Yêu Phải Tình Địch

Chương 199: 199: Cái Thế Vô Song





Trước khi Trì Sính đi, Quách Thành Vũ đưa cho hắn một cái thẻ.
“Trong thẻ này còn chút tiền, khi cần cậu cứ lấy mà dùng.”
Khóe môi Trì Sính hiện lên nụ cười nhẹ: “Được rồi, tôi muốn lấy chút tiền riêng sau lưng cậu ta còn không phải dễ lắm sao? Tôi chỉ là thích nhìn cậu ta tính toán chi li như thế, xem như dỗ con thôi.”
Quách Thành Vũ vỗ vai Trì Sính.
“Đứa con nhà cậu thật không dễ dỗ.”
Khi Trì Sính đến khách sạn, đúng lúc Ngô Sở Úy cũng vừa bước ra, vai hơi nghiêng, vừa nhìn đã biết uống không ít.
Tiệc nội bộ công ty mời lãnh đạo hoặc tổ chức tập thể, bình thường sẽ đến khách sạn này.

Lâu dần, thím dọn vệ sinh cũng biết Ngô Sở Úy.
Mỗi lần thấy y đều hỏi: “Ông chủ Ngô có đối tượng chưa thế?”
Ngô Sở Úy nói: “Không có, cô mau giới thiệu một người cho tôi đi.”
Bình thường Trì Sính không có mặt, y đều trả lời như thế, hôm nay Trì Sính đến, y vẫn trả lời như thế.
Lên xe rồi, liền bị Trì Sính kéo vào lòng, hai chân bị ép tách ra, còn chưa kịp phản ứng, đã nếm được ngay một món ngon – vuốt hổ hầm trứng vàng.
Ngô Sở Úy đau đến mức kêu oa oa.
“Không có đối tượng đúng không?” Giọng nói thấp trầm của Trì Sính vang lên sau lưng.
Ngô Sở Úy vừa kêu đau vừa xin tha.
“Có, có, có, tôi nói sai rồi.”
Thấy Ngô Sở Úy đau đớn nhíu chặt mày, Trì Sính mới bỏ qua cho y.
“Lần sau cậu còn nói như thế, tôi sẽ làm cậu trong xe, để nửa người trên của cậu thò ra ngoài cửa sổ, rên rỉ cho thím đó nghe.

Để bà ta nhớ kỹ, sau này thứ gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Ngô Sở Úy kẹp chân để dịu một lát mới bớt đau, nếu là lúc thường, chắc chắn y sẽ sụ mặt cho đến lúc về nhà.

Nhưng hôm nay y uống rượu, sau khi uống rượu sẽ đặc biệt hào phóng, đau xong cũng không ghi thù, tiếp tục nói cười với Trì Sính.

Tắm xong ngồi lên giường, Ngô Sở Úy nhai đậu rôm rốp.
“Trước khi ngủ ăn ít thôi, để ngày mai ăn tiếp.”
Ngô Sở Úy nói: “Lúc còn giòn phải ăn nhanh, nếu không để ngày mai sẽ ỉu.”
“Cậu yên tâm, thời tiết Bắc Kinh khô như vậy, để cả tuần lễ cũng chả ỉu nổi.” Trì Sính ra vẻ muốn cướp lấy.
Ngô Sở Úy túm chặt không buông: “Vừa rồi tôi chỉ uống rượu thôi, không ăn được gì nhiều.”
“Vậy cũng không được, đưa đây.” Trì Sính bắt đầu nặng giọng.
Ngô Sở Úy nói rất đáng thương: “Tôi ăn thêm một hạt cuối cùng không được sao? Chỉ một hạt thôi.”
Trì Sính hất cằm, ý bảo Ngô Sở Úy mau ăn đi.
Ngô Sở Úy chọn hạt lớn nhất trong đó, bóc vỏ thật sạch, nhét vào miệng Trì Sính, nhét luôn cả nửa ngón tay vào.
Thế là, Ngô Sở Úy như mong muốn được ăn hết nửa túi đậu còn lại.
Từ khi biết Ngô Sở Úy mù màu, Trì Sính từng dẫn y đến bệnh viện rất nhiều lần.

Vì mù màu không có thuốc đặc trị, cho nên trừ định kỳ dẫn Ngô Sở Úy đi khám, mỗi tối trước khi ngủ Trì Sính đều sẽ mát xa cho y.
Ngô Sở Úy ngại phiền, vùi đầu lên giường không động đậy.
“Tôi buồn ngủ rồi.”
Trì Sính không nói nhiều lời, trực tiếp kéo y dậy, để y ngồi vững.
Ngô Sở Úy không kiên nhẫn nói: “Tôi đã sống như vậy hai mươi mấy năm rồi, cũng không cảm thấy khó chịu gì hết! Cần gì phải phân biệt được nhiều màu sắc chứ? Bớt một vài màu thì tránh được hoa mắt.”
“Ngay cả màu cánh hoa và đài hoa của bó hoa mà cậu cũng không phân biệt được, còn muốn dùng hai con mắt to này vào đâu?”
Ngô Sở Úy nói: “Tôi có thể đeo mắt kính khắc phục mù màu! Đeo lên rồi sẽ có thể phân biệt được màu đỏ và màu xanh.”
Trì Sính nghe xong câu này mặt càng âm trầm.
“Tuyệt đối không thể đeo! Đôi mắt đẹp thế này, đeo kính lỡ bị biến hình thì sao?”
Ngô Sở Úy chịu đánh chịu mắng chịu giày vò được, chính là không chịu được khen, vừa nghe chữ “đẹp”, trong lòng đã bắt đầu trộm nổi bong bóng.
“Vậy được, anh mau xoa bóp cho tôi đi.”
Trì Sính ngồi sau lưng Ngô Sở Úy, hai ngón tay đặt phía dưới mắt hai cm, nhẹ nhàng xoa ấn.


Sau khi xong trình tự này, lại bắt đầu kiên nhẫn kiểm tra năng lực phân biệt của Ngô Sở Úy đối với màu sắc, bắt đầu từ những hình đơn giản nhất.
“Hai bên trái phải bức hình này cùng một màu sao?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy đã có thể cảm giác được một chút khác biệt màu sắc rồi.
“Hình như bên trái đậm hơn bên phải một chút.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính sợ Ngô Sở Úy bị lóa, lại lấy ra một bức cùng màu.
“Bức này thì sao? Màu sắc trái phải giống nhau không?”
Ngô Sở Úy rất sầu khổ: “Bức này nhìn không ra.”
Trì Sính vẫn không yên tâm, lại lấy ra một bức trên dưới khác màu.
Cố ý hỏi: “Bức này thì sao? Màu sắc trái phải giống nhau không?”
Ngô Sở Úy nhìn chằm chằm một hồi, có vẻ không dám xác định.
“Sao tôi cảm thấy màu sắc trên dưới khác nhau vậy?”
Mặt Trì Sính cuối cùng cũng lộ ra một tia cười… trị liệu hơn nửa tháng, trạng thái mù màu của Ngô Sở Úy đã cải thiện không ít.

Trước kia đưa những bức hình này ra, trong mắt toàn là màu xám, hiện tại tuy phần lớn vẫn là màu xám, nhưng loại xám này đã trở nên có nhiều tầng.
Khi cất tập sách trắc nghiệm mù màu trở vào ngăn kéo, Trì Sính phát hiện bên trong có một chiếc bật lửa hình cây nấm, còn chưa mở bao bì, vừa nhìn đã biết là mua về tặng cho mình.
Thật ra đây mới là nguyên nhân chủ yếu Trì Sính cam nguyện cầm mười tệ tiêu vặt, có thể khiến cái người quản tiền không lúc nào không nhớ đến mình.
Trì Sính cố ý hỏi Ngô Sở Úy: “Đây là cái gì?”
Ngô Sở Úy nói: “Bật lửa.”
“Bật lửa hiệu jj?”
Mắt Ngô Sở Úy tập trung lên cây nấm một hồi, mới hiểu ý Trì Sính.
“Má, cái gì chứ? Đây là cây nấm!!”
“Sao tôi lại thấy giống jj?” Trì Sính cố ý trêu chọc.
Ngô Sở Úy tức giận: “Anh nhìn cái gì mà không giống jj chứ?”
Trì Sính đặt bật lửa lên trên trứng gỗ, không lớn không nhỏ, kích cỡ đặc biệt thích hợp.

“Lần này đủ rồi.”
Ban đầu Ngô Sở Úy còn căng mặt, sau đó thấy Trì Sính phối hai thứ với nhau, còn thật sự rất giống, nên cũng cười vài tiếng vô liêm sỉ.
Trì Sính cầm bật lửa, trêu chọc: “Tôi thật muốn nhét thứ này vào mông cậu, đốt cháy cậu.”
Hơi rượu xông lên đầu Ngô Sở Úy, y huênh hoang đáp.
“Đốt cháy rồi làm sao thao?”
Trì Sính hung hãn kéo Ngô Sở Úy vào lòng, giọng nói như sấm nện vào tai Ngô Sở Úy.
“Đốt cháy rồi thì không thao nữa, trực tiếp ăn luôn.”
Mặt Ngô Sở Úy đỏ hồng muốn phỏng, đầu nghiêng qua, phong lưu mị hoặc nhìn mắt Trì Sính.
Lúc này, thứ được bao bọc trong lồng ngực chắc nịch của Trì Sính không phải là tim, mà là một quả cầu lửa.

Hắn phải dùng lực ý chí liều mạng đổ nước vào đó, mới có thể khống chế mầm lửa hoành hành.
Thấy Trì Sính chậm chạp không hành động, Ngô Sở Úy xấu xa giơ chân lên mặt Trì Sính.
Trì Sính trầm giọng mệnh lệnh: “Lấy cái móng lẳng lơ của cậu ra cho tôi!”
Ngô Sở Úy uống rượu rồi thì không còn biết xấu hổ là gì, Trì Sính càng không cho y quậy, y càng muốn đưa chân cọ lên miệng Trì Sính.

Cuối cùng bị Trì Sính ấn mạnh lên giường, còn cười hê hê chưa chịu yên.
“Chơi rất vui nhỉ?” Ánh mắt Trì Sính đầy bất thiện.
Ngô Sở Úy gật đầu: “Vui chứ.”
“Tôi thấy hôm nay cậu rất cao hứng.”
Ngô Sở Úy cười vui vẻ: “Rất tuyệt.”
Trì Sính cũng cười theo, chẳng qua cười không phải vì buồn cười.
“Đem đoạn ghi âm của tôi phát tán lung tung, cuối cùng được làm đàn ông đã nghiện, có thể không tuyệt sao?”
Ban đầu Ngô Sở Úy bâng quơ gật đầu, sau đó càng nghĩ càng thấy không đúng, nụ cười trên mặt dần biến mất, sống lưng tê lạnh từng cơn.

Khi nhìn thấy sắc mặt Trì Sính, lập tức biến từ chủ nhà thành nô lệ.
“Sao anh biết?” Chột dạ hỏi Trì Sính.
Trì Sính lặng lẽ nói: “Có người gửi đoạn ghi âm đó vào điện thoại của tôi.”
Ngô Sở Úy khắc họa sinh động hình tượng vì sợ mà chạy tội, kèm với hai tiếng cười gượng: “Này, trùng hợp thế à?” Quay người muốn chuồn xuống đất.
Kết quả cái móng lẳng lơ bị Trì Sính túm lại.

“Xem ra không quản cái miệng của cậu là không được.”
Ngô Sở Úy kêu oa oa, miệng đã bị cự long của Trì Sính lắp đầy.
Thời gian dài bắt miệng giữ một khẩu hình mở rộng kéo căng, trình độ đau khổ không nghĩ cũng biết! Hơn nữa Trì Sính không chỉ có kích cỡ, mà thời gian kiên trì cũng dài.

Ngô Sở Úy khổ sở cày bừa nửa ngày, trừ càng lúc càng lớn, không có bất cứ tiến triển mang tính đột phá nào.
Thế là, vua điện ảnh lại bắt đầu diễn.
Hai chân mày Ngô Sở Úy dính vào nhau, xung quanh mí mắt nhíu thành nhiều tầng, ánh mắt tập trung vào điểm nào đó, bên trong tràn đầy ẩn nhẫn và thống khổ.

Cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng nghẹn ngào khản đặc, trong tiết tấu tiến rồi xuất, hát một khúc ca chịu nhục réo rắt tang thương.
Kết quả, Trì Sính lại bị vẻ mặt này kích thích cho dục thú đại tăng, tay giữ chặt sau cổ Ngô Sở Úy ấn mạnh.
Sau đó, vẻ mặt của Ngô Sở Úy không còn là giả vờ nữa.
Sau một hồi hòa hợp, Ngô Sở Úy nước mắt nhạt nhòa, lúc này cảm xúc lớn nhất của y chính là: Một người bạn có đáng tin hay không không phải xét vào tình nghĩa sâu nặng bao nhiêu, mà phải xem người đó có lắm mồm hay không.
Trì Sính nâng cằm Ngô Sở Úy hỏi: “JJ của ông xã lớn không?”
Ngô Sở Úy bị hai chữ “ông xã” nổ cho choáng váng, lại thêm đã uống chút rượu, nửa ngày cũng không phản ứng lại.

Ông xã nào? Ai là ông xã?
“Hỏi cậu đó.” Trì Sính quay mặt Ngô Sở Úy lại nhắm vào cự long của mình, hỏi lại: “JJ của ông xã đủ lớn không?”
Ngô Sở Úy cho một câu trả lời rất kinh diễm.
“Cái thế vô song.”
Trì Sính cười ha ha, ôm Ngô Sở Úy hôn vài cái.
“Vậy cậu ăn no chưa?”
Ngô Sở Úy vội gật đầu.
Trì Sính để Ngô Sở Úy cầm cự long của mình, dán vào tai y hỏi: “Vậy tôi đây vẫn còn thì sao đây?”
Ngô Sở Úy thầm rủa: Anh có khi nào bị thâm hụt chứ? Tựa như vĩnh viễn lấy không hết dùng không cạn, may mà anh toàn thượng đàn ông, nếu đổi thành phụ nữ, vậy chắc con của anh chạy đầy đường rồi.
Trì Sính thò chân cọ vào trong rãnh mông Ngô Sở Úy, hỏi: “Cái miệng phía dưới ăn no chưa?”
Ngô Sở Úy không lên tiếng, căn bản còn chưa ăn, lấy đâu ra no?
“Cho cậu một cơ hội lấy công chuộc tội, nếu cậu có thể giúp Quách tử mau chóng xử được sư phụ cậu, chúng ta sẽ đổi sang cái miệng này.” Ngô Sở Úy gật đầu, không phải khuất phục bởi dâm uy của Trì Sính, mà thuần túy mà muốn đưa Khương Tiểu Soái lên giường Quách Thành Vũ.