Yêu Phải Tình Địch

Chương 196: 196: Mười Tệ Tiêu Vặt





Ngô Sở Úy và Trì Sính ở lại Hawaii hơn hai tuần lễ, lúc trở về đã là mười bảy tháng giêng, tết đã hoàn toàn kết thúc, các đơn vị lớn nhỏ đều đi làm lại.
Công ty của Ngô Sở Úy cũng chính thức kinh doanh, từ sau khi bà Ngô mất, sự vụ trong công ty gần như đều do Lâm Ngạn Duệ phụ trách.

Ngô Sở Úy dự định rút người khỏi những việc nhỏ vụn vặt này, ra ngoài mở rộng thị trường nhiều hơn, để công ty có thể phát triển lên một bậc thềm mới.
Khương Tiểu Soái cũng mới từ nhà về.
Lúc Ngô Sở Úy đi tìm hắn, phát hiện cùng là qua tết, tinh thần diện mạo của hai người lại kém nhau một bậc.

Khương Tiểu Soái người ta là vừa trắng vừa tròn, Ngô Sở Úy thì vừa đen vừa gầy.
“Đi chơi thế nào?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy thờ ơ trả lời: “Cũng chỉ vậy thôi.”
Cũng chỉ vậy thôi? Khương Tiểu Soái liếc nhìn Ngô Sở Úy, đừng thấy y vừa đen vừa gầy mà lầm, con mắt to đó còn sáng hơn trước kia.

Có thể khiến Ngô Sở Úy bước ra khỏi nỗi đau mất mẹ trong thời gian ngắn như thế, có thể thấy Trì Sính đã tốn không ít công sức.
“Anh sao rồi?” Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái khoát tay: “Tôi vẫn luôn vậy thôi!”
Ngô Sở Úy sáp tới, nhìn Khương Tiểu Soái chằm chằm: “Hê, có chuyện này vẫn luôn muốn hỏi anh, anh và Quách tử rốt cuộc đã đó đó chưa?”
Khương Tiểu Soái cố ý giả ngốc: “Đó đó?”
Ngô Sở Úy tì hai nắm đấm vào nhau, đầu ngón cái chúc xuống dựng lên, tạo một dấu hiệu ám thị vừa xưa vừa tục.
“Chính là cái này.”
Khương Tiểu Soái bật cười, cho Ngô Sở Úy một câu trả lời cực lạnh.
“Không có.”
Ngô Sở Úy sụ mặt: “Chần chừ cái gì vậy?”
“Tôi còn chưa gấp, cậu gấp cái gì?”
Ngô Sở Úy bĩu môi, không chút lưu tình đả kích Khương Tiểu Soái.
“Già mồm gì nữa hả? Anh đâu phải xử nam, cũng chả phải trai thẳng.

Anh chưa từng nghe qua bài hát đó sao? Mặt trời đã lặng ngày mai vẫn sẽ mọc lên, hoa đã tàn năm sau vẫn sẽ lại nở, chú chim nhỏ xinh đẹp bay mất bóng dáng, chú chim thanh xuân của tôi cũng không trở về, thanh xuân của tôi…”
“Rồi rồi rồi!” Khương Tiểu Soái ngắt lời: “Anh hai, bài hát của anh và vấn đề chúng ta đang nói có liên quan quái gì đến nhau chứ?”

“Có chứ!” Ngô Sở Úy giải thích cho Khương Tiểu Soái: “Anh không chú ý lời bài hát sao? Hoa đã tàn năm sau vẫn sẽ lại nở, hoa cúc của anh nở rồi lại tàn, tàn rồi lại nở, bao nhiêu năm tháng rồi, nếu còn không hái thì cây giống của anh sắp bị người ta xúc luôn rồi.”
Khương Tiểu Soái quẫn bách, quả nhiên, bất cứ bộ phận nào của con người cũng không thể nghỉ ngơi.

Thân thể nghỉ ngơi thì sẽ trở nên lười biếng, đầu óc nghỉ ngơi thì sẽ trở nên trì độn.
Lúc trước khi Uông Thạc đến, đầu óc Ngô Sở Úy xoay chuyển rất nhanh! Trù tính kế hoạch, mưu sâu tính xa.

Kết quả được người ta chiều nửa tháng, gân trong não đã trở lại thành một sợi rồi.
Ngô Sở Úy đột nhiên nghĩ đến gì đó, chọt chọt Khương Tiểu Soái.
“Này, cho anh biết một chuyện nè.”
Khương Tiểu Soái nhìn Ngô Sở Úy, đợi y nói tiếp.
Trước hết Ngô Sở Úy cười một cái thần bí, sau đó ghé vào tai Khương Tiểu Soái.
“Tôi đã thượng Trì Sính rồi.”
Khương Tiểu Soái cười hê hê cả nửa ngày, không phải cao hứng cho Ngô Sở Úy, mà căn bản là không tin.
“Thật đó, tôi không lừa anh.”
Ngô Sở Úy nói, rồi bật đoạn ghi âm lén lấy được cho Khương Tiểu Soái nghe.
Khương Tiểu Soái không hiểu.
“Sao cái này có thể nói rõ cậu đã thượng anh ta?”
Ngô Sở Úy kể lại toàn bộ quá trình sự việc cho Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái nghe xong cũng kinh ngạc dữ lắm, vì hắn biết uy lực của chai tinh dầu thúc tình kia, nếu trong tình huống đó, Ngô Sở Úy không cách nào giải trừ dục hỏa, Trì Sính cam nguyện “hy sinh” vì y cũng là bình thường.
Chẳng qua, uy mãnh tiên sinh bị người ta đè dưới thân, cảnh tượng này khiến hắn không thể tiếp nhận được!
“Trời ơi, cậu thật lợi hại.” Khương Tiểu Soái nói.
Sư phụ và đồ đệ quả nhiên cùng một thế hệ tư duy.
Ngô Sở Úy bắt đầu huênh hoang khoác lác, thêm mắm dậm muối kể lại cảnh tượng giả tưởng trong đầu cho Khương Tiểu Soái, thuận tiện nhắc nhở Khương Tiểu Soái: “Nhớ đừng nói ra nha, da mặt anh ta mỏng lắm, không chịu nổi đâu.”
Khương Tiểu Soái gật đầu.
Sau đó lại hỏi Ngô Sở Úy: “Cậu nói xem nếu tôi muốn làm Quách tử, anh ta có thể đồng ý không?”
Ngô Sở Úy cười đốt một điếu thuốc.
“Khả năng không lớn.”
Mặt Khương Tiểu Soái trầm xuống: “Tại sao?”
Ngô Sở Úy chậm rãi phả khói thuốc: “Quách tử rất đàn ông! Anh ta có thể để anh làm sao?”

Khương Tiểu Soái mài răng: “Trì Sính không phải đàn ông? Sao anh ta để cậu làm?”
Ngô Sở Úy nhún vai: “Vì tôi đàn ông hơn anh ta chứ sao!”
Khương Tiểu Soái: “…”
Hai người lại tám nhảm về vài thứ bâng quơ, sau đó Khương Tiểu Soái lại kéo vấn đề về.
“Này, cậu nói thử xem thứ của tên Quách tử đó, có lớn không?”
Ngô Sở Úy trợn mắt: “Anh hai anh hỏi ai vậy? Nếu tôi nói với anh là lớn, anh có thể dọa tôi sao? Hơn nữa, không phải anh ta từng cởi quần trước mặt anh sao? Anh còn không biết lớn nhỏ hả?”
“Tôi đâu có chú ý nhìn.”
Thật ra Khương Tiểu Soái đã nhìn rồi, chính là hắn không nguyện ý chấp nhận hiện thực này, hắn hy vọng sau khi Ngô Sở Úy nhìn thấy thứ đó của Trì Sính, có thể khì mũi khinh thường thứ đó của Quách Thành Vũ, sau đó cho hắn một sự an ủi về mặt tâm lý.
Kết quả, Ngô Sở Úy vỗ vai Khương Tiểu Soái.
“Anh yên tâm, chắc chắn đủ lớn.”
Khương Tiểu Soái đổ mồ hôi lạnh.
Ngô Sở Úy thấy sắc mặt Khương Tiểu Soái hơi khác lạ, lại nói: “Anh thử nghĩ xem, bạn cùng lớp của họ năm đó đã lấy thứ đó của anh ta so sánh với thứ đó của Trì Sính, chứng minh hai người không phân trên dưới! Nếu nhìn từ mắt không phán đoán được khác biệt, vậy độ chênh lệch sẽ không nhỏ hơn một cm.”
Sắc mặt Khương Tiểu Soái càng khó xem.
Mất nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Cái đó của Trì Sính lớn không?”
Ngô Sở Úy đỡ trán: “Không phải anh cũng từng thấy rồi sao?”
Ngô Sở Úy không nhắc còn tốt, vừa nhắc Khương Tiểu Soái đã giật bắn.

Vì hắn thấy Quách Thành Vũ ở trạng thái ủ rũ, mà thấy của Trì Sính là vào lúc hắn đang “tinh thần”, cho nên đả kích thị giác khác nhau.
Lúc này Ngô Sở Úy mới kịp phản ứng lại.
“Này, tôi nói này, chẳng lẽ anh sợ Quách tử quá hung mãnh mới không làm với anh ta sao?”
Khương Tiểu Soái lập tức bày vẻ khinh thường: “Nói gì đó? Sư phụ của cậu có thể sợ cái này sao? Muốn thượng cũng là tôi thượng anh ta.”
“Vậy anh còn bận tâm anh ta lớn hay không làm gì? Trực tiếp quan tâm mông anh ta có chặt không là được rồi?” Ngô Sở Úy huênh hoang nói.
Khương Tiểu Soái phát hiện, câu nói gần mực thì đen kia không hề sai, nhớ lại lúc trước Ngô Sở Úy là một đứa trẻ rất đơn thuần, bị đàn ông hôn một cái thôi đã trốn trong chăn không chịu gặp người.

Mới có bao lâu đâu chứ? Nhắc đến jj mà mặt không đổi sắc tim không tăng nhịp.
Ngô Sở Úy lại nói: “Độ lớn nhỏ của thứ đó không quyết định trình độ, có người thô như cổ tay vậy, nhưng chưa được ba giây đã bắn rồi.

Có người chỉ với kích cỡ bình thường, nhưng lại như long tinh mãnh hổ! Ví dụ như tôi này! Trì Sính vạm vỡ như vậy, cũng không phải đã bị tôi thượng sao?”

Nói xong lại giơ di động lên lắc lắc trước mặt Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái quẫn bách, hắn thật sự nên tặng cho Ngô Sở Úy một lá cờ hiệu treo ở phòng làm việc, bên trên viết bốn chữ lớn: “Kỳ – j – phản – công.”
Khương Tiểu Soái lại hỏi Ngô Sở Úy: “Dựa vào cảm giác mà nói, cậu cảm thấy trình độ của Quách tử thế nào?”
Ngô Sở Úy vốn muốn nói chắc chắn không kém được, nhưng y lại cảm thấy Khương Tiểu Soái không thích nghe.
Vì thế đáp: “Cũng chỉ vậy thôi.”
Sắc mặt Khương Tiểu Soái hòa hoãn đi nhiều.
Ngô Sở Úy lại nói: “Dù anh ta có dũng mãnh cũng không thể dũng mãnh bằng Trì Sính? Không phải tôi vẫn còn sống sao?”
Khương Tiểu Soái tuôn mồ hôi.
“Yên tâm được rồi.” Ngô Sở Úy an ủi Khương Tiểu Soái: “Quách tử là dạng người dịu dàng, nhẫn nại, bất kể anh thượng anh ta, hay anh ta thượng anh, hai người chắc chắn sẽ hạnh phúc.

Mau làm đi, làm xong thì kể lại chi tiết cho tôi.”
Nói xong cười tà ác.
Khương Tiểu Soái nghiến răng: “Cậu cần làm gì thì làm đi.”
Ngô Sở Úy nói: “Tôi thật sự phải đi rồi, anh nhớ đừng cho người khác nghe đoạn ghi âm! Nhớ kỹ đó!”
Khương Tiểu Soái không kiên nhẫn vung tay: “Được rồi ,được rồi, tôi biết rồi.”

Ra khỏi phòng khám, Ngô Sở Úy sung sướng thoải mái đi tới chỗ Trì Sính.
Gần đây y thường xuyên chạy đến đơn vị của Trì Sính, hiện tại toàn là quan thương cấu kết, muốn phát triển tất yếu phải có chính sách ủng hộ.

Không biết bao nhiêu người làm ăn vì một hạng mục mà phải ném tặng ngàn vàng cho quan chức, Ngô Sở Úy hoàn toàn ngược lại, y cũng nịnh bợ con cá lớn có thể mở rộng đường tài lộ của mình, nhưng không những không tặng quà, còn thu tiền về.
Từ lúc ở Hawaii về, Ngô Sở Úy liền cùng Trì Sính soạn ước pháp tam chương.
Sau này tiền trong nhà thuộc quyền quản lý của Ngô Sở Úy, tất cả tiền của Trì Sính đều phải giao lên, bất kể là tiền lương hay là thu nhập ngoài.

Dùng cách nói của Ngô Sở Úy chính là “ngăn chặn anh tham ô hủ bại”, thật ra là y đang “tham” tiền của Trì Sính.
Mỗi ngày chỉ cho Trì Sính mười tệ tiền tiêu vặt.
Cũng có nghĩa là nếu hôm nào Trì Sính đói bụng, ra đường mua bánh chiên cũng phải suy nghĩ nên thêm mấy trái trứng.
“Tổng giám đốc Ngô, đến rồi à?” Tiểu Trương ở sát phòng Trì Sính chào Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nhìn cái thùng trong tay hắn, hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
“À, trái cây cấp trên phát.”
Ngô Sở Úy ra vẻ ngưỡng mộ: “Các anh thật tốt, cách năm ba hôm là được phát đồ.”
“Dạng nhân viên nhỏ như tôi, cũng chỉ trông mong vào chút ân huệ này thôi.

Làm sao có thể so với tổng giám đốc như cậu? Nếu cậu muốn ăn trái cây, tùy tiện vung tay là có thể mua một xe rồi.”

“Làm gì khoa trương như anh nói chứ?” Ngô Sở Úy đáp: “Tôi mua rồi cũng phải phát cho nhân viên, toàn tặng quà cho người khác thôi, cả đời này không có ai tặng tôi cái gì.”
“Cậu cơm no áo ấm, nhận quà cũng vô dụng thôi!”
Hai người nói chuyện rồi cùng vào thang máy.
Ngô Sở Úy hỏi: “Thu nhập ngoài của nhân viên công vụ các anh nhiều như thế, sao mỗi ngày anh đều than khổ hết?”
Tiểu Trương nói: “Tôi làm gì có thu nhập ngoài? Người chân chính có thu nhập ngoài là dạng giống Trì Sính đó.”
Ngô Sở Úy lại bắt đầu bóng gió ám chỉ.
“Vậy thu nhập ngoài của anh ta chủ yếu đến từ những phương diện nào thế?”
“…”
Hai người nói chuyện một hồi thì đến phòng làm việc của Trì Sính.
Đẩy cửa vào, Trì Sính đang dọn đồ đạc chuẩn bị đi.
Ngô Sở Úy mở miệng chính là: “Nghe nói đơn vị của các anh phát đồ?”
Trì Sính căn bản không rõ chuyện này, vì đồ của hắn bình thường đều là người khác đưa đến tận cửa, rất ít khi tự đi lĩnh.

Cho nên hắn nhìn thấy bốn thùng trái cây bên cạnh mới biết là đã được phát rồi.
“Ừ, cậu đi xem thử có gì thích ăn không?”
Ngô Sở Úy đi tìm, hai thùng nho, hai thùng lê, y đều không thích ăn lắm.
Có chút ủ rũ.
Trì Sính vừa thấy ánh mắt Ngô Sở Úy là biết không có đồ y thích ăn.
Qua mở thùng xem thử, sau đó ôm hai thùng nho đi ra ngoài.
Lên xe rồi, Ngô Sở Úy hỏi Trì Sính: “Anh muốn mang về cho ba mẹ sao?”
Trì Sính lắc đầu: “Đưa cho Quách tử, cậu ta thích ăn nho.”
Ngô Sở Úy sụ mặt không lên tiếng.
Quẹo qua một ngã rẽ, Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng.
“Tôi cũng thích ăn nho.”
Trì Sính liếc nhìn y, quả nhiên lại mắc chứng keo kiệt rồi.
“Cho Quách tử hai thùng này, tôi mua lại cho cậu.”
“Anh có tiền sao?” Ngô Sở Úy nói thẳng vào mấu chốt.
Trì Sính sờ túi áo khoác, một đồng cũng không có, chỉ sờ được một túi đồ ăn vặt.
Ném cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nhìn, là một túi thịt bò khô, giá tiền mười tệ.
Tâm trạng thoáng cái tốt hơn.
“Vậy chúng ta mau mang nho cho Quách tử đi!”