Yêu Phải Đại Ma Vương

Chương 4




“Vớ vẩn, đây là nhà tôi!” Anh nhìn cô. “Nhanh chóng rời giường đi làm.”

Cô ngơ ngác nhìn anh, một lúc sau mới nhớ tới chuyện phát sinh từ tối qua đến rạng sáng nay. Cô mệt mỏi duỗi thắt lưng ách xì một cái, không tự giác lại sờ sờ mặt mình. Kỳ quái, mặt thật sự có chút đau!

“Kỳ quái, sao mặt tôi lại đau thế này, giống như bị ai nhéo ấy?” Cô thì thào tự nói.

“Tư thế ngủ không đúng thì sẽ đau thôi!” Anh thản nhiên tập Thái Cực quyền, đương nhiên sẽ không thừa nhận chính mình trộm véo cô.

“Thật không?” Cô hồ nghi xem xét anh.

“Nếu không đi cô sẽ phải làm tăng ca.” Anh kề sát vào cô, nói ở bên tai.

Giọng nam quen thuộc ở bên tai vang lên làm tim cô đập đột nhiên nhanh hơn.

“Anh hù chết người à! Dựa vào tôi gần thế làm gì?” Cô vỗ vỗ bộ ngực.

“Ít nói nhảm đi, tôi muốn đi làm, nếu cô muốn đi xe cùng tôi, hạn cho cô năm phút đồng hồ chỉnh sửa bản thân. Nếu cô muộn, tiền thưởng tháng này không những hủy bỏ, mà còn…”

Cô lập tức nhảy dựng lên, lảo đảo vọt thẳng vào phòng tắm gần nhất mà tối hôm qua đã vào, cũng bỏ lại một câu. “Tôi lập tức xong ngay.”

Khang Trọng Lâm thong dong ngồi ở sô pha đọc báo, nghe thấy tiếng chập chập cheng cheng trong phòng tắm không tự chủ mà nhếch môi cười.

Sáng sớm sau khi bị Khang Trọng Lâm xách đến văn phòng đi làm, anh lập tức muốn cô triệu tập các cán bộ đến phòng anh họp.

Hoàng Nguyên Cần làm xong công việc anh giao liền đi vào văn phòng, mở ngăn kéo lấy quần áo, vội vàng chuẩn bị đến WC thay quần áo sạch sẽ. Tối hôm qua ủy khuất qua đêm ở sô pha nhà Khang Trọng Lâm, quần áo trên người vừa nhăn vừa loạn, may mắn cô có thói quen để một bộ quần áo dự phòng trong ngăn kéo công ty, miễn cho hai ngày đều mặc một bộ để người ta chế nhạo.

Giờ phút này, vì chấp hành nhiệm vụ anh giao, cô xoa xoa hai mắt sưng đỏ vì ngủ không đủ, nhưng còn phải gọi điện thoại báo cho từng người, thuận tiện đưa nước trà và văn kiện, và ghi lại nội dung hội nghị nữa.

Hai giờ vất vả chủ quản hội nghị vừa xong, thì ngay sau đó lại có hai hộ khách tới chơi, cô mời bọn họ an vị ở một phòng họp khác rồi mới có thời gian ngồi trên ghế mình mà vụng trộm ngáp.

Đêm qua, cô ngủ ở trên sô pha nhà tổng giám đốc, vì sô pha quá mềm, hại xương sống thắt lưng đều đau. Cô xoa bóp thắt lưng đau nhức, đột nhiên nhớ tới mình ngủ ở nhà một người đàn ông một đêm, mà lại không nghĩ đến chuyện có bị người đó chiếm tiện nghi hay không.

Không biết vì sao, tâm lí cô vốn hiểu, tuy rằng tổng giám đốc tính tình kém cũng thích tìm cô phiền toái, nhưng anh không phải loại người thừa dịp người khác không chú ý mà giở trò. Kỳ thật, khi bắt đầu bị anh điều lên văn phòng tổng giám đốc, còn từng ảo tưởng có phải anh vừa thấy cô đã yêu hay không, nên mới điều cô đến bên người gần quan được ban lộc, hại cô trong lòng nai con loạn chàng.

Nhưng sau đó công việc bận rộn nháy mắt đã làm ảo tưởng của cô tan tác không còn một mảnh, cô căn bản không có thời gian tự hỏi vấn đề này nữa. Bởi vì từ lúc anh an bài cô làm bí thư, làm việc cùng anh nửa ngày, cô liền cảm thấy vô cùng kích thích cùng kinh hãi, nhất thời cảm thấy mây đen bao phủ, một đi không trở lại.

Bởi vì chỉ cần anh mở miệng, là có thể đùa giỡ cô trong lòng bàn tay, làm cho cô hết đường trốn chạy.

Nhưng anh ra sức làm việc đạt rất nhiều thành tựu được cấp dưới ca ngợi, đều cao hứng trong lòng doanh thu năm nay của công ty khá tốt, nhân viên có vẻ sẽ được nhiều tiền thưởng linh tinh.

Chỉ có cô là không thể cao hứng nổi, bởi vì từ lúc cô làm thư kí của anh đã được ba tháng, phàm là cần cu li, lao động, trí nhớ, tâm lực, anh đều kêu cô đi làm, còn mình thì ngồi sau bàn công tác mở miệng chỉ huy, hoặc ngẫu nhiên gọi điện thoại thôi.

Nghe nói trước kia anh có một thư kí cùng hai trợ lý, giúp anh xử lí những công việc khác nhau, nhưng từ khi cô bị khâm điểm trở thành thư kí của anh, tất cả trợ lý đều không thấy, chỉ có một mình cô gánh vác tất cả mọi việc anh giao. Lượng công việc của anh quá nhiều, cô có liên quan mà cũng mệt không thể thở dốc.

Tuy rằng công việc này tiền lương hậu đãi, phúc lợi cũng tốt, nhưng cho dù kinh nghiệm sống của cô chưa nhiều, làm việc thiếu thớ thịt gốc rễ, cũng bắt đầu buồn bực có phải mình đã từng đắc tội anh hay không, làm anh tra tấn cô như vậy?

Nhưng kỳ quái là, sau khi mọi người biết cô được thăng làm thư kí của anh, đều hâm mộ cô vận khí tốt, bởi vì nghe nói làm việc dưới tay anh, kinh nghiệm học được một năm còn phong phú hơn người khác học ba năm.

Tuy nhiên, ban đầu mỗi ngày cô đều bị tăng ca đến mười giờ, ngày nào cũng thống khổ vô cùng, gọi điện thoại cho bạn bè thân hữu báo cáo anh ác hình ác trạng, nhưng mỗi người đều cho rằng cô có phúc không biết hưởng hơn nữa lại không biết cảm ơn.

Cô còn nhớ rõ vào ngày thứ ba sau khi đảm nhiệm chức thư kí, thừa dịp lúc văn phòng không có ai liền gọi điện cho mẹ báo cáo, hy vọng được đồng tình, không nghĩ tới lại rốt cuộc bị châm biếm.

“Mẹ… Gần đây mẹ có khỏe không? Con có thể… Nhưng mà, con muốn từ chức.” Cô trực tiếp nói rõ. “Thủ trưởng của con là ma quỷ, suốt ngày giao một đống việc cho con làm… Ngay cả thời gian rảnh con cũng không có…”

Mẹ cô cũng không rảnh nghe cô thuyết minh ngọn nguồn sự tình, vừa nghe thấy cô nói muốn từ chức lập tức cắt ngang, thao thao bất tuyệt tận tình khuyên khuyên bảo bảo:

“Hiện tại khởi sắc kém như vậy, con đừng tùy tiện từ chức, hơn nữa sau khi con làm thư kí tiền lương cũng tăng không ít không phải sao…”

“Nhưng mỗi ngày con làm không xong việc…”

“Làm không xong thì từ chức, thế mà là con gái mẹ à?” Mẹ cô ở bên kia điện thoại bắt đầu lớn tiếng quở trách. “Hiện tại sức chịu đựng của người trẻ tuổi đều kém như vậy, như lúc mẹ bằng tuổi mày…”

Hoàng Nguyên Cần đem điện thoại di động cách xa tai, bắt đầu hoài nghi mình có phải đứa trẻ mẹ cô nhặt về hay không, nhưng diện mạo của cô và mẹ đúng là trời sinh giống nhau, nhưng sao cô lại chẳng làm được chuyện gì.

“… Còn có, nếu mày dám từ chức về nhà, mẹ sẽ đánh gãy chân mày.”

Sau một hồi giảng giải, mẹ cô hung tợn cứng rắn đe dọa, làm cô sợ tới mức thanh minh cô chỉ dám oán giận một chút chứ không dám từ chức xong, lập tức cắt đứt điện thoại.

Sau đó cô càng nghĩ càng ủy khuất, lại thừa dịp khi tổng giám đốc đi họp, gọi điện thoại cho bạn thân nhất hồi đại học Vương Ngọc Linh oán giận. Vương Ngọc Linh trước mắt là nghiệp vụ viên của công ty bảo hiểm, bởi vì ăn nói khéo, khả năng giao tiếp tốt, công trạng luôn luôn giữ vững trong top ba, là lá bài chủ chốt của công ty bảo hiểm.

“Làm sao bây giờ? Tớ cảm thấy bị chỉnh thật thê thảm, ngày nào cũng phải làm việc thật lâu, tớ muốn từ chức…”

Vương Ngọc Linh nhanh chóng cắt ngang lời cô, bloh blah oán giận một đống. “Cái gì? Từ chức? Sao lại muốn từ chức? Cậu thảm như thế nào?”

Hoàng Nguyên Cần đơn giản đem công việc chua xót của mình nói cho cô nghe.

“Tớ van cậu! Chuyện nhỏ như con thỏ, chỉ là công tác mệt một chút mà thôi.” Vương Ngọc Linh tinh thần tràn đầy nói. “Cậu biết không? Văn phòng có nhiều cạm bẫy lắm, mấy hôm trước tớ nghỉ đông bảy ngày, trở về phát hiện trong ngăn kéo của tớ chứa một đống chuột, còn có con chuột sinh ra một đống chuột con, lúc đó đám chuột con còn chưa mở mắt cơ!”

“Cái gì?” Hoàng Nguyên Cần nghe ngây người.

“Đã nói văn phòng khủng khiếp mà, không biết đồng sự nào không có thiên lương, lén nằm gác chân rung đùi mở ngăn kéo tớ ra, trêu chọc đến một ổ chuột, thật buồn nôn… Tớ thấy nhất định là ghen tị với thành tích của tớ, nhưng mà, tớ sẽ không dễ dàng bị đả bại như vậy đâu, tớ muốn chiến đấu…”

“…” Hoàng Nguyên Cần không nói gì nghe đối phương nói nửa tiếng.

Ai! Hóa ra mỗi người đều có nỗi thống khổ không muốn người ta biết.

Suy nghĩ nửa ngày, căn cứ vào nguyên tắc trả tiền lương vĩ đại nhất của lão bản, hơn nữa cô lại không dám cùng anh cứng đối cứng, cô đành phải bỏ ý niệm từ chức trong đầu mà ngoan ngoãn tiếp tục cố gắng công tác.

Sau một tháng, mỗi ngày cô đều bị áp bức, mệt đến mức ngả đầu liền ngủ, căn bản ngay cả thời gian tự hỏi cũng không có. Cũng may mắn, ngoài việc ban đầu cô chưa thích ứng được, cô rất nhanh đã nắm được phong cách làm việc của anh, cũng chậm chậm theo được tiến độ, cho tới bây giờ cũng đã thuận lợi vượt qua ba tháng thử việc, chính thức đảm nhiệm làm thư kí của anh.

Cuộc sống là vui vẻ hay khổ cực? Khang Trọng Lâm buồn chán suy nghĩ về vấn đề này, với anh mà nói, chỉ cần cuộc sống có điều khó chịu, anh sẽ phát tiết, mượn cớ để phấn chấn tinh thần. Phương thức phát tiết rất nhiều, bình thường không phải tự ngược mình thì là tìm việc vui, đương nhiên thiên chi kiêu tử như anh sẽ không ngốc đến mức tự ngược, mà chỉ biết ngược đãi người khác.

Phong lưu khắp nơi tìm nữ nhân lên giường không phải là việc mà người thích sạch sẽ như anh có thể làm được, hơn nữa căn bệnh thế kỷ AIDS hiện nay đang hoành hành, anh khinh thường cũng không muốn làm chuyện này.

Bình thường, những hành động để phát tiết của anh rất bình thường, không phải tập thể dục thì là chơi xe, chơi trò chơi, ở phòng tập thể thao chạy bộ đến mồ hôi ướt đẫm, mệt lả, hoặc lấy du thuyền đến gần biển du lịch.

Đương nhiên anh cũng có thể nửa đêm đi xe gắn máy dẫn bạn bè đến chỗ đường cái trống trải đua xe, đua đến lúc cảnh sát đuổi ở phía sau thì thôi, may mà tốc độ xe cảnh sát Đài Loan cũng không nhanh lắm, không lần nào theo kịp bọn họ…

Mà gần đây cách anh phát tiết cảm xúc khó chịu chính là cố ý bắt nạt Hoàng Nguyên Cần. Anh cố ý đem thật nhiều công việc đổ lên đầu cô, làm cho cô tăng ca đến hô thiên thưởng địa, gọi điện thoại khắp nơi nói xấu anh, cầu cứu, anh vui vẻ dào dạt đắc ý ở văn phòng.

Ban đầu anh buồn bực vì cô đều nhận nhịn, mỗi ngày tăng ca đến mười giờ mà vẫn bất động thanh sắc, cho đến một ngày anh nghe lén cô gọi điện thoại kể khổ với mẹ, không nghĩ tới cô lại bị mẹ cô chửi mắng một trận, cuối cùng đành phải vội vàng cắt đứt điện thoại, trừng mắt nhìn điện thoại cho hả giận. Khi đó, phó tổng bộ nghiệp vụ Sở Duyên Vũ mới từ tầng năm đi thang máy lên tầng chín tìm anh, đi qua chỗ của thư kí mới, phát hiện cô ngơ ngác nhìn điện thoại, dáng vẻ bi thương ủ rũ, nhịn không được cảm thấy buồn cười.

“Thư kí mới của cậu làm sao vậy? Cứ như ngày tận thế ấy, ngay cả đại soái ca vô địch trên đời như mình đi qua cô ấy, mà cô ấy cũng chả buồn chú ý, ánh sáng cũng phải mặt mày ủ dột nha.” Sở Duyên Vũ thú vị hỏi Khang Trọng Lâm vẻ mặt biến hoá kỳ lạ ngồi trong văn phòng.

“Đại khái là tâm trạng cô ấy không tốt! Phụ nữ một tháng thì nửa tháng tâm trạng luôn lên xuống vì vấn đề sinh lý, cô ấy cũng như thế.” Anh có lệ nói. Không biết vì sao, anh không muốn nói nhiều cho Sở Duyên Vũ biết.

Kỳ thật, anh biết rõ có chuyện, là lúc cô nói chuyện điện thoại nghĩ anh không ở đây, nhưng không dự đoán được đúng lúc anh đứng ở sau lưng cô nghe lén.

Anh không cảm thấy bản thân nghe lén là không đúng, là do cô nghĩ anh không ở đây đó chứ, nói ẩu nói tả, cho nên người phạm sai lầm là cô không phải anh.

Anh biết mình đã bị hãm quá sâu vào trò đùa dai lạc thú này rồi, làm không tốt còn có thể bị bầm thây vạn đoạn, nhưng lại hút độc như chơi nghiện, một ngày không ác với cô tựa như có vạn con côn trùng chui vào xương cốt, cả người khó chịu. Vì thế, khi tâm trạng anh không tốt, rất có hứng thú trêu đùa cô.

Hoàng Nguyên Cần là nhân viên “Đại phong quảng cáo” từ năm ngoái, trước kia cô ở công ty tính số lượng khách đặt hàng thiết kế, làm các hạng mục chuyên án hoặc là làm ở ban quan hệ xã hội, đảm nhận luôn việc liên lạc cùng giới truyền thông.

Anh căn bản không quá chú ý đến cô. Dù sao nhân viên công ty quảng cáo lưu động như dòng nước, bình thường có người ngày đầu tiên đi làm tới buổi chiều không chịu nổi áp lực từ chức, bởi vì áp lực công việc quá lớn, còn có người tử vong vì lao động quá nặng nhọc.

Nhưng công việc đang hot nhất hiện nay vẫn hấp dẫn một đống người trẻ tuổi tre già măng mọc lần lượt chạy tới, dưới sự cạnh tranh khốc liệt, mọi người chỉ chuyên tâm vào làm quảng cáo để được thành tích sáng tạo, không ai có thời gian rỗi đi chú ý người khác.

Trừ lần đó ra, công ty anh vô cùng nể trọng nhân tài, không những anh vô cùng được yêu mến, mà người tự động tới cửa nhận là người quen của anh quá nhiều, anh tránh còn không kịp, nên sẽ không chủ động chú ý người anh không biết.

Chính vì vậy, anh căn bản không chú ý tới nhân vật nhỏ bé Hoàng Nguyên Cần, cho đến ba tháng trước anh tăng ca đến chín giờ, bữa tối không kịp ăn nên đói muốn chết, hơn nữa lại đang bị cảm mạo, cả người nóng nảy, buồn bực, áp suất thấp làm không ai dám tiếp cận anh.

Thiên chi kiêu tử: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Hán Thư –Truyện Hung Nô”. Hai chữ “Kiêu tử” ở đây là chỉ đứa con cưng. Nguyên ý là chỉ người Hung Nô là con cưng của trời, về sau mới chỉ rộng ra các dân tộc thiểu số cường thịnh sinh sống ở khu vực biên cương. Hung Nô là chỉ dân du mục cổ xưa ở miền bắc Trung Quốc. Người Hung Nô rất dũng mãnh và thiện chiến, đã lần lượt trinh phục được nhiều dân tộc thiểu số ở miền tây, miền bắc, miền đông bắc Trung Quốc, và từng nhiều lần xâm phạn lãnh thổ khu vực biên giới của triều nhà Hán.

Nhà vua dựng nước triều nhà Hán là Lưu Bang từng thân hành dẫn 300 nghìn quân giao chiến với Hung Nô, nhưng đã bị quân Hung Nô bao vây suốt bảy ngày đêm, sau mới may mắn thoát khỏi vòng vây. Do đó, các đời vua triều nhà Hán đều rất kiêng nể người Hung Nô. Sau khi Hán Võ Đế lên ngôi bèn quyết tâm diệt trừ mối họa lớn này. Nhà vua đã trước sau cử các đại tướng Hàn An quốc, Vê Thanh, Hoắc Khứ Bệnh dẫn quân tiến đánh Hung Nô, và giành được nhiều thắng lợi to lớn.

Năm 90 trước công nguyên, Hán Võ Đế cử Lý Quảng Lợi, Thương Khưu Thành và Hầu Mãng Thông dẫn quân chia làm ba đường tiến đánh Hung Nô. Sau khi giao chiến, ba đạo quân này đều bị thất bại thảm hại. Vua Hung Nô mới cử sứ giả đưa thư sang nói với Hán Võ Đế rằng: “Há chẳng biết miền nam có đại Hán, miền bắc có cường Hồ, người Hồ là con cưng của nhà trời sao?”

Trải qua nhiều lần đọ sức, Hán Võ Đế mới ý thức được không thể một lúc tiêu diệt xong Hung Nô, nên đã có ý giảng hòa. Từ đó về sau, giữa Tây Hán và Hung Nô luôn xảy ra lúc đánh lúc hòa, tình trạng này cứ dai dẳng mãi trong nhiều năm.