Yêu Quái Thư Trai

Chương 139: Niềm vui sướng




Sau khi lớp cháy bên ngoài bong tróc ra hết, một thiếu niên thân người mảnh khảnh xuất hiện trước mặt mọi người. Làn da của đối phương rất trắng, tóc đen ngang vai không dài không ngắn, mà khiến người ta chú ý nhất là phần xương bướm ở phía sau người của cậu còn hiện ra hai đường vảy bạc ánh xanh, mang theo một sự mỹ lệ huyễn hoặc.

Đây nhất định là Lân Phiến không thể nghi ngờ, nó đã hóa hình thành công rồi.

Cửu Ca mừng rỡ gọi tên Lân Phiến, trong ánh mắt phát ra một niềm vui tột độ như vừa nhận tin vợ mình bình an sinh ra một thằng nhóc béo mập. Lân Phiến nghe được thanh âm của Cửu Ca, hai tay chống lên mặt đất chậm rãi ngẩng đầu, ngay giữa tráng còn mọc ra một cái sừng nhỏ.

“Ây nha.” Cửu Ca nhịn không được ngồi xổm xuống đưa tay sờ soạng.

Nhưng mà phản ứng của Lân Phiến lại giống như vừa bị chạm vào một bộ vị cực kỳ riêng tư nào đó, cả người lập tức rụt về phía sau, giống như thú non bị dọa cho hoảng sợ, “Đừng sờ!”

“Được, được, được, ta không sờ.” Cửu Ca bất đắc dĩ, “Ngươi có thể tự mình đứng lên sao?”

Lân Phiến nhìn Cửu Ca lại nhìn xung quanh một chút, cả đám người và yêu thú đều mở to mắt trừng trừng nhìn nó, thế nhưng trong lòng của nó còn chưa quá rõ ràng. Lại cúi đầu nhìn nhìn tay của mình, đó là bàn tay của con người, tuy rằng móng tay thoạt nhìn vẫn còn rất sắc bén…

Không thể hoài nghi, nó đã biến thành nhân loại.

Biến thành nhân loại rồi!

Sự kích động tới chậm mấy nhịp đánh thẳng vào nhận tri của Lân Phiến, cái sự thật ‘Biến thành nhân loại’ này khiến y đột nhiên cảm thấy được từng mạch máu trong cơ thể đều tràn đầy lực lượng.

Đã biến thành nhân loại, cậu liền không cần bị giam giữ tại nơi này!

Đã biến thành nhân loại, cậu có thể theo Phượng Hoàng cùng ra ngoài rồi!

Lân Phiến kích động lập tức đứng thẳng dậy bằng hai chân, nhìn quanh bốn phía, tầm nhìn lúc này đã cao hơn trước kia khá nhiều. Từ góc độ này quan sát, khoảnh trời trước mặt càng thêm rộng mở, không khí càng thêm mát mẻ, toàn bộ Đô nghiễm chi dã giống như cũng đã xảy ra biến hóa vô cùng vi diệu.

Cỏ hoang, cỏ hoang mênh mông vô bờ không thấy được điểm tận cùng, trước đó thảo nguyên hoang vu này vẫn giống như một cánh rừng sương mù dày đặc bao phủ hết cả thân thể, khiến bọn họ hít thở không thông, thế nhưng hôm nay hết thảy đều đã đổi khác.

Hắn muốn đem sự vui sướng này chia sẻ với Phượng Hoàng, nào ngờ vừa mới xoay đầu đã bị một cái áo khoác ném qua che khuất tầm nhìn

“Trước hết mặt quần áo vào đã!” Cửu Ca đỏ mặt, y thì không sao cả, thế nhưng Tứ cô nãi nãi còn ở đây! Lỡ như Tứ cô nãi nãi bị đau mắt đỏ, Tứ gia lại muốn móc mắt của y ra thì làm sao bây giờ?!

Chuyện Tứ gia thích bao che khuyết điểm thì không nói làm gì, đối phương còn có một tập quán phi thường tốt, đó chính là có ai chọc đến hắn, hắn liền trực tiếp nhắm vào lão đại của kẻ đó, nói là như vậy tương đối tiết kiệm thời gian. Nếu như lão đại của đối phương cảm thấy oan uổng thì phải làm sao bây giờ?

Tứ gia sẽ nói: Ngươi quản tiểu đệ của ngươi, ta lại quản ngươi là được. Ngươi không muốn để ta quản sao? vậy thì đi chết đi.

Do đó cái biệt hiệu lừng lẫy ‘Cửu thiên thập địa duy ngã độc tôn – thuận ta thì sống nghịch ta thì chết – chân chính – Đại ma vương’ kia cũng không phải chỉ là nói không.

Bất quá Cửu Ca không nhìn thấy được, trong nháy mắt Lân Phiến đứng thẳng dậy Thương Tứ đã ôm cổ Lục Tri Phi ấn vào trong ngực mình, che chắn đối phương không một kẽ hở.

Mũi của Lục Tri Phi va vào vòm ngực rắn chắc của Thương Tứ, khổ sở nghiêng mặt sang một bên lại bị người kia giữ đến gắt gao, cậu chỉ có thể vỗ vỗ đối phương, “Anh buông tay.”

“Đừng nhúc nhích, có lưu manh.” Thương Tứ nói.

“Anh mới là lưu manh.” Thanh âm Lục Tri Phi trầm trầm, mặt của cậu dán vào ngực Thương Tứ, tiếng tim đập vững vàng kia trực tiếp truyền vào trong tai cậu, hai người áp sát đến như vậy, Lục Tri Phi không khỏi cảm thấy bản thân bị khí tức của Thương Tứ bao vây.

Thương Tứ khẽ cười, lồng ngực theo đó rung động, “Bởi vì ta là đại lưu manh nên mới có thể độc chiếm một viên bánh trôi vừa tròn vừa lớn, những tên lưu manh khác chỉ có thể đi chết hết đi.”

Lục Tri Phi không nhìn thấy tình huống bên ngoài, nghe được Thương Tứ nói như vậy càng không muốn nhìn.

Mà cả người Cửu Ca lại giống như bị điện giật, bắn lên một cái. Y không có nghe lầm, vừa rồi khi Thương Tứ nói câu sau cùng đã nhìn chằm chằm sang bên này, ngữ điệu của ba chữ ‘chết hết đi’ thực sự là chân thành hiếm gặp.

Thương Tứ lần này thực sự là giận đến bùng nổ, lại có dám chạy đến trước mặt Viên Viên nhà hắn chơi trò phô bày cơ thể, quả thực tức đến giơ chân mà, may là Cửu Ca cơ linh, đã nhanh chóng lôi kéo Lân Phiến tránh qua một bên.

Hai người nhanh chóng chạy xa, đợi đến khi bóng dáng của Thương Tứ và Lục Tri Phi đã biến thành hai cái chấm nhỏ mới chịu dừng lại.

Lân Phiến khoác áo của Cửu Ca, lần đầu tiên dùng hai chân chạy vội hắn cảm thấy đặc biệt kỳ lạ, gần như cách mỗi ba giây lại phải cúi xuống nhìn đôi chân dài lạ lẫm của mình. Sau khi dừng lại còn nâng chân lên nhìn một chút, đổi chân nhìn thêm một chút, nâng lại chân cũ nhìn một chút, da thịt trắng bóng đong đưa trước mặt khiến Cửu Ca cũng quáng mắt.

“Dừng!” Cửu Ca nghiêm mặt, “Ngồi xuống.”

Lân Phiến ngồi xuống, hắn không biết ngồi xếp bằng, cứ thế xoạc rộng hai chân ra, vẻ mặt còn hoàn toàn không cảm thấy có gì sai. Cửu Ca lặng lẽ giúp hắn gấp chân lại, sau đó còn bẻ một cái lá cây lớn đặt vào giữa hai chân Lân Phiến.

Bên kia, Lục Tri Phi rốt cục lần nữa lấy lại tự do, ôm Thái Bạch Thái Hắc vứt bỏ Thương Tứ đi về phía Kiến mộc.

Thương Tứ đi theo phía sau cậu, một hồi đưa tới một con cào cào bện bằng lá cỏ, một hồi lại đưa qua một con chuồn chuồn trúc, sau đó lần lượt chim, cá, bươm bướm đều trình diện đủ, trong ngực Lục Tri Phi đã có thể mở vườn bách thú.

Lục Tri Phi thờ ơ, thế nhưng Thái Bạch Thái Hắc lại chơi đến vô cùng vui vẻ.

Đến cuối cùng, Lục Tri Phi thấy trong ngực cũng đã sắp chất đầy mà Thương Tứ vẫn không ngừng đưa đồ qua, rốt cục cũng chịu quay lại nói chuyện với người nọ, “Anh rốt cục muốn làm gì?”

“Chọc em vui vẻ nha.”

Trả lời không chính xác, Lục Tri Phi quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Thương Tứ vội vàng đi qua kéo tay cậu, “Tri Phi tốt, Viên Viên tốt, ta biết sai rồi.”

Lúc này Lục Tri Phi mới dừng lại, quay đầu nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt người đối diện, nói: “Em thực sự không cần những thứ này, cái em mong muốn trước giờ vẫn luôn là anh.”

Thương Tứ mở to mắt nhìn chằm chằm Lục Tri Phi, bị một câu này đánh cho trực tiếp tỉnh mộng.

Hừ!

Lục Tri Phi khẽ gằn một tiếng trong lòng, đem toàn bộ dám chuồn chuồn cào cào, Thái Bạch Thái Hắc… tất cả đều trả về trong tay Thương Tứ, xoay người rời đi.

Thương Tứ phục hồi tinh lần lại, trái tim gần như bùng nổ, nhất thời cái gì cũng không cần, nhanh chóng chạy theo đem người bế bổng lên, “Lục Viên Viên!”

“Anh làm gì vậy, mau thả em xuống!” Lục Viên Viên phụng phịu.

“Không thả.” Thương Tứ không phối hợp, hắn thậm chí còn muốn ôm Lục Tri Phi xoay tròn ba vòng.

“Anh có thấy ấu trĩ không?” Ánh mắt Lục Tri Phi lướt qua vai Thương Tứ nhìn về phía sau, “Thái Bạch Thái Hắc đều bị anh ném vào bụi cỏ rồi.”

“Thế nhưng cho dù ta có bao nhiêu ấu trĩ em vẫn thích ta, phải không?” Thương Tứ nói.

“Anh sao có thể…” Không biết xấu hổ nói ra những lời như vậy? Lục Tri Phi tỏ ra không muốn bình luận.

Thương Tứ lại không ngần ngại, bởi vì trong lòng hắn đã rõ đáp án, mà cái đáp án kia lại khiến cho lòng người vô cùng vui vẻ, khiến hắn say mê đến khó tự kềm chế. Viên Viên nhà hắn đáng yêu như vậy mà, thật muốn vĩnh viễn ôm lấy không cần buông tay.

Thương Tứ ôm người cười rộ lên, vùi đầu chôn vào hõm vai thanh niên, cọ cọ lên cần cổ mảnh khảnh của Lục Tri Phi, có vài sợi tóc mềm mại khẽ lướt qua vành tai hắn.

Thật tốt.

Lục Tri Phi ban đầu còn bỏ mặc cho đối phương cọ hai cái, thế nhưng một hồi sao câu mới phát hiện, Thương Tứ thực sự không có dự định đặt cậu xuống, liền không nhịn được đẩy đẩy đối phương, “Anh mau thả em xuống, em cũng không phải trẻ con.”

Cái tư thế ôm ấp này của Thương Tứ thực sự quá xấu hổ rồi, bàn tay của hắn vừa vặn nâng mông của Lục Tri Phi, giống như đang ôm một đứa trẻ vậy. Bất quá cái tạo hình này đổi thành hai người đàn ông hình thể tương đương, muốn bao nhiêu mất tự nhiên liền có bấy nhiêu mất tự nhiên, cố tình Thương Tứ căn bản không phải người bình thường, nếu muốn, hắn còn có thể trực tiếp dùng một tay nâng Lục Tri Phi lên cao.

“Không thả.” Thương Tứ lần thứ hai ngây thơ cự tuyệt.

Lục Tri Phi nổi giận, “Anh có thả hay không?”

Thương Tứ: “Không thả, dù sao em cũng đánh không lại ta.”

Lục Tri Phi: “…”

Anh xác định hiện tại là đang nói chuyện yêu đương với em? Không phải đang muốn đánh nhau với em?

“Thương, Tứ!” Lục Tri Phi không thể để mặc cho Thương Tứ tùy tiện chơi xấu, bằng không lần sau tình huống nhất định càng trầm trọng hơn. Thế nhưng cậu vừa tỏ ra tức giận gọi tên đối phương, ngay giấy kế tiếp đôi môi đã bị một làn môi khác ngăn chặn.

Đô nghiễm chi dã gió mạnh lồng lộng thổi ngang, vừa vặn mang đến cho bọn họ một luồn gió mát từ phương xa.

Lục Tri Phi chớp mắt, đầu lưỡi bị Thương Tứ dễ dàng bắt lấy, giống như đang bị đối phương đắn đo uy hiếp, chỉ có thể buông vũ khí đầu hàng.

Nói cách khác, cái người tên Thương Tứ này, toàn thân cao thấp không có nơi nào không phải điểm yếu của cậu.

Trong khoảnh khắc nhắm mắt lại, Lục Tri Phi còn có thể thấy con chuồn chuồn trúc kia bị gió thổi bay lên không trung, nó cứ thế tự do bay lượn cũng những lá cỏ khô giữa bầu trời sắc màu ảm đạm này, xẹt qua thân thể mập mạp của mặt trời cá chép, bay rồi lại bay, buông thả phóng túng.

Thái Bạch Thái Hắc ngửa đầu nhìn, cùng nhau chơi trốn tìm trong bụi cỏ cao, tiếng cười rải đầy đất.

Mà hai người bọn họ, giữa chốn Đô nghiễm chi dã này thân mật ôm hôn, hai trái tim chậm rãi áp lại gần, lại gần, lại càng thêm gần gũi, cả hai đều đắm chìm trong loại thân mật tột cùng, cho dù thời gian ngừng lại, vũ trụ bùng nổ cũng không muốn tỉnh lại.