thì con và em Quân được thoải mái yêu nhau phải không cô?

Bà Huyền bỗng dưng bị đôi mắt tràn đầy tin tưởng của Trung hút lấy nên không thể nói thêm được lời nào. Nhịp tim bà bỗng đập rộn ràng như thể muốn thầm mách bảo rằng dòng máu đang chảy trong mạch của bà cũng có một phần máu của cậu con trai trước mặt. Một cảm xúc kì lạ chợt dâng lên trong lòng bà Huyền và rồi bà đột nhiên thốt ra một câu hỏi làm Trung ngớ người.

- Mà con yêu thằng Quân nhà cô nhiều lắm phải không? Tình cảm của con dành cho nó là tình yêu thực sự chứ?

- Dạ! Là thật ạ…

- Thế con và nó có thể duy trì hạnh phúc lâu dài được không?

- Dạ! Con sẽ cố gắng hết sức có thể.

- Thôi được rồi cô về đây! Con tranh thủ ngủ một chút đi.

Dặn dò xong, bà Huyện lẳng lặng đứng dậy bước nhanh ra cửa khiến Trung nhìn theo khó hiểu. Tự nhiên trong lòng anh cảm thấy ấm áp lạ thường.

*******************

Trên thành phố, mối quan hệ của Quân và Khoa ngày càng trở nên khắng khít. Từ lúc lên phòng trọ cho đến khi gặp Khoa, Quân lúc nào cũng đếm từng ngày dài mòn mỏi và mong chờ cái khoảnh khắc anh và nó được gặp lại nhau. Nhưng rồi sự hiện diện của Khoa làm điều trông mong ấy bỗng chốc phai nhạt dần. Ngay cả bản thân nó cũng không hiểu nổi được cảm xúc của mình nữa. Thằng Quang mấy ngày nay thường hay ra chiều suy tư, mặt mày đờ đẫn mỗi khi ăn cơm hay lúc học bài. Quân thấy lạ nên hỏi nó. 

- Ê thằng kia, mày gặp vấn đề gì mà lúc nào cũng cứ thả hồn rong chơi vậy? Bộ thầy Phong làm gì mày rồi hả?

Bị nói trúng tim đen, Quang giãy nãy sừng sộ nhưng rồi nó cũng đành thành thật khai báo.

- Tiêu tao rồi Quân ơi! Ông thầy Phong, ổng nói ổng thích tao và muốn tao làm người yêu của ổng, giờ phải làm sao đây hả Quân?

- Hả? Mày nói chơi hay nói giỡn vậy? Thầy Phong thích mày thật á?

Quân trợn tròn mắt ngạc nhiên còn Quang gục đầu xuống bàn, tay đập đập tỏ vẻ khổ sở. Bất chợt Quân cười sằng sặc làm thằng Quang quê độ, cau mày nạt nộ.

- Cười gì mà cười. Tất cả cũng là do mày ám tao đó. Ai ngờ tao cũng bị vướng vào hoàn cảnh y chang mày với ông Trung. Hic hic

- Hi hi, tao đoán biết ngay là thế nào ngày này cũng đến! Tao cũng nghi ổng từ lâu lắm rồi mà chưa có bằng chứng. Ai dè ổng thích mày thật!

- Cấm cười nữa nha! Ổng thích tao chứ tao không có thích ổng! Tao không có khùng mà đi yêu người cùng giới giống mày đâu! Ba tao mà biết được chắc giết tao luôn quá.

- Ờ thì có ai nói gì đâu! Mà mày không thích ông thầy thật sao? Rồi mày nói sao với ổng?

- Hôm bữa đi uống cà phê, ông tỏ tình với tao luôn mới ghê! Tao chẳng biết phải nói gì nên trả lời đại là để về nhà suy nghĩ vài bữa rồi sẽ có câu trả lời cho ổng sau! Vậy đó. hic

- Trời, đáng lẽ ra mày nên nói thẳng luôn chứ! 

- Ai biết, lúc đó tao bấn loạn quá, chẳng nghĩ được gì hết. Mày có cách gì hay giúp tao với coi. Vừa giữ đươc tình cảm thầy trò mà cũng giúp ổng hiểu là tao không thể có tình cảm với con trai. Vậy đó!

- Hơi khó à nha. Nhưng nếu nói ra lời từ chối chắc chắn ông thầy sẽ buồn lắm cho coi. Tao từng trải qua cảm giác này nên tao biết nè!

- Thôi đi! Hoàn cảnh của mày và tao hoàn toàn khác. Mà ổng buồn tao cũng thấy tội tội. Hu hu, tại sao ổng lại muốn yêu tao chứ! Khổ quá đi mà.

- Chia buồn cùng mày nha. He he. Có lẽ nên nói dứt khoát với ổng đi vì tao sợ ổng sẽ đau khổ vì mày cho coi. Thôi để bữa nào tao với mày gặp ổng nói chuyện cho rõ ràng vậy.

- Ừ. Mai nói liền nha mày. Chứ để lâu mất công con nhỏ Thảo Vy nhìn thấy những cảnh không hay thì nghỉ chơi tao mất.

Bù lu bù loa một hồi, thằng Quang ì ạch lên lầu đánh một giấc. Còn Quân ngồi dưới nhà suy nghĩ về ông thầy Phong. Rồi nó lại nghĩ về anh. Nó muốn về nhà thăm anh quá nhưng ba nó không cho mới khổ. Chỉ còn mười ngày nữa là hết tháng rồi. Không biết anh ở dưới quê giờ này ra sao. Có ai chăm sóc cho anh những khi anh mệt hay đổ bệnh không. Đang nằm miên man suy nghĩ thì Khoa gọi điện hẹn nó chiều nay đi chơi. Để cho tâm trạng khuây khỏa, nó lật đật đi thay đồ và ra cổng chờ Khoa đến rước.

Trước khi đến khu công viên nước, Khoa chở Quân tạt qua chỗ sân vận động Hoa Lư để gặp thêm hai người bạn nữa. Khi tấp xe vào lề, nó chợt trông thấy hai tên con trai cao lớn đang đứng đó nói chuyện rơm rã. Họ ăn mặc rất đơn giản nhưng lại toát lên vẻ đẹp sang trọng và phóng khoáng. Gặp một nhân vật lạ hoắc, hai cậu con trai kia hơi ngạc nhiên liền hất hàm về phía Quân hỏi bằng giọng đùa cợt.

- Ủa cậu nhóc này là ai đây Khoa? Người yêu mới của you hả? he he

- Ừ, người yêu đó thì sao, mấy you nhiều chuyện quá nha! Hì hì

Nghe được những câu đối đáp không bình thường, Quân đâm ra ngại ngùng và có chút gì đó khó chịu. Thấy vậy, Khoa liền vỗ vai nó giải thích.

- Xin lỗi Quân, mình đùa tí. Đây là Dũng và Thịnh, bạn cùng lớp với mình đó. Còn đây là Quân, bạn mới quen của tui. Xin mấy you đừng thấy người ta hiền mà giở trò ăn hiếp nha, tui không tha đâu đó!

- À há, biết rồi nhé. Khoa nhà mình nguy hiểm thật!

- Thôi đi mấy you đoán già đoán non hoài! Chúng ta khởi hành ngay thôi kẻo hết trò chơi hấp dẫn bây giờ!

Tán dóc một hồi, Khoa giục Quân lên xe rồi phóng như bay trên đường. Nó sợ quá phải ôm eo Khoa cứng ngắc. Hai người kia thấy cảnh tình tứ như trong phim thì khúc khích cười làm Quân đỏ hết cả mặt. Nó bèn quay mặt sáng hướng khác và nghĩ tới những lời mà Khoa đùa lúc nãy.

********************

Ở trong căn nhà lớn giữa vùng thôn quê êm ả, Trung nằm một mình đong đưa trên chiếc võng bạc màu. Anh nằm gối đầu lên tay và hồi tưởng về những hình ảnh của quá khứ. Những bài nhạc yêu thích từ chiếc điện thoại khẽ ngân lên du dương hòa quyện vào tiếng côn trùng rả rích. Bên ngoài trời đã tối hẳn. Thi thoảng có ngọn gió thổi qua làm lao xao mấy bụi xả trước nhà. Thấy buồn trong người, Trung vội đứng dậy khoác thêm chiếc áo rồi bước ra ngoài đi dạo. Anh đi bộ dọc theo bờ ruộng rồi vòng qua lối đi quanh vườn cà phê hóng gió.

Ngồi xuống một bãi cỏ xanh mượt, anh ngẩng đầu nhìn lên trời cao vợi. Bầu trời đêm nay thật lung linh với hàng ngàn ngôi sao lấp lánh. Chúng có nhau làm bạn còn anh thì một mình cô đơn và chịu đựng nỗi nhớ về người yêu. Lúc này anh cảm thấy thời gian sao dài đăng đẳng. Khẽ buông tiếng thở dài, Trung ngã người nằm xuống bãi cỏ rồi lặng ngắm những vì sao lộng lẫy trên cao xanh. Ở nơi đó anh thấy ba mình đang mỉm cười nhìn anh. Trong lòng Trung khẽ thầm thì những lời nguyện cầu rồi anh gửi chúng đến ba mình như muốn tìm một người bạn để chia sẽ, động viên.

“Ba ơi, ước gì ba có thể ở bên con lúc này. Con cô đơn và mệt mỏi quá. Tình yêu của chúng con liệu có đi đến con đường hạnh phúc hay không? Những gì con đang làm có phải là sự lựa chọn đúng đắn? Con nhớ ba lắm ba ơi…” 

Một giọt nước mắt trong veo chợt trào ra và Trung mỉm cười nhìn lên ngôi sao sáng nhất. Hình như ba anh đã gật đầu ủng hộ sự lựa chọn của anh. Nằm thêm một lúc, Trung đứng dậy định trở vào nhà thì anh chợt thấy Yến đang bước tới trước mặt. Anh giật mình cất tiếng.

- Ủa giờ này em còn ra đây làm gì vậy Yến?

- À, em tính qua đem chè đậu xanh cho anh nhưng không thấy nên mới đi tìm…

- Uhm cám ơn em! Nhưng mà trời tối rồi, con gái đi đêm không tốt đâu. Thôi giờ chúng ta vào nhà cái đã, ở ngoài này lạnh lắm!

- Dạ… Hay là mình đi dạo một vòng nữa đi. Em có chuyện này muốn hỏi anh…

- Ừ cũng được.

Thế là cả hai lặng lẽ cất bước dạo quanh vườn cà phê. Yến lưỡng lự một lúc rồi mới dám mở lời.

- Anh Trung nè, anh định sống độc thân hay sao mà vẫn chưa yêu ai vậy?

- Uhm. Yêu khổ lắm em à. Anh đợi có công việc ổn định rồi mới dám yêu. Với lại có ai mà thèm yêu người như anh chứ!

- Anh lại khiêm tốn rồi. Xung quanh đây có rất nhiều người thích anh mà anh không để ý đấy thôi!

- Anh biết chứ. Hình như em cũng để ý đến anh đúng không?

- Gì cơ…

Yến vừa xấu hổ vừa ngạc nhiên vì bị anh đoán trúng suy nghĩ của mình. Trung yên lặng một lúc rồi nhìn thẳng vào đôi mắt thơ ngây của Yến và dịu dàng bảo.

- Yến này, thật ra anh đã có người yêu rồi và em ấy rất đặc biệt đối với anh. Cho nên anh không thể đáp lại tấm lòng của em được đâu.

- Nhưng trước đây anh từng bảo là…

- Là anh nói dối đó. Giờ thấy em dành tình cảm cho anh nên anh không thể giấu được nữa. Anh không muốn để em đi quá xa rồi sinh ra ảo tưởng. Anh cũng mến em lắm nhưng chỉ xem em là em gái thôi. Hãy hiểu cho anh nhé!

- Dạ…

Yến cúi đầu thất vọng nhưng cô không thể thể hiện cảm xúc của mình thành lời. Đơn giản vì anh không hề yêu cô. Thấy đôi mắt đượm buồn của Yến, anh mở lời an ủi.

- Em đừng buồn nữa. Mỗi người chúng ta đều có một số phận, hoàn cảng riêng và một con đường riêng. Anh nghĩ sau này sẽ có người yêu em thực sự. Tình cảm phải đến từ hai phía thì mới hạnh phúc em à!

- Dạ…Em hiểu rồi. Mà hình như người yêu anh tên Quân à?

- Ủa sao em biết…

- Thì hôm bữa nhậu ở nhà em, anh gọi tên người ấy trong lúc say rượu ấy. Em cứ nghĩ anh nằm mơ, nào ngờ…

- Uhm. Anh xin lỗi vì làm em thất vọng…

- Dạ. Không sao đâu anh. Dù sao có người anh trai như anh cũng tốt mà. Em không buồn nữa đâu. Hi hi

Thấy được nụ cười vui vẻ của Yến, Trung nhẹ nhõm vô cùng như vừa trút được gánh nặng. Anh nói chuyện với Yến thêm một chút rồi mới trở vào nhà. Có người bên cạnh nói chuyện như vậy cũng khiến anh bớt cô đơn phần nào. Bất giác anh nghĩ đến Quân và nghĩ đến một người nào đó cũng có cảm tình với Quân giống như Yến thích anh thì sao. Nhưng nỗi lo đó chỉ thoáng hiện ra trong chốc lát rồi lại chìm dần vào trong giấc ngủ mệt mỏi.

*****************

Chỉ còn vài ngày nữa là hết thời gian thử thách. Trung vẫn mải miết làm việc hăng say mà không quan tâm đến sức khỏe của mình. Do lao động quá sức và suy nghĩ nhiều khiến anh sụt mất mấy kí, người gầy hẳn đi. Hai ngày nay, cứ mỗi lần cuốc đất, xạc cỏ hay xách đồ nặng là đầu óc anh choáng váng rồi hai mắt cứ hoa lên. Một hôm đang mang thức ăn ra ao cá bỗng nhiên Trung thấy đầu đau như búa bổ và hai mắt mờ đi. Anh lắc đầu vài cái rồi cố bước đến chỗ gần cầu ao. Bỗng dưng lồng ngực anh nhói lên khiến anh đứng không vững rồi ngã nhào xuống vũng nước trước mặt. Quang cảnh xung quanh anh bắt đầu trở nên tối dần và rồi chỉ còn lại một màu đen đục ngầu của nước.

Ông Huy chạy xe đến trang trại định nói với Trung một điều hệ trọng nhưng không thấy anh đâu. Ông liền cất tiếng gọi lớn nhưng gọi mãi mà không nghe thấy ai trả lời. Ông vội vàng chạy một vòng quanh trang trại tìm Trung. Linh tính mách bảo ông hình như có chuyện chẳng lành vừa mới xảy ra. Đến chỗ ao cá, thoáng thấy cơ thể Trung đang chìm dần, ông Huy hốt hoảng nhảy xuống nước kéo anh lên bờ rồi hô hấp nhân tạo. Ông gào lên sợ hãi.

- Trung ơi tỉnh lại đi con!