Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Chương 4: Dương Sơn Quân




"Tiểu Hồng, Tiểu Hồng" Chẩm Đầu Phong bất chợt hét lớn.

Mặc dù bằng hình thể kia của nàng, nhưng khi lớn tiếng lên cũng không to lắm, đại khái giống như từ con muỗi tiến hóa thành con ve vậy.

"Nhỏ tiếng một chút đi" Giang Vân Hạc vội vàng nói, hắn không biết nếu như Tô Tiểu Tiểu ở phòng kế bên phát hiện ra việc cái gối đầu này là yêu quái thì sẽ có phản ứng như thế nào, mình còn muốn hỏi một chút sự tình từ chính miệng của nàng cơ.

Vật nhỏ này trông có vẻ rất dễ nói chuyện.

"Một luồng khói màu xanh lục từ bên ngoài cửa sổ bay vào, hóa thành hình người, là một thiếu nữ tuổi khoảng mười tám đôi mươi, mặc trên người chiếc váy màu xanh lá, hướng nhìn về phía hai người, một yêu, một phúc.

"Hồng Hòe tham kiến tiền bối, gặp mặt công tử"

"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ mặc một bộ y phục màu đỏ..." Giang Vân Hạc theo bản năng nói nhỏ.

Không ngờ lại là y phục màu xanh.

Hồng Hòe nhếch miệng cười khẽ.

"Mùa thu đã đến, lá cây biến đỏ, Tiểu Hồng cũng chuyển sang màu đỏ rồi!" Vật nhỏ ở trên giường nhảy nhót tung tăng.

"Thì ra là như vậy" Giang Vân Hạc đã hiểu rõ, đại khái bản thể của Hồng Hòe này có lẽ là một cái cây nào đó ngoài cửa sổ.

Không ngờ ở thế giới này đúng là các loại yêu quái chạy nhảy khắp nơi...

Mà những con yêu quái này lại không hại người?

Con người cũng không kêu đánh kêu giết chúng?

Thật khác xa ở trong tiểu thuyết.

Dù sao chúng cũng không phải là nhân tộc, chủng tộc không giống nhau, rất khó để tưởng tưởng ra rằng hai bên có thể ở cùng một chỗ, chung sống trong hòa bình.

“Này, mấy người ở đây không ai sợ các ngươi sao?"

"Nơi đây là Vân An phủ" Hồng Hòe mỉm cười dịu dàng, mang lại cho người ta cảm thấy thoải mái.

"Có ý tứ gì?"

"Nơi này chính là Vân An phủ, nơi mà Kiếm Thu Minh tọa lạc, bất kể là người hay là yêu thì đều không thể làm chuyện ác, vì vậy đôi bên liền thuận lợi sống chung hòa bình." Hồng Hòe nhẹ nhàng nói.

"Ta là ngươi từ nơi xa đến đây, tin tức xưa nay bị bế tắc, đối với cao nhân thế gian hiểu biết không nhiều, xin hỏi vị Kiếm Thu Minh này là ai?" Giang Vân Hach thăm dò.

Nếu mà trực tiếp hỏi câu Kiếm Thu Minh là ai, thì rất có khả năng sẽ bị người khác coi là khiêu khích rồi hành hung.

Giang Vân Hạc từ trước đến nay tại nơi này rất biết cách làm người, chưa bao giờ phạm phải loại sai lầm cấp thấp như vậy trong giao tiếp.

Giang Vân Hạc nói ra điều này, ngược lại đưa đến cho mọi người một loại cảm giác khiêm nhường thỉnh giáo, Hồng Hòe cũng không có suy nghĩ gì nhiều, liền nói:"Thiên hạ có chín mươi chín thanh kiếm, và Kiếm Thu Minh chính là chư kiếm đứng đầu."

"Oa, cao nhân sao!" Giang vân hạc gật gật gù gù, rồi sau đó suy nghĩ về nó một chút, hắn lại cảm thấy lời nói này có chỗ nào không đúng.

Nhìn hai người trước mặt kia, lại nghĩ về những lời nói trước đó, đột nhiên trong đầu Giang Vân Hạc chợt lóe lên một tia sáng, hắn bật miệng thốt lên:

“Kiếm Thu Minh không phải là người?”

"Kiếm tiền bối bản thể là kiếm, Thu Minh Kiếm" Hồng Hòe đáp.

Giang Vân Hạc lúc này mới thông suốt, con người và yêu có thể cùng chung sống hòa hợp trên Vân An Phủ, chính là vì nơi đây có Kiếm Thu Minh tọa lạc.

Không biết những địa phương khác của cái thế giới này trông như thế nào đây.

Nghĩ đến lúc đó có lẽ chắc không phải vừa mới gặp mặt là liền kêu đánh kêu giết, bằng không coi như là Kiếm Thu Minh chỉ mạnh mẽ tuyệt đối trong chốc lát, trừ khi người này mạnh đến mức đệ nhất thiên hạ, không ai đánh lại được nổi, nếu không nhất định sẽ luôn có người muốn đi hàng yêu trừ ma.

Bất chợt Giang Vân Hạc lại nhớ tới con hổ già hôm nay đã gặp, hắn quay sang dò hỏi: “Các ngươi có biết Dương Sơn Quân không?”

“A, đó chính là đại yêu quái của Dương Sơn!” Vật nhỏ hoảng sợ kêu lên một tiếng, lập tức chạy lên trên bả vai Giang Vân Hạc hoa chân múa tay (1), đôi tay hoa hoa nhiều lần để muốn cho Giang Vân Hạc biết được rằng có bao nhiêu “Đại”.

"Rất lợi hại?"

"Một lần có thể ăn một trăm yêu quái!" Vẻ mặt vật nhỏ chứa đầy kinh hãi.

"Một lần có thể ăn một trăm người!" Hồng Hòe uốn nắn (2) lại.

"Một quyền có thể đánh đổ một ngọn núi" Vật nhỏ lại nói.

Hồng Hòe lần này gật đầu xuống, tỏ vẻ tán thành.

“Một ngụm nuốt vào một con sông...”

Giang Vân Hạc muốn cười, nhưng lại muốn làm người lễ độ, nên không thể cười.

Vậy đại khái con hổ đó chính là loại thân cao tám thước, chu vi vòng eo cũng là tám thước, há một cái miệng to như bể máu, và là một phiên bản dị giới lấy về lời đồn đại ăn thịt trẻ sơ sinh lúc còn sống thời xa xưa.

Nhưng hiện giờ ngẫm lại cũng thấy bất bình thường, hai vị trước mắt đều là tiểu yêu quái ở khách điếm, vậy họ đi đâu để gặp được Dương Sơn Quân? Cách tốt nhất cũng chỉ có thể là ngồi nghe ngóng chuyện từ trong miệng của mấy người thường xuyên qua lại, nếu bản thân Dương Sơn Quân mà biết được thì đoán chừng cũng phải sững sờ.

Nhưng bọn họ đang nói chuyện gì?

Chuyện đó Giang Vân Hạc đã tự mình trải qua, hơn nữa thật sự sâu sắc kinh khủng.

Trước đây khi còn đi học, dạ dày hắn bị đau và hắn xin nghỉ.

Sau đó thì nó trở thành việc phạm vào bệnh trĩ của Giang Vân Hạc.

Đến người thứ ba thì bệnh trĩ của Giang Vân Hạc chuyển biến sang thành xuất huyết nhiều.

Đến người thứ tư thì Giang Vân Hạc đã tiến vào triệu chứng nặng cần phải giám sát đặc biệt.

Khi Giang Vân Hạc đang đi đến trường vào buổi chiều hôm ấy, khuôn mặt tràn đầy vẻ sững sờ vì đã hiểu rõ được ngọn nguồn câu chuyện, hắn liền tức giận hét to: "Ngọa tào (3), lũ các ngươi!"

"Nghe nói, Dương Sơn Quân kia hình như là một con người" Hồng Hòe đột nhiên nói một câu, Giang Vân Hạc ngay lập tức lộ ra thích thú.

"Con người? Hắn không phải là lão hổ già sao?"

"Chỉ nghe người khác nói rằng, hắn trước kia dường như là một con người, cụ thể thế nào thì ta cũng không rõ." Hồng Hòe khẽ lắc đầu một cái.

Giang Vân Hạc chỉ có thể mang nghi vấn của mình giữ ở đáy lòng, mặc dù chuyện về Dương Sơn Quân được nói ra từ trong miệng hai nàng không đáng tin mấy, nhưng Giang Vân Hạc vẫn biết được không ít tin tức có ích từ miệng của họ.

Thí dụ như nói về Vân An phủ, nó nằm ở một góc của phía bắc Hoang quốc, gần kề Võ quốc cùng với Vạn Sinh quốc.

Mà Hoang quốc địa vực này, trước đây được gọi là Bát Hoang, còn địa vực của Vạn Sinh quốc được gọi là Vạn Cổ, mà ở trong Vạn Sinh quốc lại có rất nhiều kỳ địa, nhân thú khó đi, chim bay khó lọt, cách Vân An phủ này không xa thì chỉ có một nơi.

Còn những chỗ rất xa xôi, cả hai yêu quái này cũng không biết, chỉ là nghe nói được lời đồn đại rằng vẫn còn có quốc gia khác.

Cùng hai người đó nói chuyện một hồi lâu, Giang Vân Hạc dần dần không chịu nổi được nữa, mí mắt bắt đầu cụp xuống và hắn bắt đầu ngồi ngáy ngay tại đó.

“Hả, hắn đã ngủ rồi?” Vật nhỏ Chẩm Đầu Phong véo cái mũi hắn, và kéo mí mắt hắn lên.

Toàn bộ cơ thể đều đè lên trên mặt hắn.

“Tỷ tỷ đừng có nghịch ngợm, khách nhân cũng đã mệt mỏi rồi.” Hồng Hòe khẽ cười một tiếng, phất tay lên một cái, Giang Vân Hạc liền ngay lập tức yên ổn rơi ở trên giường, lại phất tay thêm lần nữa, một cái chăn tự động mở ra và đắp lên trên người hắn.

“A, đang nói chuyện cao hứng mà!” Chẩm Đầu Phong buồn rầu nói. “Khó lắm mới gặp được khách nhân tới ở, tưởng rằng có thể tâm sự một chút.”

"Lòng người xảo quyệt, so với yêu tộc ta thì càng hơn về độ hiểm ác, tâm tư của tỷ chính là quá mức đơn thuần, thấy ai thì cũng đều kêu là người tốt." Hồng Hòe lắc đầu cười khẽ. Nàng so với Chẩm Đầu Phong thì đi giao du đâu đó rộng lớn hơn nhiều, tự nhiên sẽ biết rằng thế gian lòng người khó đoán.

"Có thể hắn không phải là người xấu! Nếu mà là người xấu, ta cũng sẽ không thèm để cho hắn nhìn thấy nha!” Chẩm Đầu Phong cắn đầu ngón tay.

"Hiện tại thì cũng không xấu." Hồng Hòe khẽ gật đầu, yêu tộc so với nhân tộc thì nhạy cảm hơn nhiều, đặc biệt là vào khi đối mặt với những người bình thường như vậy, mặc dù không biết được đối phương đang suy nghĩ gì trong lòng, những lại có thể hơi cảm giác được đối phương có ác ý với mình hay không.

Nhưng mà lòng người dễ đổi, cho nên chỉ có thể biết rằng lúc này hắn không xấu.

Nói gì vẫn còn có rất nhiều chuyện chưa rõ thiện ác...

Giang Vân Hạc ngủ không biết đã bao lâu, đột nhiên bị một trận gió lạnh ùa vào cùng với tiếng vang mãnh liệt chói tai làm cho bừng tỉnh, trong lúc mơ mơ màng màng hắn cảm nhận được là bên ngoài gió lớn đang nổi lên, cửa sổ cứ đập vào khung của nó rồi phát ra âm thanh lạ.

“Sao đột nhiên lại nổi lên một cơn gió lớn như vậy? Phía sau gáy đau quá…” Giang Vân Hạc dụi dụi hai mắt, ngồi ở đó sững sờ một hồi rồi hắn mới có phản ứng lại được chuyện đây không phải nhà của mình, nơi này cũng không phải là trái đất, phía dưới đầu cũng không phải gối lông ngỗng, mà là một cục đá gần giống như với cái gối đầu thành tinh.

Vào lúc hắn muốn đứng dậy để đi đóng cửa sổ, thì chợt nghe thấy tiếng hổ gầm từ phía xa xa truyền đến.

“Trong thành sao lại có hổ…… Hả? Hổ gầm? Dương Sơn Quân? Hắn đuổi tới rồi?” Gương mặt Giang Vân Hạc liền biến sắc.

Ngay sau đó có một thanh âm trong trẻo từ trên trời truyền xuống: “Mây từ rồng, gió từ hổ, thật là phô trương. Dương Sơn Quân, vì sao hôm nay ngươi lại tới nơi ta tọa lạc? Trông cái bộ dáng khí thế hung hăng kia của ngươi thì chắc cũng không phải là đến làm khách."

“Kiếm Thu Minh, ta đang truy tìm một tên tiểu tặc hiện đang ở trong thành, ngươi để cho ta đi vào lục soát một phen, hoặc là ngươi đem người giao ra đây.” Một giọng nói cường tráng và bá đạo giống như tiếng sấm vang ở phía chân trời.

Giang Vân Hạc dựng hai cái lỗ tai lên khi nghe đến đoạn đó, vẻ lo âu chiếm đa số trong lòng, nếu mà vị Kiếm Thu Minh kia mà đáp ứng cho Dương Sơn Quân, thì mình và Tô Tiểu Tiểu đã cùng nhau vào thành, làm không tốt thì liền đã bị liên lụy.

Cũng may câu nói kế tiếp đã làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này chỉ thấy bên ngoài những ngọn đèn đuốc sáng lên tuy rằng không nhiều lắm, dựa vào ánh trăng thì cũng có thể nhìn thấy không ít cửa sổ được từ bên trong đẩy ra, một lát sau thì đã không biết có bao nhiêu người thức dậy.

“Dương Sơn Quân, ngươi cũng biết quy củ của ta tại nơi này, không quy củ không bao giờ có thể thành tiêu chuẩn, ngươi đi ra xa một chút rồi chờ đợi hắn rời khỏi đây thì ngươi sẽ có dịp thuận lợi bắt được hắn thôi.”

“Ta đã tự mình tới đây, vậy mà ngươi còn không thèm châm chước?"

“Quy củ chính là quy củ, Dương Sơn Quân xin mời về cho."

“Kiếm Thu Minh, ta nói chuyện tử tế, kính trọng với ngươi,nhưng chớ có tưởng là ta sợ ngươi!” Dương Sơn Quân bực tức nói.

- ---------------

Chú thích:

(1). Hoa chân múa tay: dùng cử chỉ của cả tay và chân kèm theo trong khi nói, thường là với vẻ đắc ý, ba hoa.

(2). Uốn nắn: hướng dẫn, chỉ bảo để sửa chữa lại cho đúng, cho tốt.

(3). Ngọa tào: thường được dùng trong trường hợp có ý chửi rủa thì đó chính là một cách chơi chữ đồng âm (~ Ngã thảo: đồ rác rưởi). Nói chung nó chỉ là một câu buột miệng để chửi rủa thôi, bạn có thể hiểu nó như Ngã kháo (mịa kiếp gì gì đó...).