Yêu Phải Tình Địch

Chương 203: 203: Dồn Vào Chỗ Chết Để Sống Lại





Ngô Sở Úy lại mất ngủ, một mặt là hưng phấn quá độ, mặt khác là đói.
Nằm một mình trên giường lăn tới trở lui, cuối cùng đánh thức cả Khương Tiểu Soái.
Nâng hai lọn tóc xoăn hỏi: “Đại Úy, cậu sao vậy?”
Ngô Sở Úy thở dài: “Không sao, anh ngủ tiếp đi.”
“Cậu còn nhớ anh ta sao?”
“Không có.” Giọng Ngô Sở Úy rất nhạt.
Khương Tiểu Soái có thể hiểu nỗi khổ của Ngô Sở Úy, dù sao hắn cũng từng bước qua giai đoạn đó.
“Đừng nghĩ nữa, ngủ đi.”
Khương Tiểu Soái nắm tay Ngô Sở Úy.
Tay Ngô Sở Úy vừa rời khỏi bụng, tiếng ọt ọt liền truyền vào tai Khương Tiểu Soái.
“Tiếng gì vậy?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy nói: “Không sao, bụng không thoải mái lắm, tôi đi vệ sinh.”
Khương Tiểu Soái liền tùy ý Ngô Sở Úy.
Thật ra, Ngô Sở Úy căn bản không đi vệ sinh, mà đi tìm thức ăn, một mình vào nhà bếp lén lút nửa ngày, cũng không tìm được cái gì để ăn.

Cuối cùng tìm khắp mấy phòng, thì thấy một thùng táo.
Bỏ đi, trái cây thì trái cây vậy, chỉ cần có thể lắp đầy dạ dày là dược.
Thế là, Ngô Sở Úy cầm một trái táo lên gặm.
Nếu đã đói, thì táo cũng ngon, đặc biệt vừa rồi còn bị Khương Tiểu Soái bỏ đói lâu như thế, Ngô Sở Úy ăn hoài không ngừng.

Ăn xong một trái cảm thấy không đủ, lại ăn thêm một trái, còn cảm thấy không đủ, lại thấy thêm một trái.
Một hơi ăn ba trái, Ngô Sở Úy mới cảm thấy dạ dày không còn khó chịu nữa.
Sáng hôm sau, khi Khương Tiểu Soái tỉnh lại, Ngô Sở Úy đã đến công ty.
Khương Tiểu Soái rửa mặt xong xuôi, chuẩn bị mang hai trái táo đến phòng khám.

Kết quả kiểm tra, hình như thiếu vài trái.
Khương Tiểu Soái là một người rất tùy tiện về mặt sinh hoạt, không tính toán chi li như Ngô Sở Úy, đối với mấy thứ trong nhà cũng không có khái niệm gì.

Nhưng đồ Quách Thành Vũ tặng cho thì khác, hôm qua Khương Tiểu Soái nhặt từng trái, mỗi trái đều khiến hắn đau lòng cả buổi, cho nên nhớ kỹ số lượng.
Thiếu mất ba trái.
Trong một đêm bốc hơi hết ba trái!
Lẽ nào sáng nay Ngô Sở Úy mang đi?
Không mấy khả năng… ngay cả cơm y cũng không ăn nổi, còn có tâm trạng ăn táo sao? Lại nói, tối qua lúc mình ăn đã hỏi cậu ta rồi, cậu ta không có một chút hứng thú nào hết!
Đang nghĩ thế, Khương Tiểu Soái đột nhiên liếc thấy ba cùi táo trong thùng rác.
Khương Tiểu Soái hơi híp mắt lại, tư duy kín kẽ lại bắt đầu vận động, bản chất ảo tưởng cuồng vô địch lại phát huy.

Thông qua từng chi tiết nhỏ nhặt, hắn có thể nhìn thấy đủ điểm đáng ngờ sau lưng hiện tượng.
Buổi trưa tan ca, Ngô Sở Úy vẫn theo thường lệ không chút tinh thần đến phòng khám.
Khương Tiểu Soái ăn mặt vô cùng ngầu, đang chuẩn bị ra ngoài.
Ngô Sở Úy ra vẻ kinh ngạc: “Anh định đi đâu vậy?”
Khương Tiểu Soái nói: “Đi tìm Quách tử.”
“À.”
Ngô Sở Úy lạc lõng đáp một tiếng.
Khương Tiểu Soái muốn tìm ra sơ hở từ nét mặt Ngô Sở Úy, nhưng không tìm được gì.
Vừa nhấc chân định đi, lại bị Ngô Sở Úy kéo lại.
“Anh thật sự muốn đi sao?”
Khương Tiểu Soái gật đầu: “Hơn nữa tối nay tôi không về.”
“Anh nghĩ kỹ chưa?” Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái nói: “Nghĩ đặc biệt kỹ càng.”
Nói xong, siết chặt tay Ngô Sở Úy một cái, rồi lái xe đi.

Cho đến khi xe của Khương Tiểu Soái mất bóng, Ngô Sở Úy mới lộ ra nụ cười gian xảo.
Buổi trưa, Ngô Sở Úy ăn một bữa thật no, chiều, vui vẻ về công ty.
Vừa ngồi vào phòng làm việc liền khẩn cấp gọi điện cho Trì Sính.
“Tôi hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn rồi, Tiểu Soái đi tìm Quách tử rồi.”
Ngữ khí của Trì Sính vẫn ổn định.
“Ý cậu là tôi có thể đi tìm cậu sớm hơn?”
Ngô Sở Úy chép miệng cười.
“Anh tự xem rồi làm đi.”
Hơn hai mươi phút sau, xe của Trì Sính dừng trước cửa công ty Ngô Sở Úy.
Vừa tiến vào phòng làm việc, cả cửa cũng không khóa, Trì Sính và Ngô Sở Úy liền quấn lấy nhau gặm cắn, Trì Sính tạo ra từng vết răng trên cổ Ngô Sở Úy, tay Ngô Sở Úy thò vào trong quần Trì Sính kéo lông hắn.
“Cậu không sợ đây là cạm bẫy sư phụ cậu giăng ra sao?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy thề sắt son: “Yên tâm, anh ta không thông minh như vậy.”
“Lỡ đâu sau này cậu ta biết chân tướng rồi, sẽ ghi hận cậu thì sao?” Trì Sính lại hỏi.
Ngô Sở Úy hừ lạnh, “Anh ta dựa vào cái gì mà ghi hận tôi? Lúc trước nếu không phải vì anh ta, tôi có thể rơi vào tay anh sao? Cũng nên để anh ta nếm chút khổ sở chứ, đặc biệt là muốn cho Quách tử trị cái bệnh lắm mồm của anh ta.”
Nói xong, nặng nề cắn một cái lên mặt Trì Sính, âm thanh đặc biệt vang.
Đột nhiên, cửa bị người đá ra cái rầm.
Khương Tiểu Soái tức giận xuất hiện trước cửa.
Ngô Sở Úy giật mình, nhanh chóng bắn khỏi người Trì Sính.
Đáng tiếc, Khương Tiểu Soái đã thấy hết rồi, cũng nghe hết rồi.

Từ khi Ngô Sở Úy rời khỏi phòng khám, cho đến khi y về công ty, Khương Tiểu Soái vẫn luôn đi theo y.

Quả nhiên, Ngô Sở Úy vừa đến công ty không bao lâu, xe của Trì Sính đã đến trước cửa.
Ngô Sở Úy chột dạ nhìn Khương Tiểu Soái, hồi lâu không nói được một câu.

Khương Tiểu Soái chỉ nói bốn chữ.
“Hai người được lắm!”
Nói xong, lạnh mặt quay người đi.
Ngô Sở Úy lập tức đuổi theo, không ngừng giải thích với hắn, từ phòng làm việc giải thích đến cửa công ty, trong lúc đó không biết đã bị Khương Tiểu Soái tát cho mấy cái, nói bao nhiêu lời khó nghe.
Cho đến khi Khương Tiểu Soái lên xe, Ngô Sở Úy vẫn đứng bên cửa sổ khổ sở cầu xin.
“Tiểu Soái à, anh đừng giận tôi mà! Không phải tôi cố ý đâu!”
Khương Tiểu Soái không nói hai lời, đạp mạnh chân ga, phả khói xám mặt Ngô Sở Úy.
Khó chịu không đến một phút, Ngô Sở Úy vuốt mặt, lại hưng phấn trở về phòng làm việc.
“Mau, gọi điện cho Quách tử, thi hành bước tiếp theo của kế hoạch.”
Sau khi rời khỏi công ty Ngô Sở Úy, Khương Tiểu Soái liền tắt di động, lang thang mãi đến tối.
Giờ này, tất cả xe đều đang chạy về nhà, xe của Khương Tiểu Soái chen chút trong dòng xe cộ đông đúc gian nan tiến tới, hắn đảo mắt ra ngoài, toàn nhìn thấy những gương mặt nóng lòng về nhà.
Nhà hắn ở đâu vậy?
Tuy có cha mẹ, nhưng cha mẹ ở xa, Ngô Sở Úy tuy không có cha mẹ, nhưng y có người thương mình yêu mình.
Vừa nghĩ đến Ngô Sở Úy, lại nhớ đến những lời nghe thấy buổi chiều, Khương Tiểu Soái đau lòng không thôi.
Hắn không định về nhà, vì mấy tối gần đây hắn đều ngủ chung với Ngô Sở Úy, hắn không muốn về chiếc giường đó để tự chuốc không vui.
Thế là lại chạy về phòng khám.
Buổi tối hơn mười giờ, Khương Tiểu Soái tựa vào cửa sổ, nghe tiếng ồn ào tranh cái vang lên bên ngoài.
Nếu là bình thường, Khương Tiểu Soái nhất định là người đầu tiên chạy ra xem náo nhiệt.

Nhưng hiện tại hoàn toàn thản nhiên, thích cãi thì cãi, thích ồn thì ồn, có quan hệ gì với hắn?
Lúc này, Khương Tiểu Soái mới mở di động lên.
Cuộc gọi nhỡ hiển thị đầy ắp, toàn là Lý Vượng gọi, hơn nữa còn cách đó không lâu.
Khương Tiểu Soái lo lắng.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng chai rượu bị đập vỡ.
Lúc này Khương Tiểu Soái mới cảm thấy không đúng, tì lên cửa sổ nghe ngóng kỹ lưỡng, cảm thấy tiếng tranh cãi có hơi quen tai.
Qua một lát, Lý Vượng lại gọi điện tới.
“Tiểu Soái, Quách tử có ở chỗ cậu không?”
Khương Tiểu Soái nói: “Không có, tôi không thấy anh ta, sao vậy?”
“Nửa tiếng trước cậu ta nhận được một cuộc điện thoại, đột nhiên tức giận lao ra ngoài, còn không cho tôi theo.


Tôi sợ cậu ta gặp chuyện, cho nên gọi điện hỏi cậu.”
Hai người đang nói, bên ngoài lại vang lên một tiếng thét.
Khương Tiểu Soái đặt di động xuống, nhanh chóng lao ra ngoài.
Trên sân bóng rổ đối diện phòng khám, Quách Thành Vũ và Trì Sính đang ẩu đả nhau.
Khương Tiểu Soái đứng không xa sửng sốt nhìn, bên tai là tiếng gào thét của Quách Thành Vũ.
“Hai người làm vậy mà gọi là người sao? Hai người lừa cậu ấy làm gì? Cậu ấy từng bị tổn thương hai người không biết sao? Hai người còn lấy vết thương tâm lý quá khứ của cậu ấy để làm thủ đoạn kích thích!!”
“Trì Sính, tôi cho cậu biết, Quách Thành Vũ tôi thà không được ngủ với cậu ấy, cũng không muốn để cậu ấy phải chịu đựng như thế!”
“Ai cũng không thể ức hiếp Soái Soái, cho dù là Trì Sính cậu, cũng không được!”
“…”
Mấy hôm nay gặp phải quá nhiều chuyện lạnh lòng, mấy câu nói của Quách Thành Vũ cuối cùng cũng khiến trái tim băng giá của Khương Tiểu Soái ấm áp hơn.

Nhất thời, tất cả uất ức, bao gồm quan hệ thân mật quá mức của Trì Sính và Quách Thành Vũ, âm mưu “báo thù” hắn của Ngô Sở Úy, đều được mấy câu nói của Quách Thành Vũ xua tan.
Trước kia, trong lòng hắn Quách Thành Vũ chỉ là một kẻ giàu có đẹp trai, nhiều tiền nhiều tài nhiều tâm nhãn.
Nhưng mấy câu nói này, thoáng cái khiến hình tượng của Quách Thành Vũ trong lòng Khương Tiểu Soái đề cao lên một bậc, biến thành một người đàn ông có tình có nghĩa, đáng để hắn bỏ ra mọi thứ không giữ lại gì.
Nghĩ thế, Khương Tiểu Soái cuối cùng cũng mở miệng.
“Đừng đánh nữa.”
Trì Sính đã đánh mệt từ lâu, nhưng vì đạt hiệu quả tốt nhất, vẫn cắn răng kiên trì một lát, cho đến khi Khương Tiểu Soái đi tới gần hắn mới chịu dừng tay.
Khương Tiểu Soái không thèm nhìn Trì Sính, trực tiếp kéo tay Quách Thành Vũ.
“Đi, chúng ta về nhà.”
Cho dù Quách Thành Vũ là lão lươn lẹo, cũng sẽ bị mấy câu nói từ tận tim gan kia làm cho tâm trạng kích động.
“Về nhà nào?”
Khương Tiểu Soái liếc nhìn hắn: “Nhà anh anh còn không biết sao?”
Quách Thành Vũ hiếm khi lộ ra nụ cười đơn giản như thế.
Cho đến khi hai người đi xa, Ngô Sở Úy mới chạy ra từ sau bồn hoa, nhảy lên người Trì Sính, cười ha ha một trận, kích động không thôi bóp cổ Trì Sính nói: “Tôi ngầu không?”
Trì Sính gật đầu.
Ngô Sở Úy cao hứng, lại cưỡi lên vai Trì Sính, vui vẻ ngâm nga về nhà.