Yêu Phải Tình Địch

Chương 189: 189: Con Sẽ Không Lấy Vợ





Chịu đựng hai lần tức giận ở chỗ Quách Thành Vũ, Khương Tiểu Soái chịu không nổi nữa, chạy đến chỗ Ngô Sở Úy kể khổ.
“Tôi cuối cùng cũng biết lúc trước tại sao Uông Thạc lại bỏ đi sáu năm, là ai thì cũng phải đi thôi.

Đừng nói sáu năm, sáu mươi năm cũng không nhiều, phải là cả đời không thèm về.

Cậu không nhìn thấy hai người đó nóng hầm hập thế nào đâu, nếu muốn tôi nói, thì lúc trước Trì Sính tức giận không phải vì Uông Thạc ngủ với người khác, mà chắc chắn là giận vì Quách Thành Vũ ngủ với người khác.”
Ngô Sở Úy rót một ly nước cho Khương Tiểu Soái.
“Nào, nguôi giận đi.”
Khương Tiểu Soái uống ừng ực, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Nhìn Ngô Sở Úy một cái, người ta cứ như người vô sự, rõ ràng cũng là con chấu chấu trên sợi dây thừng này, Khương Tiểu Soái ở bên đây tức giận, mà Ngô Sở Úy lại rất bình thản nhẹ nhàng.
Lấy cùi chỏ húc y một cái, “Này, cậu không nghẹn khuất sao?”
“Tôi nghẹn khuất cái gì?” Ngô Sở Úy thờ ơ trả lời, “Hai chúng tôi không còn yêu nhau, anh ta thích ngủ với ai thì ngủ với người đó, đó là tự do của anh ta.

Anh thì khác, cuộc sống hai người của anh và Quách tử đang đẹp, thấy có người cản trở, đương nhiên là nóng mắt rồi.”
“Đẹp cái gì?” Khương Tiểu Soái nhanh miệng phủ nhận: “Có Trì Sính liền không đẹp nổi nữa, cậu không thấy vẻ đắc chí của anh ta đâu, mở miệng là: Quách tử là của tôi, cậu đừng ở đây cản trở, trực tiếp lên…”
Nói một hồi, Khương Tiểu Soái cũng không nói tiếp nổi.

Vì hắn phát hiện Ngô Sở Úy đang nhìn bản kê trong tay mình, căn bản không nghe.

Có lẽ Ngô Sở Úy có nghe, chẳng qua là cố ý né tránh, lười tham gia vào.
Âm thanh bên cạnh bỗng nhiên ngừng lại, Ngô Sở Úy khó hiểu hỏi: “Sao không nói nữa?”
“Không có gì, không muốn nói nữa.” Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy đặt bản kê xuống, giải thích với Khương Tiểu Soái: “Tôi có nghe mà, bản kê trong tay tôi phải kiểm duyệt nhanh chóng, lát nữa phải giao cho bộ công thương rồi.”

“Vậy cậu làm việc đi, làm xong tôi lại nói.”
Ngô Sở Úy giả bộ nghiêm túc đảo mắt nhìn bản kê, Khương Tiểu Soái nhìn ra được, ánh mắt của y căn bản không có tiêu cự.
“Đại Úy, nếu không thì bảo Quách tử nói chuyện với Trì Sính? Hai cậu hòa giải đi.

Vừa rồi tôi nói vậy chỉ là đùa vui thôi, thật ra hai người họ không có gì, trong lòng Trì Sính chỉ có mình cậu.

Hôm qua Quách tử tìm một người cho Trì Sính tiết hỏa, không đến năm phút đã bị Trì Sính đá ra ngoài, nói là giọng nói của cô gái đó có âm rung, tôi cảm thấy anh ta cố ý tìm lý do thôi, chắc chắn anh ta muốn cùng cậu…
Ngô Sở Úy né tránh vấn đề này.
“Anh nói xem, tại sao Nhạc Duyệt từng đến tìm tôi một lần, rồi biến mất tiêu luôn?”
Khương Tiểu Soái trợn mắt: “Chẳng lẽ cậu muốn hòa giải với cô ta?”
“Anh nghĩ đi đâu vậy?” Ngô Sở Úy nói: “Tôi chỉ là khó hiểu, tại sao cô ta chỉ lộ mặt hai lần rồi trốn mất? Mấy hôm nay tôi thông qua rất nhiều đường hỏi về cô ta, đều không có được một chút tin tức nào cả.”
“Chắc chắn là làm chuyện đuối lý nên trốn rồi.” Khương Tiểu Soái nói: “Lần này cô ta xuất hiện, chỉ có một mục đích – phá hoại.

Nói trắng ra, cô ta bị người lợi dụng, hoặc cô ta chủ động liên kết với người ta.”
“Những gì anh nói tôi đều biết.” Ngô Sở Úy vẫn nhíu mày, “Nhưng bây giờ đã xong hết rồi, sao cô ta còn trốn?”
“Cái này còn cần hỏi sao? Sợ Trì Sính báo thù đó.”
Ngô Sở Úy lại nói: “Nhưng dựa vào thực lực của cô ta, cô ta có thể trốn đi đâu? Tôi không phải chỉ tùy tiện tìm, tôi đã sử dụng rất nhiều nguồn lực.”
Khương Tiểu Soái đoán: “Vậy thì chính là có người sợ cô ta tiết lộ bí mật, cố ý nhốt cô ta lại, hơn nữa bản lĩnh của người này còn không nhỏ.”
“Ai chứ?” Ngô Sở Úy hỏi.
“Cậu không phải đã biết rồi sao còn cố hỏi làm gì?” Khương Tiểu Soái nói: “Trừ Uông Thạc ra còn ai nữa?”
“Uông Thạc đã sắp đi rồi, còn giấu cô ta làm gì?”
Khương Tiểu Soái nói: “Sao cậu biết Uông Thạc không chừa đường lui? Lần trước anh ta nói về nước, kết quả đột nhiên lại nhập viện, bây giờ đã ở nửa năm rồi, còn không phải vẫn chưa đi sao?”
Ngô Sở Úy không nói gì.

Khương Tiểu Soái vừa đi, Ngô Sở Úy đã đi nhìn Túi Dấm Nhỏ.
Túi Dấm Nhỏ ngủ đông, nằm trong hồ kính không động đậy, Ngô Sở Úy sợ có người phát hiện Túi Dấm Nhỏ, nên giấu hồ kính trong một cái thùng giấy lớn, dùng một đống thứ rách nát che giấu.
Cứ một thời gian y sẽ mở mấy thứ này ra nhìn vào trong, nhìn Túi Dấm Nhỏ ngoan ngoãn nằm ngủ ở đó, y lại yên tâm đi làm chuyện khác.
Hôm nay lại qua xem thử, đột nhiên sững người.
Thùng giấy trống không!
Ngô Sở Úy hoảng loạn chạy ra, chạy khắp công ty tìm nhân viên quét dọn.
Thư ký hỏi: “Sao vậy, tổng giám đốc?”
“Cô có vào phòng làm việc của tôi không? Có động vào những thùng giấy đó không?”
“Không có, sáng nay tôi vào, chỉ giao một phần tư liệu, không động vào cái gì nữa cả.”
Ngô Sở Úy nôn nóng đổ đầy mồ hôi.
Lâm Ngạn Duệ cũng đi qua, sau khi hỏi rõ tình huống, mở miệng nói: “Dì quét dọn đã vào phòng làm việc của anh dọn dẹp, hình như tôi thấy dì ta mang ra một cái thùng giấy lớn, còn oán trách bảo là rất nặng, sau đó hình như đã đổ mấy thứ bên trong ra.
Mặt Ngô Sở Úy lập tức biến sắc.
Thư ký hỏi: “Bên trong có phải có thứ gì quan trọng không? Dì quét dọn cũng thật là, không hỏi cho rõ đã đem đổ…”
Còn chưa nói xong, Ngô Sở Úy đã lao ra ngoài.
Chạy đến thùng rác, cũng may, xe rác chưa đến thu đi, nếu mà họ thu rác rồi, y phải đi đến chỗ xử lý rác để tìm em trai mình, như vậy lượng công việc sẽ lớn cỡ nào chứ!
Nghĩ thế, không nói hai lời bắt đầu lục rác.
Lâm Ngạn Duệ đến bộ hậu cần lấy một cái xẻng sắt, đợi lúc chạy qua thì sững hết cả người.

Tổng giám đốc bình thường hành vi đúng mực, rất có tu dưỡng, bây giờ chui hết vào trong thùng rác, liều mạng lục tìm gì đó.
“Tổng giám đốc, tôi mang xẻng sắt tới rồi, anh mau ra đi, bên trong bẩn lắm!”
Ngô Sở Úy vung tay: “Không được, xẻng này quá cứng, lỡ làm hư hồ kính thì phiền phức.” Nói xong lại tiếp tục cúi đầu tìm kiếm.
Lâm Ngạn Duệ ngửi thấy mùi thúi ngập trời, hắn không biết rốt cuộc là thứ quan trọng cỡ nào, mà đáng cho Ngô Sở Úy phải bỏ ra cái giá thảm trọng như vậy.

Cuối cùng, Ngô Sở Úy kích động hô lên.
“Tìm được rồi, tìm được rồi…”
Nói xong, như giành được báu vật ôm hồ kính ra, không bận tâm phủi mớ vỏ trái cây và rác rưởi vươn trên người, vội vã mở hồ kính.
Cũng may bên trong có thực vật, nếu không thời gian kéo dài, Túi Dấm Nhỏ chắc chắn sẽ nghẹn chết bên trong.
Sau khi xác định Túi Dấm Nhỏ còn thở, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng yên tâm.

Thời tiết vừa lạnh, số lần bà Ngô nhập viện cũng nhiều lên.
Lúc trước hai ba tuần đi một lần, nằm viện hai ba ngày là ra, bây giờ hai ba ngày đi một lần, một lần phải ở hơn một tuần, tình trạng mới có thể ổn định.
Hơn nữa bà Ngô càng lúc càng hồ đồ, hồ đồ đến mức ngay cả Ngô Sở Úy là ai cũng không biết nữa.
Có lúc nhìn bà Ngô đau đớn rên rỉ trên giường, Ngô Sở Úy ước sao cho bà được giải thoát sớm, nhưng vừa nghĩ đến việc bà rời khỏi thế giới này, y sẽ không còn một thân nhân nào, không còn một chút nhớ nhung nào, Ngô Sở Úy lại vô cùng sợ hãi chuyện này.
Đã ngủ lại bệnh viện liên tục mấy đêm, nghe tiếng bà Ngô lầm bầm, nói những lời y hoàn toàn không hiểu.
Hôm nay là thứ sáu, Trì Sính không chạy đến câu lạc bộ của Quách Thành Vũ, mà lái xe đến bệnh viện.
Biết rõ có thể sẽ đụng phải cái người “đến chết cũng không qua lại nữa”, nhưng Trì Sính vẫn đến, vì bấm tay tính toán, cuộc sống của bà đã không còn nhiều, nếu còn không đi thăm, có thể thật sự sẽ không gặp được nữa.
Không mang theo bất cứ thứ gì, cũng không vào phòng, chỉ đứng trước cửa nhìn vào trong.
Bà Ngô nằm trên giường bệnh, gầy chỉ còn da bọc xương.
Còn nhớ lần đầu tiên mình đến nhà Ngô Sở Úy ăn cơm, bà Ngô vẫn còn khỏe khoắn tươi sáng.

Chẳng qua chỉ hai năm, đã vật còn người mất.

Hắn là một người ngoài còn đau lòng như thế, khỏi nói đến thân nhân luôn túc trực bên giường bệnh.
Ánh mắt đờ đẫn của bà Ngô chuyển sang nhìn Trì Sính, ngưng lại một chút, mắt đột nhiên có chút thần sắc.

Cánh tay gầy héo giơ lên, run rẩy chỉ về hướng Trì Sính.
Miệng lẩm bẩm, giống như đang nói gì đó.
Tim Trì Sính đau như muốn nứt.
Hắn biết, bà Ngô nhận ra hắn.
Nếu không phải bên trong phòng vệ sinh ở cuối hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Trì Sính nhất định sẽ vào đáp lại bà Ngô.

Lúc Ngô Sở Úy đến trước phòng bệnh, Trì Sính đã đi rồi.
Y nghiêng đầu nhìn lối cầu thang, chỉ thấy được một bóng người mơ hồ.
Nhưng hương vị nồng đậm của Trì Sính còn thoang thoảng ở cửa, khiến tim Ngô Sở Úy run lên.
Ngày mười chín tháng chạp, bà Ngô xuất viện.
Về đến nhà, tinh thần bà Ngô đặc biệt tốt, đi đường cũng thẳng lưng, ánh mắt sáng ngời.

Điều khiến Ngô Sở Úy cao hứng nhất, là bà đã nhận ra Ngô Sở Úy, hơn nữa còn gọi thằng ba, thằng ba rất vang.
“Mẹ nấu bữa cơm cho con.” Bà Ngô nói.
Ngô Sở Úy nói: “Mẹ vừa khỏi, đừng làm mệt người.”
“Mẹ cảm thấy tinh thần rất tốt, người cũng có sức, không làm chút gì đó không thoải mái.”
Ngô Sở Úy chỉ đành mặc bà làm.
Tối, hai mẹ con ăn một bữa cơm vui vẻ.
Bà Ngô hỏi: “Lúc nào thì lấy vợ cho mẹ đây?”
Ngô Sở Úy cười: “Nhanh thôi.”
Bà Ngô nghe thế, cao hứng ăn thêm một chén cơm.
Trước khi ngủ, bà Ngô kéo tay Ngô Sở Úy hỏi: “47 ngày không gặp đại Trì rồi, cậu ta bận lắm hả?”
Lúc này, Ngô Sở Úy đột nhiên cảm thấy có thể bà Ngô đã khỏe thật rồi, ngay cả Trì Sính đã bao lâu chưa tới bà cũng nhớ rõ.
“Dạ, bận lắm.”
Bà Ngô ừ một tiếng, rồi không nói gì nữa, rất nhanh đã ngủ.
Nửa đêm, Ngô Sở Úy tỉnh, thò tay vào ổ chăn của bà Ngô, rất lạnh.
Thoáng chốc đó, y cực kỳ hy vọng đây là một trong vô số những ác mộng của y.
Nhưng, y không ngủ được nữa.
Ngồi dậy, đắp chăn cho bà Ngô.
Sau đó, xuống giường dập đầu ba cái.
“Mẹ, xin lỗi, con lừa mẹ rồi, có thể con sẽ không lấy vợ đâu, xin mẹ tha thứ cho con.”.