Yêu Phải Tình Địch

Chương 177: 177: Nhân Viên Chuyển Phát Bi Thúc





Quách Thành Vũ vì công vụ mà xuất ngoại hơn nửa tháng, trở về gặp Lý Vượng, câu đầu tiên hỏi chính là: “Soái Soái gần đây thế nào rồi?”
Lý Vượng mất nửa ngày mới nghẹn được hai chữ: “Thích ứng.”
“Tại sao bảo là thích ứng?” Quách Thành Vũ liếc nhìn Lý Vượng: “Dạo gần đây tôi bận, không có thời gian gọi điện cho cậu ấy, nhóc đó có phải đang giận tôi không?”
Lý Vượng nhẹ ho một tiếng: “Không, người ta rất tốt.”
Quách Thành Vũ nghe giọng điệu chua lòm của Lý Vượng, biết ngay là có chuyện: “Tốt như thế nào?”
Lý Vượng cẩn thận mở miệng: “Tốt đến mức có thể cậu cũng không nhận ra luôn.”
Quách Thành Vũ giơ ngón tay: “Đi phòng khám trước.”
Thế là, xe hơi trực tiếp chạy từ sân bay đến phòng khám của Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái vô cùng nhàn chán ngồi nghịch chai thuốc, nghe tiếng thắng xe, liếc nhìn ra ngoài, mắt lập tức tỏa sáng.

Nhưng đợi người trên xe xuống rồi, hắn lại giấu tia sáng đó đi, tiếp tục dáng vẻ kiêu ngạo biếng nhác.
Quách Thành Vũ vừa đặt chân vào, di động của Khương Tiểu Soái vang lên.

Liếc nhìn Quách Thành Vũ một cái, Khương Tiểu Soái nhàn nhã cầm di động lên.
“A lô?”
“Tôi đang ở đây, làm gì?”
“Bảo tôi ra ngoài? Tôi không thèm đi đâu.

Là ai lên mạng nói hôm qua đến? Để tôi leo cây cả ngày.”
Khương Tiểu Soái vẫn mái tóc xoăn rất mốt, đồ tây bó sát vô cùng thu hút, chân lắc lư, dáng vẻ biếng nhác huênh hoang với Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ không vội không bực, kéo ghế ngồi xuống, híp đôi mắt nhìn Khương Tiểu Soái đang ngang nhiên điện thoại “tán tỉnh” trước mặt hắn.
“Cậu biết hôm qua cậu không đến, tôi thất vọng cỡ nào không?”

“Thời tiết không tốt? Thời tiết không tốt là lý do sao?”
“Bây giờ cậu đến tìm tôi tôi cũng không thèm gặp cậu, ai bảo hôm qua cậu lỡ hẹn?”
“Đồ đó thích tặng ai thì tặng, tôi không thèm.”
“Ồ, sao cậu lại vậy chứ? Tôi đã nói không cần, cậu còn kỳ kèo dai dẳng muốn tặng tôi.”
“Được rồi được rồi, thấy cậu đáng thương như thế, tôi nhận, cậu cứ đặt ở siêu thị nhỏ gần đó đi.

Khỏi đến chỗ tôi lộ mặt, tôi lười nhìn mặt cậu.”
Ném di động đi, giả vờ kinh ngạc nhìn Quách Thành Vũ: “Ồ, anh tới hả? Tới hồi nào vậy?”
“Bắt đầu từ lúc cậu nhận điện thoại của chuyển phát nhanh.” Quách Thành Vũ nói.
Khương Tiểu Soái lộ vẻ quẫn bách: “Điện thoại của chuyển phát nhanh gì?”
Quách Thành Vũ liếm răng cười cười: “Cuộc điện thoại vừa rồi, không phải là nhân viên chuyển phát nhanh gọi cho cậu sao?”
Má… Khương Tiểu Soái tức giận chửi thầm, trêu đùa lão lươn lẹo thật mất hứng, chơi một chút tâm nhãn cũng có thể bị nhìn ra.
“Nhân viên chuyển phát nhanh gì chứ?” Khương Tiểu Soái tiếp tục giả vờ, “Đầu óc anh sao cong vẹo dữ vậy? Vòng đi đâu rồi?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của nhân viên chuyển phát nhanh: “Ai là Khương Tiểu Soái?”
Khương Tiểu Soái mang cái mặt xanh lét ra cửa, không tốt lành nói: “Không phải bảo anh đặt ở siêu thị bên cạnh sao? Sao anh còn đến chỗ tôi?”
Anh chàng chuyển phát có gương mặt vuông vức, lùn mập khỏe mạnh, ánh mắt chế nhạo đánh giá Khương Tiểu Soái: “Anh không muốn thấy tôi, nhưng tôi muốn thấy anh.

Xem như tôi đã nhìn ra rồi, chuyển phát nhiều hàng rồi, người nhận hàng kiểu nào cũng có.” Nói xong, dồn sức xoay tay vặn, rồ ga ụn ụn lái đi, để lại nguyên con đường chửi với theo!
Khương Tiểu Soái còn chưa quay trở vào, sau lưng đã vang lên tiếng trêu cợt trầm trầm của Quách Thành Vũ: “Tôi thấy không phải đầu óc tôi cong vẹo, mà là tóc trên đầu cậu quá xoăn.”
Khương Tiểu Soái không nói gì, đen mặt ngồi xuống sô pha.
Quách Thành Vũ bước qua, đặt tay lên đầu Khương Tiểu Soái vuốt một cái, nói: “Tôi muốn vuốt phẳng mớ tóc xoăn của cậu rồi làm sao đây?”
Khương Tiểu Soái nghiến răng: “Anh dám!!”
Quách Thành Vũ dán vào tai Khương Tiểu Soái nhẹ giọng hỏi: “Lông bên dưới của cậu có phải cũng xoăn như thế không?”

Cú đấm mang theo tia lửa của Khương Tiểu Soái vung qua, Quách Thành Vũ vui vẻ đón lấy, sau đó ôm chặt lấy Khương Tiểu Soái, nhe răng cắn mấy vết lớn trên trán Khương Tiểu Soái: “Nhớ cậu rồi.”
Khương Tiểu Soái lại nói: “Tối hôm trước, Uông Thạc lại đến chỗ tôi ngủ.”
Quách Thành Vũ sầm mặt: “Sao cậu lại thân với cậu ta rồi?”
“Lo cái gì?” Khương Tiểu Soái liếc nhìn Quách Thành Vũ: “Tôi phát hiện anh và Trì Sính đều có chung một tật xấu, hễ nhắc đến Uông Thạc liền dựng lông, hai người sợ anh ta lật tẩy nội tình sao?”
“Cậu lại nữa rồi…” Quách Thành Vũ mài răng: “Tôi có nội tình gì sợ bị vạch trần chứ?”
“Được được được…” Khương Tiểu Soái vội ngắt lời: “Anh khoan hãy nói với tôi mấy thứ này, tôi cho anh xem một thứ trước.” Nói xong, giao bệnh án đó cho Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ đảo mắt nhìn, sắc mặt biến đổi, cơ thịt trên đùi căng chặt lại, cả phần eo cũng gồng cứng.
“Bệnh án này cậu lấy từ đâu ra?”
Khương Tiểu Soái nói: “Ngô Sở Úy lừa được từ chỗ chị họ của Trì Sính, bảy năm trước, từ nửa năm trước khi Uông Thạc đi, gần như cứ cách vài ngày sẽ đến đó báo danh.”
Quách Thành Vũ giống như mới vừa biết chuyện này, trong con mắt đang nhìn bệnh án lộ ra mấy phần chấn động.

Hắn lại nhìn phần chứng minh chẩn đoán của bác sĩ và phần trình bày miệng của bệnh nhân, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng.
“Lúc trước quan hệ của ba người tốt như thế, chuyện lớn vậy mà anh cũng không biết?” Câu này bị Khương Tiểu Soái nói trúng, chuyện này Quách Thành Vũ quả thật không biết.

Hắn chỉ nhớ lúc đó Trì Sính và Uông Thạc thường xuyên cãi nhau, mỗi lần cãi xong, Trì Sính đều đến chỗ hắn uống rượu, uống nhiều rồi sẽ kêu Quách tử Quách tử, hỏi Trì Sính cái gì Trì Sính cũng không nói.
“Mấy trò tâm nhãn của anh đi đâu hết rồi?” Khương Tiểu Soái tra hỏi.
Quách Thành Vũ lạnh mặt nói: “Mấy thứ đó không phải toàn là sau này mới luyện ra sao.”
“Má!” Khương Tiểu Soái thầm mài răng: “Uông Thạc thật có bản lĩnh, anh ta vừa di, đã trợ giúp rất lớn cho tâm trí của hai người trở nên thành thục, quả thật chính là bậc thầy rèn đúc ra tâm linh của hai người.”
Quách Thành Vũ trầm mặc một lát mới mở miệng nói với Khương Tiểu Soái: “Tôi còn phải đi tìm Uông Thạc, lần trước chưa kịp hỏi rõ ràng, tôi đã bận việc rồi.”
Khương Tiểu Soái gật đầu tỏ vẻ ủng hộ.
Quách Thành Vũ không yên tâm hỏi Khương Tiểu Soái: “Cậu không để ý tôi đi tìm cậu ta chứ?”

Lý Vượng ở bên ngoài nghe thấy cũng cảm thấy mất mặt, đại ca Quách ơi đại ca Quách, khí phách dám nghĩ dám làm của cậu lúc bình thường đâu rồi? Những lời mạnh mẽ đều ném ra ngoài đường hết rồi sao? Nhìn dáng vẻ e dè của cậu bây giờ đi, tôi cũng thấy hoảng thay cho cậu.
Khương Tiểu Soái ôm nắm đấm: “Anh hai, tôi chỉ ước gì anh đi, bây giờ đang là lúc cần dùng đến anh đó! Mau mang cái tâm nhãn như than tổ ong của anh ra đi! Tôi mong vụ này kết thúc đến sắp bạc đầu rồi.”
Quách Thành Vũ cầm những tờ bệnh án đó, sắc mặt nghiêm trọng ra khỏi phòng khám…
Hiện tại, Cương Tử nhận định tình trạng quan hệ của Ngô Sở Úy và Trì Sính bằng thời gian Trì Sính ở cùng với mình bao lâu.

Thời gian càng ngắn, chứng minh quan hệ của hắn và Ngô Sở Úy càng tốt, thời gian càng dài, chứng minh vấn đề giữa hai người càng lớn.
Thoáng cái đã hai tuần lễ rồi, ngày ngày Cương Tử đều có thể thấy Trì Sính, chứng minh tình huống không hay.
Xe hơi chạy trên đường lộ, mắt thấy lại sắp đến ngã rẽ đó, quẹo về phía tây chạy thẳng là nhà Trì Sính, về phía đông không đến hai mươi mét chính là công ty của Ngô Sở Úy.
Cương Tử vẫn theo thói quen hỏi một câu: “Quẹo bên nào?” Ánh mắt Trì Sính rõ ràng chỉ về hướng tây.

Cương Tử quẹo về phía tây, kết quả ở ngay đầu đường có ba chiếc xe hơi nối liền, lập tức kẹt cứng.

Nhìn tình trạng này, trong một lúc cũng không thể chạy tiếp được, Cương Tử đốt một điếu thuốc, đưa cho Trì Sính.
Trì Sính không nhận, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, về hướng công ty của Ngô Sở Úy.
“Đã hai tuần lễ không gặp rồi phải không?” Cương Tử hỏi.
Trì Sính chuyển mắt về, thờ ơ nói: “Đến nhà người khác ngủ một đêm, lạnh nhạt cậu ta hai tuần, không nhiều.”
“Nghiêm trọng vậy sao?” Cương Tử kinh ngạc: “Cậu không xử cậu ta sao?”
“Nếu tôi không đuổi cậu ta đi, bây giờ cậu ta đã nằm trong bệnh viện rồi.”
Cương Tử bội phục sự độ lượng của Trì Sính, bây giờ hắn càng lúc càng đàn ông ra rồi, trước kia chuyện này xảy ra trên người hắn, đừng nói đuổi khỏi cửa, chân cũng bị gãy luôn.
“Lá gan cậu ta càng lúc càng lớn, cậu phải quản lý đi.”
Ánh mắt Trì Sính trầm xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Cậu ta làm gì có lá gan đó? Chỉ là cố ý muốn chọc giận tôi thôi.”
Cương Tử bất đắc dĩ cười cười: “Nếu xe đã kẹt ở đây rồi, vậy chúng ta đi thăm cậu ta một chút ha? Thuận tiện đón cậu ta về nhà?’
Trì Sính khựng lại một chút, nói, “Để cậu ta ở nhà thêm vài ngày với mẹ cậu ta đi.”
Cương Tử lập tức hiểu ra mọi chuyện, tức giận là nhỏ, hiếu kính cha mẹ là lớn, Trì Sính cũng coi như dụng tâm lắm rồi.
Hai người trầm mặc hồi lâu, Cương Tử đột nhiên nghiêm mặt, nói: “Sao tôi cảm thấy trước cửa công ty không bình thường lắm nhỉ? Tôi thấy tụ tập không ít người.”
Trì Sính nói: “Cậu xuống xem thử đi.”

“Cậu không đi?” Cương Tử hỏi.
Trì Sính không nói gì, bây giờ hắn nhớ Ngô Sở Úy đến mức ruột gan phèo phổi đều sung huyết rồi, nếu thật sự đi nhìn một cái, chắc chắn sẽ kìm không được.
Cương Tử hiểu ý, nhanh chóng xuống xe, đi về phía công ty Ngô Sở Úy.

Đại khái hơn nửa tiếng sau, Cương Tử trở lại xe.
Trì Sính hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Cương Tử nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, một khách hàng đặt một số đèn, kết quả bị sai màu, nên đến công ty làm lớn chuyện.

Chỉ đổi đèn xong không được, còn muốn bồi thường tổn thất kinh tế do phải lắp đặt lại, nói là công ty họ kiếm tiền từng giây, làm lỡ một phút cũng tổn thất một khoản rất lớn.”
Trì Sính hừ lạnh một tiếng: “Giải quyết chưa? Bồi thường tiền rồi sao?”
“Bồi thường rồi.” Cương Tử nói.

“Ngô Sở Úy không có ở công ty, tôi làm chủ, nhiều người xúm lại xem như thế, không bãi bình thì không được.

Người này lái xe chạy về phía đông, tôi đã an bài người xong rồi, lấy tiền chúng ta có thể, nhưng không thể lấy không như thế.”
Trì Sính híp mắt lại: “Sao có thể đưa sai màu?”
“Ai biết chứ?” Cương Tử nói: “Lâm Ngạn Duệ nói với tôi, số đèn này là do Ngô Sở Úy đích thân chọn.

Không chỉ một lần, chỉ cần là chuyện buôn bán qua tay cậu ta, màu sắc đảm bảo sẽ sai.”
Trì Sính trầm tư một lát, sự bình tĩnh trong mắt bị rút đi từng chút một.
“Mặc quần lót màu hồng kiểu này, không phải lẳng lơ thì là gì?”, “Nói bậy gì đó? Quần của tôi màu xám.”, “Cậu vượt đèn đỏ”, “Không thể nào, tôi cùng chạy với xe bên cạnh mà”, “Cậu chính là vượt đèn đỏ, cậu không nhìn đèn tín hiệu mà nhìn xe người khác làm gì?”, “Đại Bảo, cẩn thận con mãng xà màu vàng phía sau.”
“…” Trì Sính đột nhiên ý thức được gì đó.
Ngay lúc này, di động đột nhiên vang lên, là điện thoại của bác sĩ: “Cậu mau đến xem thử đi, tình trạng bác gái không tốt lắm, con trai bác cũng tới cùng.

Có một y tá vừa đến, tôi quên dặn dò trước, không cẩn thận nói lỡ miệng rồi, con trai bác gái có thể… đã biết rồi….