Yêu Nữa Được Không ?

Chương 35




- 4h là cô nàng ra khỏi công ty. Bọn tớ đi ăn kem Fanny. Thôi, để về nhà chuẩn bị. Về sau nhé!

Đoàn Duy im lặng không nói gì cả. Nhưng anh chàng cảm thấy không vui với trò đùa của Tiến Mạnh. Rồi Duy cũng leo lên xe tức tốc ra về ngay sau đó. Rồi cả buổi chiều, không làm gì hết. Chỉ để bí mật đậu xe ở bên kia đường nhìn vào quán kem, nơi một chàng trai chỉ ngồi im nghe cô gái huyên thuyên mọi chuyện. Vẻ mặt cô gái thì tràn ngập niềm vui trong khi chàng trai đó chỉ im lặng ngồi nghe, thỉnh thoảng cười nhạt đáp lại cái miệng chúm chím nhiệt thành kia. Đó là Mạnh và Lâm. Hai ly kem đã cạn từ lâu mà cả hai vẫn ngồi đó hàng giờ. Và một người ngồi theo dõi trên xe hơi cũng vẫn im lặng ngồi đó. Đến lúc chiếc Ducati màu đỏ vụt đi trong đêm thì chiếc xe này mới bắt đầu chuyển bánh. Duy thấy mình muốn làm một điều gì đó, nhưng anh không biết là cản trở Tiến Mạnh làm như vậy hay là nói cho Tuệ Lâm biết sự thật rằng đó chỉ là một trò đùa của Tiến Mạnh. Đấu tranh tư tưởng, Duy không hiểu tại sao mình lại lo lắng cái chuyện chẳng liên quan gì đến anh. Nhưng không suy nghĩ thì Duy lại cảm thấy khó chịu làm sao ấy…

Im lặng. Để cho qua chuyện có lẽ sẽ tốt hơn. Nhiều khi cố muốn làm chuyện tốt thì đâm ra lại là thằng dở hơi. Nghĩ thế, Duy quay xe, lái một mạch về nhà rồi đi ngủ.

Nhưng những chuyện sau đó lại càng làm Duy cảm thấy bực tức. Tiến Mạnh ngày càng đùa giỡn một cách quá trớn trong khi Tuệ Lâm thì vẫn ngất ngây với những lời nói ngọt như mía lùi. Vẫn cố tình không để tâm tới nhưng thực chất Duy rất giận cậu bạn. Hôm nay cả hai cùng nhau đi uống bia ôm, cả Tiến Mạnh và Đoàn Duy đều không thuộc tuýp đàn ông thích nơi này nhưng theo lời Tiến Mạnh là lâu lâu đổi gió. Hai anh chàng đẹp trai bên cạnh cả chục cô tiếp viên ăn mặc thiếu vải. Tiến Mạnh hỏi:

- Hôm nay vui! Cậu biết không? Khiết Nhã đã dần lộ rõ sự khó chịu.

- Cậu làm gì?

- Tớ đem hoa tới tặng Tuệ Lâm.

- Tặng hoa? Tại sao lại tặng? Có dịp lễ gì đâu.

- Đừng cứng nhắc như người Đức. Cậu chỉ là người Việt Nam sống lâu năm bên đó thôi. Tặng hoa thể hiện sự lãng mạn đàn ông dành cho phụ nữ mà mình đang theo đuổi.

- Vậy cậu đang theo đuổi Tuệ Lâm à?

- Gần như thế.

- Tại sao lại là gần như thế?

Duy hét to làm Tiến Mạnh giật mình đổ cả ly bia lớn vào người. Tiến Mạnh nhăn mặt:

- Cậu say rồi hả? Sao mà hét to vậy? Đã bao giờ cậu đá động tới chuyện tình cảm của tớ đâu.

- Cậu làm như thế chỉ để Khiết Nhã chú ý đến cậu. Tuệ Lâm nghĩ gì khi nghe cậu nói điều này.

- Nếu cậu không ghi âm lại thì chả có ai biết ngoài tớ và cậu. Sao vậy? Yêu rồi hả? Chơi cái trò yêu đơn phương hả Đoàn Duy?

Duy im lặng. Đứng dậy uống hết ly bia rồi quăng vào tường làm cái ly vỡ vụn. Duy bỏ về. Tiến Mạnh đuổi theo kéo Duy lại và hỏi:

- Sao vậy? Cậu giận tớ à?

- Không.

- Duy à, chúng ta biết nhau không phải mới hôm qua. Đập đồ là cái khiếu của cậu khi giận mà.

- Ừ. Tớ đang giận đấy.

- Cái quái gì thế? Cậu yêu Huỳnh Tuệ Lâm ư?

- Không cần phải yêu mới có thể bất mãn như vậy. Cậu không hiểu nguyên nhân vì sao Khiết Nhã chia tay cậu thì cậu hãy cố đi tìm hiểu bằng cách thực tế nhất là hỏi chính cô ấy. Còn dùng cách này thì không ổn đâu. Nếu vì lí do đơn giản là không còn yêu nữa chia tay thì không sao. Còn nếu vì lí do nào đó mà Khiết Nhã có nỗi khổ tâm riêng thì có thể cậu sẽ mất người cậu yêu trong cơn hối tiếc cả đời đấy. Chúng ta không phải mới biết nhau hôm qua. Điều đó đúng. Và tớ cũng biết chính xác cậu yêu Khiết Nhã đến mức nào. Đừng làm thế với Huỳnh Tuệ Lâm. Nếu còn xem tớ là bạn. Tránh xa cô ấy ra!

Tiến Mạnh im lặng nhìn theo. Không biết anh chàng nghĩ gì nữa. Khiết Nhã lái chiếc mini Cooper màu trắng đến bệnh viện mắt. Trông mặt cô hơi buồn khi bác sĩ kiểm tra giác mạc ình. Khiết Nhã hỏi:

- Bác sĩ à, tôi có thể không cần phẫu thuật vẫn có thể cứu lại đôi mắt không?

- Khối u đã lớn rồi. Nếu nó đè lên dây thần kinh lâu quá, có ngày tai họa sẽ diễn ra. Dù ca phẫu thuật chỉ mang đúng 50% cơ hội cứu lấy đôi mắt, còn hơn là cô ngồi im chờ bị lấy đi ánh sáng vĩnh viễn. Cô Nhã! Tôi cũng chỉ có 50% cơ hội thành công bởi tôi cũng chỉ hơn 7 năm làm việc này. Nhưng mà … Tôi sẵn sàng chăm sóc cô đến suốt đời nếu như tôi thất bại.

Khiết Nhã ngạc nhiên, đúng là anh chàng bác sĩ này đã theo dõi bệnh của Khiết Nhã hơn hai năm qua. Nhưng lần đầu tiên cô mới để ý kỹ gương mặt của anh chàng, rất chân thành và hiền hậu. Khiết Nhã vội rút tay lại khi bàn tay kia đặt lên, cô đứng dậy và vội vàng bỏ về: