Yêu Phải Tình Địch

Chương 251: 251: Thoát Được Một Kiếp





Trên đường Ngô Sở Úy bị kẹt xe, gần nửa tiếng mới đến tiểu khu Tân Vượng.
Lúc này, dưới tòa nhà số ba đã có bảy tám vòng người vây xem.
Ngô Sở Úy đậu xe bên đường, tràn đầy nghi hoặc lại gần.
“Rốt cuộc đó có phải là đứa trẻ hay không vậy?”
“Ôi trời, tôi cũng không nhìn rõ, ban đầu tôi còn cho là túi rác treo trên đó.”
“Cô xem cô xem, đứa trẻ đó còn quẫy chân kìa!”
“Đó là người thật sao, sao lại đen vậy? Tôi thấy ở cửa sổ còn một đứa trẻ khác, có phải là đồ chơi của nó không?”
“…”
Ngô Sở Úy nhìn theo ánh mắt mọi người, lập tức trợn tròn mắt.

Chính là chỗ lầu 4 đơn vị 2, có một đứa bé giống Đâu Đâu đang kẹt trên cửa sổ an toàn.

Quyển Quyển cũng duỗi hai cánh tay nhỏ ra ngoài, nhưng vì tay quá ngắn, căn bản không kéo được Đâu Đâu, cho nên gấp đến khóc lên.
Ngô Sở Úy căn bản không kịp suy nghĩ, vội vã lao vào trong, trong thang máy có người, y liền leo thang bộ.

Vừa chạy lên trên, vừa gọi điện cho đội cứu hỏa.
Lúc cúp máy, Ngô Sở Úy đã lao đến cửa nhà đó, đá mạnh ra, kết quả đá không được.

Dì Tiêu sợ hai đứa bé chạy lung tung, nên khóa cửa từ bên trong.

Quyển Quyển nhỏ con sức yếu, lại thêm kinh hãi quá độ, căn bản không mở được, Ngô Sở Úy nóng ruột chạy qua nhà hàng xóm.
May mà, nhà hàng xóm có người, nghe Ngô Sở Úy nói xong, lập tức cho y vào nhà.

Cùng lúc này, xe của Trì Giai Lệ cũng chậm rãi chạy về tiểu khu.
Ngô Sở Úy từ ban công nhà hàng xóm thò đầu ra, thấy Đâu Đâu chỉ có phần trên vai là bị kẹt ở khe hở của cửa sổ an toàn, còn những chỗ khác đang lơ lửng trên không.

Cho dù Đâu Đâu đen đến mức nhìn không rõ biến hóa trên mặt, nhưng Ngô Sở Úy vẫn có thể cảm giác được hô hấp khó khăn trong tiếng khóc của nó, thời gian dài như thế rất dễ bị nghẹt thở.
Ngô Sở Úy không bận tâm đề nghị và phản đối của người hàng xóm, trong tình trạng không có bất cứ biện pháp bảo vệ nào, trực tiếp leo ra khỏi cửa sổ nhà người đó, cẩn thận di động hai chân, tiếp cận Đâu Đâu.
Lúc này Trì Giai Lệ cũng lao vào nhà, chạy lại cửa sổ đưa tay muốn kéo Đâu Đâu.

Nhưng vì vị trí quá thấp, lại bị kẹt quá chặt, Trì Giai Lệ không dồn sức được, căn bản không thể nào kéo nó ra, chỉ có thể trân mắt nhìn con trai bị nghẹn khóc lớn.
Làm sao đây? Trì Giai Lệ nôn nóng đổ đầy mồ hôi.
Ngay lúc này, người nhện trong truyền thuyết đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

Chẳng qua y không có thân hình thoăn thoắt như người nhện, suốt quá trình chuyển động thể hiện rõ sự vụng về và cố sức.
Trì Giai Lệ thấy Ngô Sở Úy tay không đu trên quạt thông gió lầu sáu, chỉ dựa vào một cái ống xả, muốn vượt qua khoảng cách hơn một mét, bất giác kinh ngạc.
Do Trì Giai Lệ không thể nào kéo Đâu Đâu lên, cảm xúc của Đâu Đâu càng thêm kích động, cánh tay vốn đang níu lan can cũng bắt đầu lắc lư, chân không ngừng vung vẩy, khóc oa oa lên.
Con ngươi Trì Giai Lệ muốn nứt, một tay Đâu Đâu đã trượt xuống dưới, chỉ còn lại nửa bên vai kẹt ở đó.

Nếu còn không túm lấy nó, rất có thể tiếp theo cái đầu sẽ bị kẹt, đến lúc đó tình trạng càng thêm nguy hiểm.
Đội cứu hỏa chậm chạp không thấy đến, Trì Giai Lệ chỉ có thể ký thác hy vọng duy nhất lên Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cách Đâu Đâu chỉ còn hai bước, lúc này, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Cho nên y vừa di động về phía đó vừa thử an ủi Đâu Đâu.
Bình tĩnh, bình tĩnh dùng tiếng Anh thì nói thế nào?
Trong đầu Ngô Sở Úy lóe qua một từ vựng mơ hồ, bèn lớn tiếng nói với Đâu Đâu: “Get down!”

Trì Giai Lệ vừa nghe đã xanh mặt.
“Là calm down không phải get down, mẹ nó get down là bảo nhảy xuống!!”
Ngô Sở Úy suýt bị phát âm sai của mình dọa buông tay, càng khiến y sợ hãi hơn là, cái vai nhỏ của Đâu Đâu cũng trượt xuống.

Trì Giai Lệ vốn đã không thể làm gì, Đâu Đâu còn liều mạng chấp hành mệnh lệnh “nhảy xuống”, kịch liệt giãy dụa, thân thể nhỏ phát ra lực rất lớn, chỉ còn lại cái đầu bị kẹt ở đó.
Theo tình hình này không cần bao lâu nữa Đâu Đâu sẽ rớt xuống.
Hai bước cuối Ngô Sở Úy gần như là bay qua, ngay lúc tay nắm lấy lan can, cửa sổ an toàn phát ra tiếng vang kịch liệt.

Thân thể Đâu Đâu lay động với biên độ lớn, Ngô Sở Úy mạo hiểm lao đến, túm lấy Đâu Đâu.
Lúc này, Đâu Đâu chỉ còn nửa cái đầu ở trên cửa sổ an toàn, chỉ cần trễ một bước nữa thôi sẽ rớt xuống.
Trì Giai Lệ vừa thở ra nhẹ nhõm, lại phải lau mồ hôi lạnh cho Ngô Sở Úy.
Dì Tiêu lấy ra một cái búa sắt, muốn đập lan can rộng ra.
Nhưng vì cự ly xa, nắm không chắc lực độ, chỉ cần hơi chệch đi sẽ khiến Đâu Đâu càng thêm nguy hiểm, cho nên chỉ có thể chậm chạp như thế.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tiếng khóc của Đâu Đâu càng lúc càng nhỏ, Ngô Sở Úy ẩn ẩn cảm thấy đầu của nó đã bị lan can ép cho biến hình, nếu còn không cứu nó thì có thể sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng đội cứu hỏa cho đến giờ vẫn chưa tới.
Ngô Sở Úy chỉ có thể điều chỉnh tư thế, một tay vòng qua ôm Đâu Đâu, lại dùng tay đó níu lan can.

Tay còn lại thì đón lấy cây búa, bắt đầu dồn hết sức đập từng cái từng cái.
Mỗi lần Ngô Sở Úy đập xuống, cửa sổ an toàn sẽ chấn động kịch liệt, y phải tốn càng nhiều thể lực để chống đỡ sức nặng của hai người.

Mỗi khi khe hở của cửa sổ an toàn mở ra chừng một tấc, Ngô Sở Úy sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm bị rớt xuống.

Cuối cùng, lan can cửa sổ phòng hộ bị méo, khe hở to ra, đúng bằng độ rộng cho một đứa bé.

Ngô Sở Úy chậm rãi kéo Đâu Đâu lên, Trì Giai Lệ kích động đón lấy nó.
Nhưng Ngô Sở Úy đã sức cùng lực kiệt, hoàn toàn không còn sức tiếp tục đập, chỉ có thể đu bên ngoài đợi đội cứu hỏa đến cứu.
Lúc này, xe cấp cứu đã đến, Trì Giai Lệ phải tranh thủ thời gian đưa Đâu Đâu lên xe cấp cứu.

Trước khi đi cô nhìn Ngô Sở Úy một cái, nói: “Tôi đi trước, cậu nhớ chú ý an toàn.”
Ngô Sở Úy thúc giục: “Chị mau đi đi.”
Trì Giai Lệ lên xe cấp cứu rồi, vừa nôn nóng hỏi tình trạng của Đâu Đâu, vừa gọi điện cho Trì Sính.
“Em ở đâu?”
Trì Sính nói: “Đơn vị.”
Trì Giai Lệ kể lại tình huống cho Trì Sính, Trì Sính lập tức cúp máy.
Sau khi xe cấp cứu khởi động máy, Trì Giai Lệ lại nhìn về phía cửa sổ một cái, thấy Ngô Sở Úy vẫn bất động đu ở đó, tâm trạng trở nên vô cùng phức tạp.
Sau khi Trì Giai Lệ đi rồi, xung quanh Ngô Sở Úy chỉ còn lại một đám người vây xem không hề quen biết.
Không biết là vì vừa rồi dùng quá sức, hay mới ý thức được độ nguy hiểm, hai tay Ngô Sở Úy bắt đầu run rẩy không thể khống chế.

Y muốn di chuyển vị trí để giảm bớt áp lực cho tay, kết quả một chân dời đến lan can vừa bị búa sắt đập méo, không cẩn thận trợt xuống, cả người cũng trượt theo.
Mọi người vây xem đều kinh hô.
Liều chết giữ chặt hai tay túm lan can, cả người đung đưa trên không, chỉ dựa vào hai tay chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể.

Y muốn thử đung đưa người, dùng chân đá vào vách tường, để trèo lên lan can an toàn.

Nhưng vì vừa rồi tiêu hao quá nhiều thể lực, Ngô Sở Úy căn bản không thể hoàn thành động tác độ khó cao như thế, chỉ có thể gian nan đu trên đó.
Cầu cho xe cứu hỏa mau đến một chút.
Một phút trôi qua, Ngô Sở Úy đã hơi chống đỡ không nổi, cánh tay nổi đầy gân xanh vì quá cố sức, một tay lại túm phải ống sắt bị đập biến dạng, bị rạch ra một vết thương.


Vết thương càng lúc càng chảy máu với tốc độ nhanh hơn, nhuộm đỏ cả mặt và vai Ngô Sở Úy.
Tuy ở cửa sổ cũng có người muốn kéo Ngô Sở Úy vào, nhưng cũng chỉ có thể tạo tác dụng phụ trợ, chủ yếu vẫn phải dựa vào sức của Ngô Sở Úy.

Một khi Ngô Sở Úy buông tay, khả năng rớt xuống là vô cùng lớn.
Máu trộn với mồ hôi, làm mơ hồ tầm nhìn của Ngô Sở Úy.
Nhìn không rõ người trước mặt là ai, chỉ cố sức nói với người đó: “Mật mã tiểu kim khố của tôi là 842506, chỉ có thể nói cho một mình… Trì Sính.”
Anh bạn đang kéo Ngô Sở Úy đổ mồ hôi, đã là lúc nào rồi, còn nhớ đến chút tiền để giành đó?
Đơn vị của Trì Sính cách chỗ này không xa lắm, nhưng vì kẹt xe quá nghiêm trọng, xe cứu hỏa đang bị kẹt ở đó, Trì Sính trực tiếp chạy qua, lính cứu hỏa cũng đã xuống xe từ lâu, nâng công cụ chạy về phía này, nhưng Trì Sính còn đến sớm hơn họ năm phút.
Đến dưới lầu, bước chân Trì Sính căn bản không hề dừng lại, lao thẳng lên lầu sáu.
Lúc này Ngô Sở Úy đã trở nên mơ hồ, đầu óc kêu ong ong, hoàn toàn dựa vào nghị lực phi thường để chống đỡ.
Trì Sính trực tiếp chạy vào nhà hàng xóm, nhảy khỏi cửa sổ, nhanh chóng leo tới chỗ Ngô Sở Úy đang bị treo.
“Bảo bối, kiên trì thêm một chút.”
Ngô Sở Úy đã không nhìn thấy gì, nhưng trong mắt lại lóe qua gương mặt trầm ổn kiên nghị của Trì Sính.
Môi run run, trong ngực bùng ra tiếng gào mạnh mẽ, chống đỡ vài giây cuối cùng.
Trì Sính kéo lấy y.
Không cần bất cứ dụng cụ này, trực tiếp dùng nắm đấm nện lên lan can, lực bạo phát kinh người dọa anh bạn ở cửa sổ.

Một cái lỗ lớn bỗng xuất hiện trước mặt hắn, tiếp theo là Ngô Sở Úy được đẩy vào.
Trì Sính còn chưa đứng vững hai chân, đã ôm Ngô Sở Úy chạy xuống lầu.
Gương mặt bị máu nhuộm đỏ của Ngô Sở Úy suýt khiến nước mắt Trì Sính chảy ra.
Lúc này, ba nhân viên cứu hỏa vừa chạy lên lầu ba, vì cản đường nên bị Trì Sính đang lao xuống húc bay, suýt nữa lăn từ lầu ba xuống lầu một.
Thật ra thân thể Ngô Sở Úy không bị tổn thương gì lớn, chỉ vì tiêu hao sạch thể lực và căng thẳng quá độ nên tạm thời hôn mê.
Run lập cập hồi lâu, mới cố sức nặn ra một câu.
“Mau lên xe tôi lấy thẻ ngân hàng ra, vừa rồi tôi cho người ta biết mật mã rồi.”.