Yêu Quái Chúng Ta Không Được Độc Thân

Chương 46: Nấm Đỏ






Toan Nghê ỷ vào trên đường không có ai, bò lên vai cậu ngồi, vừa mới lừa được một khoản tiền tiêu vặt lớn từ tứ ca, tâm tình của nhóc siêu siêu siêu tốt, cái đuôi dài vẫn luôn sung sướng lắc qua lắc lại.
Khương Lam lại chui vào bên trong dây giới nghiêm, mở nắp cống ra, tỉ mỉ quan sát kiểm tra cống nước.
Toan Nghê cũng theo cậu nhìn xem, mới nhìn được một chút, lại nhịn không được hắt xì hai cái.
Khương Lam bị hai cái hắt xì từ nhóc em dẫn dắt, suy tư nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào thốc nấm màu đỏ cắm rễ ở thành cống.
Trên vách tường âm u ẩm ướt che kín bùn nhơ mọc đầy rêu xanh, xuất hiện một loại nấm đỏ không biết tên.

Đây vốn là một chuyện cực kỳ bình thường, xác thật rất dễ dàng bị bỏ qua.
Khương Lam dùng một pháp thuật nhỏ, hái xuống một thốc nấm đỏ từ trên thành cống xuống.
Loại nấm này không lớn, toàn bộ nấm chỉ dài một tấc, thân nấm thon dài, mũ nấm tròn dẹp, toàn thân có màu đỏ sậm, rất giống một chiếc dù đang mở.
Khương Lam chưa bao giờ thấy loại nấm nào như vậy, cậu nhẹ nhàng nhéo nhéo mũ nấm, từ nếp gấp mặt trong mũ nấm lập tức có bột phấn màu đỏ rất mịn bay ra – là bào tử của nó.
Toan Nghê đang ngồi trên vai cậu nhăn mũi lại, nhịn không được hắt xì vài cái.

"Có lẽ đây chính là manh mối."
Khương Lam đóng nắp cống, hưng phấn nói:
"Bây giờ phải về trước tìm Tiết Mông xác nhận một chút.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta lại sắp có thêm một khoản tiền thưởng nữa rồi!"
Toan Nghê phối hợp ngao ô một tiếng.
Lại có yêu quái tới đưa KPI!
Bắt nó!
Khương Lam cầm theo nấm tươi mới ngắt trở về văn phòng.
Cậu đến gặp Tiết Mông trước nhìn xem, ngoại trừ việc thay đổi giọng nói và ho khan ra, trước mắt còn chưa thấy phản ứng bất thường nào khác.
Tiết Mông vừa thấy cậu đến, ánh mắt lập tức nóng bỏng hẳn lên như cún con lạc đường gặp lại chủ nhân:
"Đại lão! Ngài đã giúp em hỏi chưa ạ?"
"Hỏi, nhưng có vài chỗ tui phải xác nhận trước với ông trước đã."
Nói xong, cậu kéo lấy hắn lôi vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh.
Tiết Mông ngây ngốc há to miệng, Khương Lam mở đèn pin di động chiếu vào, dùng đũa tiện lợi đè gốc lưỡi của hắn xuống, nghiêm túc kiểm tra phần cuống họng.
Híp mắt quan sát một lát, mới rốt cuộc thấy được mơ hồ có một loại nấm đỏ đang ngoi đầu trong cổ họng Tiết Mông.

Nấm bên trong nhỏ hơn trên thành giếng rất nhiều, rậm rạp chen chúc nhau, lấy vách cuống họng làm đất trồng, lấy lời ác làm phân bón, phát triển nhanh chóng.
Khó trách những người này đều ho khan, ai trong cổ họng mọc nhiều đồ vật thế này cũng sẽ ho.
Cậu chợt nhớ tới người phụ nữ trung niên sáng nay gặp được, lúc đối phương nói chuyện thi thoảng sẽ xuất hiện tiếng sàn sạt nho nhỏ, bây giờ nghĩ đến, hẳn là khi nói cổ họng sẽ co rút, đè ép cọ xát tới nấm mọc bên trong, mới phát ra thanh âm kỳ lạ như vậy.
"Sao thế sao thế? Tui thật sự bị ám hả?"
Tiết Mông thấy cậu kiểm tra xong mặt mày bỗng nghiêm lại, sợ tới mức giọng nói đều run rẩy.
Khương Lam nghĩ nghĩ, cuối quyết định nói sự thật cho hắn:

"Trong cổ họng của ông mọc một mớ nấm đỏ."
"?" – Tiết Mông mờ mịt nhìn cậu – "Cái gì cơ?"
Trong cổ họng sao có thể mọc nấm?
Khương Lam bắt đầu giải thích mối quan hệ giữa loại nấm quỷ dị này và chuyện mình kiểm tra cống thoát nước ở khu Hồng Cảnh với hắn:
"Tui nghi ngờ loại nấm này xuất hiện có liên quan đến cái chết của Trần Nhược Mai."
Chỉ cần từng thảo luận đề tài liên quan đến Trần Nhược Mai thì sẽ bị bào tử nấm ký sinh, nấm mọc ra từ yết hầu, phát triển dần lên, cuối cùng người bị ký sinh sẽ mất đi khả năng khống chế âm thanh của chính mình.

Loại nấm này đại khái còn kích phát mặt âm u của nhân tâm, dụ dỗ người bị ký sinh nói ra càng nhiều điều ác, từ đó bắt đầu cuồn cuộn không dứt mà cung cấp chất dinh dưỡng cho nấm sinh trưởng.
Đến nỗi cuối cùng khi nấm trưởng thành hoàn toàn thì sẽ thế nào, chẳng ai biết.

Nhưng nghĩ cũng biết không phải chuyện gì tốt.
Hơn nữa người bị bào tử ký sinh cũng không ý thức được sự khác thường của chính mình.
Đó mới là điểm đáng sợ.
Thấy Tiết Mông mặt mũi xanh lét, muốn ói lại ói không ra, Khương Lam trấn an hắn:
"Ông không bị ảnh hưởng gì nhiều, tui đưa cho ông chút nước bùa, uống vào chắc sẽ không sao nữa đâu."
Loại nấm này có chút kỳ quái, nhưng bản thân nó lại không quá mạnh, nếu không lúc đầu Khương Lam cũng không đến nỗi bỏ qua nó.
Tiết Mông bấy giờ mới an tâm một ít.
Tiếp đó hắn lại nhớ tới gì đấy, lập tức che miệng, dùng di động đánh chữ:
[Từ bây giờ tui sẽ không nói chuyện nữa, miễn cho nói ra lời không nên nói TAT]
Khương Lam thương hại sờ sờ đầu chó của hắn:
"Được rồi, tan tầm tui sẽ lấy nước bùa liền cho ông."
* * *
Chiều hết giờ làm, Khương Lam đi một chuyến đến Cục Quản Lý Yêu Tộc.
Kết quả vừa đến Cục Quản Lý Yêu Tộc liền gặp được Ứng Kiệu.

Có lẽ không ai ngờ tới sẽ gặp được đối phương ở đây, nét mặt hai người đều cực kỳ kinh ngạc.
Ứng Kiệu thầm may mắn hôm nay có đem Trần Họa theo, anh bước từ trên xe xuống, lộ ra nụ cười không chút sơ hở:
"Sao em lại tới? Gặp phải chuyện gì à?"
Khương Lam trong lòng chột dạ, mặt ngoài lại vô cùng bình tĩnh:
"Em phát hiện khu Hồng Cảnh hình như có yêu vật quấy phá, tới cục một chuyến báo cáo."
"Không phải có thể gọi điện báo sao? Em tự mình đi làm gì?" – Ứng Kiệu kỳ quái hỏi.
Đương nhiên là vì cậu muốn nhận nhiệm vụ này a!
Có thể một lúc ký sinh nhiều người như vậy, yêu quái đó nhất định không phải một con yêu bình thường, bắt được nó chắc chắn sẽ có tiền thưởng kếch xù.
Nhưng lý do này hiển nhiên không thể nói cho Ứng Kiệu.
Rốt cuộc trong mắt Ứng Kiệu cậu chỉ là một tiểu yêu quái tu vi không cao vừa mới biết hóa hình!
Vì thế, Khương Lam vô tội mở to mắt hạnh viên tròn, đem Tiết Mông đáng thương kéo ra chắn đạn:
"Bởi vì Tiết Mông cũng bị ảnh hưởng, em tiện đường tới tìm các đạo trưởng mua một tấm bùa trừ tà đưa cho cậu ấy."
Ứng Kiệu nghe xong, nét mặt lập tức mềm mại hẳn lên.
Tiểu yêu quái nhà anh quả nhiên quá thiện lương.
Anh bất đắc dĩ thở dài:
"Vừa lúc sếp tôi cũng có mặt, em không cần báo đâu, để tôi xin anh ấy giúp đỡ."
Trần Họa: ?
Khương Lam: ?
* * *.