Yêu Nữ Dụ Tăng

Chương 7: Mình không nỡ không gặp Tử Dương




- Vì sao nàng vẫn tới tìm ta?

Tử Dương muốn cho nàng một cơ hội cuối cùng, chỉ cần nàng có tình ý với mình, như vậy hắn sẽ vứt bỏ hết mọi chuyện ra sau đầu.

- Đương nhiên là muốn tiếp tục điên loan đảo phượng với chàng rồi.

Đôi mắt nàng như tơ, nhưng trong mắt Tử Dương là thất vọng. Hắn chống người dậy muốn rời khỏi nàng, không ngờ Lam Dao lại phun ra chút mị hương.

Đó là dâm dược mạnh nhất trong thiên hạ, cho dù ngươi có ý chí sắt thép cũng sẽ đầu hàng trước dục vọng.

Hai mắt Tử Dương chậm rãi nhắm lại. Khi hắn mở mắt ra đã không còn tỉnh táo, mà tràn đầy dục niệm.

Lam Dao cười buông cổ hắn ra, nàng lười biếng nằm trên mặt đất đợi Tử Dương thô bạo, cuồng dã như gió bão với nàng...

Quả nhiên Tử Dương không làm nàng thất vọng.

Hắn xé nát váy sa mỏng của nàng, nhéo hai quả anh đào trước ngực nàng, vòng quanh bộ ngực nàng.

Bộ ngực bị đùa giỡn như vậy chắc chắn sẽ đau, Lam Dao kêu lên một tiếng, ánh mắt vô tội nhìn hắn, đồng thời đợi hắn xâm phạm nhiều hơn.

Khóe miệng nam tử trúng mị hương nhếch lên, cười vô cùng xấu xa lại hư hỏng.

Hắn nâng một chân Lam Dao lên, hai ngón tay cho vào trong càn quét.

Lam Dao thoải mái rên rỉ ra tiếng, lúc nàng đang híp mắt hưởng thụ, trong chớp mắt ngón tay của Tử Dương hơi kéo căng ra. Dâm huyệt bị kích thích co rút lại, Lam Dao đau đớn đến mức sắp chảy nước mắt.

- Chàng dịu dàng một chút đi.

Tử Dương nở nụ cười:

- Dịu dàng sao?

Hắn rút ngón tay ra, bàn tay to khẽ vuốt giữa hai chân nàng một cái, lấy d*m thủy chạm vào mặt nàng.

Bỗng nhiên Lam Dao cảm thấy hơi nhục nhã, Tử Dương lại còn đổ thêm dầu vào lửa:

- Nàng có biết sau khi tiểu huyệt của nàng bị ta làm đau sẽ chảy ra bao nhiêu nước không?

Lam Dao càng cảm thấy thẹn hơn, lại không thể phản bác. Mình trời sinh đã có tính dâm đãng, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn quen nàng, cần gì phải nói ra như vậy.

Nàng không để ý cắn cắn môi, nhìn Tử Dương miệng đắng lưỡi khô. Hắn lót đệm dưới gáy nàng, hôn nàng thật sâu.

Môi lưỡi dây dưa, tình dục dày đặc hơn, Tử Dương lại mút cái lưỡi thơm tho của nàng, mơ hồ nói:

- Ta yêu nàng...

Lam Dao nghe thấy vậy, khi nụ hôn của hắn chuyển xuống gáy ngọc của mình, hôn ra từng dấu đỏ hồng, nàng bật thốt ra một câu:

- Ta cũng yêu chàng.

Những lời này hoàn toàn thiêu đốt Tử Dương...

Hắn cởi quần ra, cầm côn th*t lớn đâm vào trong tiểu huyệt nàng, đâm một phát tới cùng.

Lam Dao vừa đau đớn vừa sảng khoái, lúc mới đầu thì cảm thấy tiểu huyệt có chút không chịu nổi. Tiểu huyệt mềm mại bị hắn đâm từng phát hơi run lên, nàng cắn đầu vai hắn, cố gắng nhịn xuống, khuyên bảo mình: Mình không nỡ không gặp côn th*t của Tử Dương.

Nàng không tin mình ngoan ngoãn phục tùng để hắn đè một lát, hắn có thể giữ khoảng cách với mình!

Đầu vai bị nàng cắn ra dấu răng, trái lại thành thuốc trợ hứng. Tử Dương đẩy hai chân nàng đến trước ngực, cửa huyệt vểnh lên, hạ thân hắn ra sức đâm xuống!

Tư thế này vốn dễ dàng thao đến hoa tâm, hắn còn liều mạng chơi đùa như vậy, Lam Dao thật sự cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi.

Nàng khóc cầu xin tha thứ:

- Tử Dương, ta sắp bị chàng giết chết rồi.

Tử Dương nghe xong, trái lại thao càng ác hơn.

Hắn dùng lực vỗ vào mông nàng làm nàng đau, tiểu huyệt của nàng co chặt lại, kẹp hắn rất thoải mái.

Hắn nhìn Lam Dao bị mình thao khóc, ham muốn chiếm hữu được thỏa mãn rất nhiều.

Hắn đè lên người nàng, cắn vành tai của nàng nói:

- Tiểu tao hóa, ta chính là muốn giết chết nàng nha, dù sao từ nhỏ nàng đã dành cho ta thao...