Yêu Quái Thư Trai

Chương 141: Tiếng vọng




Thương Tứ chuyên tâm nghiên cứu hồi lâu lại đụng phải nan đề, bởi vì chân hỏa Phượng Hoàng một khi ly thể liền sẽ không chịu sự khống chế, trở nên cực độ táo bạo. Muốn đem nó giam ở một chỗ đã là việc khó, huống chi còn muốn nó ổn định duy trì độ thiêu đốt.

Thương Tứ thậm chí đã nghĩ tới đào một cái hố to tại Đô nghiễm chi dã, dẫn nước suối vờn quanh bốn phía, sau đó ở dưới đáy hố khắc phù văn làm thành một hố lửa. Nếu lượng chân hỏa để lại cũng đủ, hố lửa này có thể thiêu đốt một thời gian rất dài. Thế nhưng làm như vậy lại quá phiêu lưu, Thương Tứ không hy vọng lần sau khi trở về, toàn bộ Đô nghiễm chi dã đều đã bị đốt cháy chỉ còn tro tàn.

Kỳ thực đề nghị của Kiến mộc là phương pháp khả thi nhất, trong ngũ hành thì mộc sinh hỏa, Kiến mộc không chỉ là đứng đầu mộc hệ mà còn là lương đống chi mộc, có thể chống đỡ thông đạo tiên phàm tự nhiên cũng có thể chịu được sự thiêu đốt của chân hỏa. Thế nhưng chuyện này không thể nghi ngờ sẽ đem một tia sinh mệnh cuối cùng của Kiến mộc cùng nhau thiêu trụi, đây là chuyện bọn họ đều không muốn nhìn thấy.

Cố tình, Kiến mộc hết lần này đến lần khác lại là một cụ ông rất có tinh thần cống hiến vì tập thể, từ sau khi Thiên đế đắc đạo, tinh thần giác ngộ của Kiến mộc cũng chợt nâng cao. Bất quá Thương Tứ còn nhớ rõ, lúc Kiến mộc còn tráng niên cũng là một vị đại thúc rất có cá tính.

Hắn vẫn chưa quên có một lần, không biết là vị thần tiên xui xẻo nào vội vàng chạy về Thiên đình báo cáo công tác, một chân dẫm sai làm gãy mấy chồi lá của Kiến mộc, kết quả trực tiếp bị Kiến mộc hất xuống, ngã như chó gặm bùn.

“Ngài nói thử xem, vì sao ngài già rồi tính tình cũng thay đổi như vậy?” Thương Tứ vừa tiếp tục suy nghĩ vừa tán gẫu cùng Kiến mộc.

Kiến mộc đáp: “Thay đổi không tốt sao?”

“Không đủ hăng hái.”

“Không phải người nào cũng có thể giống như ngươi, đã sống lâu như vậy vẫn là cái dáng vẻ ban đầu kia.”

“Ta hiện tại chính là người tốt.” Thương Tứ ôm lấy khóe miệng tự mình khoe khoang.

“Vậy ngươi trước đây tuyệt đối là kẻ xấu, còn thường xuyên chỉ thị tiểu Phượng Hoàng giúp ngươi phóng hỏa.” Kiến mộc mỉm cười bất đắc dĩ nhưng cũng tràn đầy hoài niệm, thời điểm đó Thương Tứ còn có bộ dạng của một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, bất quá tiểu Phượng Hoàng còn nhỏ hơn nhiều, chỉ có lửa là đủ lớn. Đứa nhỏ kia vừa phun lửa một cái, tràng diện liền trở nên xinh đẹp, cả một vùng rộng lớn đều bị hỏa thiêu, sau lưng là một chuỗi dài yêu quái đuổi theo truy sát. Thế nhưng kẻ chủ mưu sau màn như Thương Tứ còn chơi ác, chỉ ở bên cạnh uống rượu vỗ tay, cười đến cả người đều run rẩy.

Thương Tứ ở khoảng thời gian đó, chính là giai đoạn tuổi trẻ khinh cuồng nhất trong đời.

Một thân áo bào tay rộng phóng đãng không thể kềm chế, uống rượu đến hứng khởi liền vỗ bàn hát vang, thiên hạ không có nơi nào hắn không dám đi, cũng không có loại rượu ngon nào mà hắn chưa uống.

Thiên thượng nhân gian, người vì hắn mê muội cũng không ít, thế nhưng hết lần này đến lần khác, Thương Tứ đều giống như một cơn gió phóng túng, thổi qua liền không thấy tung tích.

Trước đây khi Thiên đế ngồi dưới tán cây trò chuyện với Kiến mộc cũng từng đề cập đến Thương Tứ, ngài nói Kiến mộc nên quản thúc Thương Tứ một chút, nói là nếu như sau này thần tiên đều biến mất rồi mà vị đại gia này vẫn có thể ngoan cường sống tiếp, vậy cũng coi như hạt giống duy nhất còn sót lại của Thiên giới, không thể để hắn làm bại hoại danh tiếng bọn họ gầy dựng.

Thiên đế thậm chí còn giúp hắn làm mai, ép Thương Tứ đi Dao Trì gặp đủ loại tiên nữ.

Sau đó cũng không biết thế nào, Thương Tứ ai cũng không vừa mắt, lại chạy đi mở một cái thư trai. Chúng tiên nữ nước mắt như hoa tắm trong sương, có người nói khi ấy mực nước của Dao Trì cũng phải dâng lên thêm chừng ba phân.

Thiên đế cho rằng trong việc này nhất định có chuyện gì đó xảy ra, ngài thực sự không thể lý giải được hành vi của Thương Tứ. Sau đó Thiên đế lại đi hỏi hảo hữu của Thương Tứ là Tinh quân, Tinh quân chỉ trả lời một câu ‘Hắn có bệnh’.

Kiến mộc thật ra cũng không quá lý giải, thế nhưng là kẻ đã chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của Thương Tứ, đối với việc con yêu quái này mãi vẫn không tìm được người bầu bạn Kiến mộc cũng không khỏi âm thầm lo lắng. Mãi đến khi Thương Tứ mang theo Lục Tri Phi xuất hiện ở trước mặt Kiến mộc, một tia đau buồn kia rốt cục cũng chịu tan thành mây khói.

Giờ khắc này, Lục Tri Phi đang gối lên đùi Thương Tứ ngủ say, trên người còn đắp ngoại bào của người nọ. Thương Tứ một tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của thanh niên, một tay cầm cành cây trên đất vẽ loạn, tư thế ngồi tuy rằng có hơi biếng nhác, thế nhưng suốt vài giờ cũng chưa từng xê dịch chút nào.

Lục Tri Phi ngủ được rất say, mà Thái Bạch Thái Hắc đang ngủ trong ngực cậu còn mê man hơn nữa. Thương Tứ cẫn chăm chú vào chuyện trong lòng, thỉnh thoảng khi liếc nhìn Lục Tri Phi trên môi đều hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Như vậy thật tốt, Kiến mộc nghĩ, cứ như vậy một gốc cây như lão cũng không còn chuyện gì vướn bận nữa rồi.

Ngày hôm sau, khi Lục Tri Phi thức dậy, trên nền trời vẫn chưa có một chút tia sáng nào, chỉ có ngọn đèn cá chép đang lơ lửng giữa không trung chớp mắt với cậu, thổi ra vài cái bong bóng như đang nói lời chào hỏi.

“Dậy rồi?” Thương Tứ vuốt nhẹ mấy sợi tóc trên trán ái nhân, còn có chút xấu xa véo nhẹ mũi đối phương.

Lục Tri Phi vừa thức dậy còn có chút mơ hồ, để mặc hắn trêu đùa với mình, lại quay người chôn mặt vào đùi hắn ngủ thêm năm phút nữa.

Năm phút trôi qua, Lục Tri Phi rốt cục thanh tỉnh, ngồi dậy nhìn Thương Tứ, hỏi: “Anh thức suốt cả đêm sao?”

“Ừ.” Thương Tứ cũng không gạt cậu, “Cái pháp trận em nói, ta sắp thiết kế ra rồi.”

“Thật sự có thể sao?” Lục Tri Phi quả thực khấp khởi vui mừng.

“Đương nhiên, em phải biết là, người đàn ông của em không gì không làm được.”

Lời nói vừa dứt, Thương Tứ lại dùng một tư thế cực kỳ kịch sỹ vứt bỏ cành cây trên tay, “Được rồi, chuẩn bị khởi công.”

Lục Tri Phi hỏi: “Cần em giúp gì không?”

“Hôn ta một chút?” Thương Tứ trêu đùa, hắn kỳ thực chỉ là theo thói quen trêu ghẹo Viên Viên, nhưng không ngờ Lục Tri Phi lại thực sự nhón chân hôn nhẹ lên má mình một cái, đồng thời còn vỗ nhẹ vào vai, “Làm rất tốt.”

Thương Tứ luôn cảm thấy lời còn chưa nói hết, chính là ‘Bé ngoan’.

Bất quá việc này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của hắn, Thương Tứ lập tức bước qua đạp Cửu Ca đang còn ngủ vài cước, “Làm việc.”

Cửu Ca còn chưa tỉnh hẳn, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra, “Tứ gia? Mặt trời còn chưa mọc mà…”

“Ngươi có làm việc hay không thì liên quan gì đến mặt trời, mau đứng lên phun lửa cho ta!” Thương Tứ lại quang qua một cái tát, Cửu Ca thiếu chút nữa bị đánh đến ói lửa, cái này cũng sắp đến mức chấn động não rồi đi.

Thương Tứ nghiền ép Cửu Ca, Cửu Ca liền xoay người chèn ép Lân Phiến.

Vì vậy, chủ quản lòng dạ hiểm độc tìm đến công nhân giáp, công nhân giáp lại kéo theo trợ thủ ất, hai bên trái phải còn có hai tiểu giám công bậy bạ chỉ huy. Thế nhưng cả bọn đều biết, kỳ thực ông chủ chính là Lục Tri Phi, tiền công chính là một nụ hôn đã được ứng ra từ trước, bất quá đều bị chủ quản độc chiếm.

Nhiệm vụ mà Lục Tri Phi được phân cho chính là ở bên cạnh động viên Thương Tứ, bảo đảm Thương Tứ thời thời khắc khắc tràn ngập nhiệt tình công tác.

Đối mặt với loại phân công kiến kẻ khác giận sôi như vậy, công nhân giáp giận mà không dám nói gì, chỉ có thể ra sức làm việc. Mà sau nửa giờ khởi công, y vẫn bị chủ quản lòng dạ hiểm độc ném từ trên cây xuống.

“Thẩm mỹ của ngươi quả thực khiến người ta không thể chịu đựng.” Chủ quản lòng dạ hiểm độc đã nói như vậy: “Vẫn là đi nhóm lửa hợp với ngươi nhất!”

Đầu đuôi sự việc chính là như vậy.

Thương Tứ thiết kế ra một trận pháp hoàn toàn mới, dự định thiết lập trên người Kiến mộc, sau đó dùng cấm chú khóa lại mồi lửa trên ngọn cây, nối liền cùng trận pháp.

Cảm hứng của phù chú này vẫn là do Liễu sinh mang đến, Thương Tứ luôn cảm thấy chuyển hoán trận mà người nọ dạy cho Ngô Nhai rất thú vị, vậy nên liền dùng thời gian một đêm hóa giải nó, sau đó kết hợp cùng ngũ hành đại trận, cuối cùng tạo ra loại trận pháp này.

Then chốt của trận pháp ở chỗ cân bằng, mộc sinh hỏa, vì vậy để tránh cho mộc bị khô kiệt nhất định phải dẫn vào một nguyên tố khác. Mà cái nguyên tố kia còn phải có sẵn tại Đô nghiễm chi dã, hơn nữa vô cùng sung túc, đó chính là thủy.

Thương Tứ ra lệnh cho Cửu Ca đi dẫn nước, đem toàn bộ dòng suối ở nơi này thông lại với nhau, sau đó dẫn nước đến chỗ Kiến mộc. Cứ như vậy, Kiến mộc liền trở thành một trạm trung chuyển, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, sinh sôi không ngừng, khô mộc phùng xuân.

Lần này, Thương Tứ chính là muốn đem toàn bộ Đô nghiễm chi dã cấu thành một tòa đại trận.

Pháp lực trút vào ngòi bút ngưng tụ thành mực nước, Thương Tứ đứng trên nhánh của Kiến mộc, đại khai đại hợp vung vẩy bút lông, đem phù chú vẽ ra. Những đường cong thoạt nhìn như tùy tiện này rất nhanh đã kết hợp với nhau, giao thác quấn quýt, bên thành mọt bức đồ án huyền ảo.

Không câu nệ hình thức bề ngoài, tất cả đều tung bay trong tưởng tượng của bản thân.

Vẽ xong chỉnh thể trận pháp, Thương Tứ lại thay đổi một cây bút lông cừu nhỏ hơn, bắt đầu vẽ từng nét mảnh khảnh trên nhánh cây.

Nhánh cây quá nhỏ, gần như chỉ cần hơi đè mạnh liền gãy, thế nhưng Thương Tứ lại vững vàng đứng ở phía trên hoặc ngồi hoặc nằm, ánh mắt chuyên chú, không chút buông lỏng. Đều nói bộ dạng nghiêm túc làm việc của một người đàn ông là đẹp mắt nhất, khi Lục Tri Phi ở bên dưới nhìn Thương Tứ cũng là cảm thấy như vậy.

Kiến mộc quá lớn, trong chốc lát căn bản không vẽ xong được, ánh mắt của Lục Tri Phi lại chuyển hướng về phía Cửu Ca. Người này đang thử vận dụng cấm chú Thương Tứ giao cho thiết lập một cái lồng sắt vô hình, dùng để khống chế mồi lửa, bất quá tiến độ dường như không quá thuận lợi.

Lục Tri Phi chỉ nhìn trong mười phút đã thấy đối phương bị nổ ba lần, Cửu Ca vốn bộ dạng anh tuấn đã bị nổ thành trường phái Sát Mã Đặt, còn có một lần, vụ nổ lớn đến mức chấn cho Thương Tứ thiếu chút nữa đã ngã khỏi thân Kiến mộc.

“Phiền ngài tìm một chỗ tự mình phát nổ có được không?” Thương Tứ lập tức vứt qua một cái trợn trắng, ngôn ngữ tôn kính thái độ phủ nhận.

“Tứ gia…” Cửu Ca khóc không ra nước mắt, mà Lục Tri Phi từ đầu đã được Thương Tứ dùng một kết giới bảo hộ, dung dung ngồi trên chiếc ghế Thái sư đặc trưng kia, triệt để trở thành quần chúng chứng kiến.

Loại cảm giác này thực sự rất tốt, khi mọi người đều đang bận rộn chỉ có một mình ta nhàn nhã ngồi yên, một chút bụi bặm cũng không dính tới. Cái cảm giác này cũng giống như tạo hình bình thường của Thương Tứ khi ở thư trai, lười biếng nằm dài trên ghế, nhấc ấm trà ngâm nga điệu hát dân gian, quả là vô cùng thong dong.

Hôm nay Lục Tri Phi cũng thử thong dong một lần, bất quá cậu luôn cảm thấy mình là một kẻ thong dong có sứ mệnh vô cùng đặc biệt. Nói ví dụ như, những việc trước mắt cậu hiện tại tuyệt đối là một sự kiện cực kỳ khó lường, nó đang chậm rãi hoàn thiện dưới sự chứng kiến của cậu, sau đó đợi một thời cơ thích hợp, biến mục nát thành thần kỳ.

Có lẽ chuyện này sẽ không để quảng đại thế nhân biết được, cho dù nó có bao nhiêu cao thượng, bao nhiêu bất phàm đều phải bị vùi trong dòng lũ lịch sử, thế nhưng cho dù ra sao cũng không ảnh hưởng đến sự mong chờ của Lục Tri Phi trong thời khắc này.

Thương Tứ tiếp tục vẽ, Cửu Ca tiếp tục nổ, Thái Bạch Thái Hắc tiếp tục luẩn quẩn tay chân tạo trở ngại chứ không giúp ít được gì. Mà Lân Phiến ở bên ngoài bận rộn thống lĩnh đám yêu thú đi đào đường dẫn nước, đã có chút bắt đầu hoài nghi sự tồn tại của sinh mệnh.

Hắn rốt cục vì lý do gì mới muốn biến thành người?

Quỷ mới biết nha.

Bất quá, nỗ lực vẫn luôn mang đến thu hoạch, lại một đêm trường nữa tìm đến, Lân Phiến ngẩng đầu nhìn lên, rốt cuộc có thể thấy được Kiến mộc gần ngay trước mắt. Cửu Ca cũng đã thuận lợi làm xong mười mấy cái lồng sắt nhỏ như đèn lồng, chỉ là đèn lồng này không có dán giấy, hoàn toàn chính là bộ khung trơ trụi. Thế nhưng nếu nhìn kỹ hơn một chút, mấy bộ khung này thật ra chỉ là khói đen lưu động, dứt khoát không có thực thể.

Cửu Ca lau mồ hôi, tiếp tục cố gắng. Đợi đến khi màn đêm hoàn toàn phủ xuống thì Thương Tứ rốt cục cũng hoàn thành việc vẽ phù trận, Lân Phiến cũng đã trở về, đang nỗ lực đào một cái hào nước sâu gần bằng chiều cao của người trưởng thành xung quanh Kiến mộc.

Thương Tứ ngẩng đầu nhìn trời đêm phía trên, màn đêm ở Đô nghiễm chi dã, một vì sao cũng không nhìn thấy.

Cái thực trạng này khiến người ta cực kỳ khó chịu, phi thường khó chịu, bởi vì nó vẫn luôn nhắc nhở chúng ta, cái bầu trời đêm này là giả, mặt trời cũng là giả, tất thảy mọi thứ chỉ là lừa dối và hoang vu.

Vậy nên, cải biến nó.

Thương Tứ lấy ra cây bút lớn nhất của mình, thứ này có kích cỡ gần bằng một thanh kiếm, phải cố sức lắm mới có thể huy động được. Làn mực màu đen thấm vào đại địa, sau đó Thương Tứ lại nhanh chóng bước theo một nhịp điệu thần bí nào đó, kéo từng nét thật dài giữa không trung.

Phất lên, điểm xuống, làn mực vẩy ra, tụ văn thành trận.

Động tác của Thương Tứ trước giờ vẫn mang theo một cỗ tùy tính, thế nhưng hôm nay trong sự tùy tính đó phảng phất còn có một tầng ý tứ thành kính khó thể diễn tả bằng lời. Ánh mắt chăm chú của hắn kết hợp cùng cước bộ thần bí, bất tri bất giác đã nhuốm lên không khí một màu sắc huyền huyễn mơ hồ.

Không ai dám lên tiếng quấy rầy, ngay cả Thái Bạch Thái Hắc nghịch ngợm nhất cũng yên tĩnh ngồi một bên, mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm Thương Tứ, tràn ngập tò mò.

Ngòi bút lại trở mình xoay chuyển, cực kỳ sắc bén vẽ ra ba đường cong nối liền, sau đó đợi đến khi kết thúc nét bút lại chợt trở nên uyển chuyển kéo thành một hình tròn trọn vẹn, xoay chính xác trở về tâm điểm của đại trận.

Mãi đến khi nét bút cuối cùng hạ xuống, Thương Tứ thở dài ra một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt chưa từng rời khỏi Kiến mộc một phân tấc nào. Hắn vung tay một cái, toàn bộ số đèn lồng Cửu Ca đã làm tốt liền bay về phía này, xoay tròn xung quanh ngón tay của hắn rồi tự động treo lên nhánh của Kiến mộc.

“Lửa.” Thương Tứ nói.

Cửu Ca lập tức hiểu ý, nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực, hít sâu một hơi thổi vào giữa hai bàn tay tạo thành một quả cầu lửa tương đương to lớn, sau đó hai bàn tay chợt khép lại rồi nhanh chóng mở rộng ra, quả cầu lửa ban đầu đã phân thành mười mồi lửa nhỏ, xếp thành một hàng.

“Đi!” Cửu Ca trợn mắt, trong đồng tử bắn ra một đạo tinh mang, sắc mặt mang theo một tia nhợt nhạt, có thể thấy được đoàn lửa vừa rồi đã dồn nén bao nhiêu chân hỏa của hắn.

Thế nhưng tràng cảnh như vậy, thực sự là đẹp mắt đến không dung nghi ngờ.

Hơn mười đốm, thậm chí là gần trăm đốm lửa lơ lửng bay vọt về phái Kiến mộc, tựa như một hồi mưa sao băng hoặc là một cầu vồng sao lấp lánh huyền ảo.

Những cái đèn lồng to bằng miệng chén vừa được treo lên người Kiến mộc nhanh chóng tiếp nhận từng đốm từng đốm mồi lửa, những mồi lửa nọ sau khi tìm được chiếc lồng của mình lại càng trở nên phát sáng rạng rỡ, vậy nên cả thân hình của Kiến mộc đều theo đó trở nên sáng rọi. Mặc dù bóng đêm vẫn dày đặc và đen kịt như thế, ngay cả chân hỏa Phượng Hoàng cũng phải ảm đạm hơn vài phần, thế nhưng màu sắc sau khi dung hòa của quang minh và hắc ám lại phá lệ ấm nóng.

Thái Bạch Thái Hắc phát ra một tiếng than sợ hãi từ tận đáy lòng, ngước đầu nhìn những ngọn đèn lồng treo trên tàn cây, trong vô thức ngỡ như thấy được bầu trời đầy sao lấp lánh, “Nhìn kìa, nhiều sao quá!”

Đúng vậy, chính là ngôi sao.

Lục Tri Phi kềm lòng không được đứng lên khỏi ghế thái sư, vươn tay về phía những ngôi sao kia. Trên thân Kiến mộc lúc ban ngày đều là lá khô và cành trụi, thời khắc này lại giống như khoác lên một lớp áo kỳ diệu mộng ảo, lấp lánh tỏa sáng.

Trận pháp phức tạp này có phù văn vô cùng xinh đẹp, từng đường nét vòng quanh thân cây âu yếm lớp vỏ xù xì thô ráp, không ngừng vươn dài hướng về phía bầu trời đêm, nở ra hàng loạt những đóa hoa ánh sáng nhấp nháy như ngọc quý. Lá khô dưới sự chiếu rọi của hoa lửa phảng phất lần nữa bốc lên sinh cơ, sắc khô vàng nọ không còn là sự tượng trưng của việc già yếu, mà đã trở thành chất vàng óng ánh của thái dương.

Cái chất vàng óng ánh này hoàn toàn không chút chói mắt, trái lại khiến Lục Tri Phi có loại cảm giác muốn đắm mình để ánh dương quang bao bọc lấy cơ thể. Bất quá, giữa lúc cậu chuẩn bị khép mắt lại thả lỏng, một ít phù văn dưới mặt đất lại chợt sáng lên, thu hút sự chú ý của Lục Tri Phi.

Quang mang chân hỏa của Phượng Hoàng men theo phù văn trên thân cây kéo dài xuống mặt đất. Trận pháp vẽ dưới đất cũng lập tức được điểm sáng, dùng Kiến mộc làm trung tâm, từng đường nét phóng túng như cuồng thảo chậm rãi tràn ra quang mang nóng bỏng chẳng khác gì dung nham cuộn trào.

Chỉ trong thời gian chớp mắt, tâm trận được được kích hoạt, thế nhưng ánh sáng kia vẫn chưa đình chỉ ý định vươn dài!

Lục Tri Phi kinh ngạc nhìn từng làn sóng sánh do suối nước phản chiếu ra, đó là nham thạch nóng chảy trào lên từ dưới nền đất? Hay đơn thuần chỉ là ảnh ngược của vạn chiếc lồng đèn trên cây?

Đều không quan trọng, lúc này đã không còn ai muốn tìm tòi nghiên cứu.

Bởi vì tốc độ khuếch tán của luồn sáng này quá nhanh, không bao lâu sau đã thâm nhập vào sâu trong Đô nghiễm chi dã, Lục Tri Phi đứng trên ghế nhìn ra ngoài, chỉ thấy từng đợt quang mang nhoáng lên như sóng nước từng vòng lan tỏa ra ngoài. Màn đêm đen đặc bị phá vỡ, ngọn cỏ bị bóng tối thôn phệ lung lay thân thể mảnh khảnh, nhóm yêu thú áp lực gầm nhẹ, chúng nó phảng phất nghe được tiếng triệu hoán của nước suối, còn đang do dự bồi hồi, mê mang tìm kiếm con đường phía trước.

Tình cảnh này khiến cậu không khỏi nhớ đến ánh đèn nhiều màu trong đô thị của nhân loại, mỗi đêm khi ánh đèn kia bừng sáng, liên tiếp kéo dài như ngân hà sà xuống nhân gian.

Đó chính là kỳ tích do văn minh nhân loại sáng tạo, là mạch đập của một thành thị. Mà giờ khắc này, những suối nước trước mặt cậu đang loang loáng ánh sáng không phải cũng giống như mạch máu của dãy đất này hay sao? Chằng chịt mà đồ sộ.

“Thành công!” Cửu Ca kích động hô to, mà Lân Phiến đã mệt lử ngồi bệt trên mặt đất bên cạnh cũng lộ ra nụ cười rạng rỡ. Thời khắc này, cả Đô nghiễm chi dã đã không giống với trước đây, bất kể là cảnh đẹp trước mắt hay khí tức tự do lan truyền trong gió cũng khiến cho lòng người chợt trở nên sung sướng.

Nghe xem, những phiến lá cỏ đang đón gió lắc lư cũng tựa hồ reo hò mừng rỡ.

Thái Bạch Thái Hắc nhảy nhót hăng hái đến mức không kịp nhìn dưới chân, ba bước lảo đảo một lần, mắt mở to như đèn pha.

Thương Tứ vỗ vỗ bụi bặm dính trên y phục, lạnh lùng tạt một chậu nước lên đầu bọn họ, “Chỉ mới thành công được phân nửa, cả đám ồn ào reo hò làm gì, chưa từng thấy sự kiện trọng đại nào à.”

“Phân nửa?!” Cửu Ca bỗng nhiên quay đầu lại, “Tứ gia, ngài đừng nói với ta…”

Vào lúc này, đại địa truyền đến một tiếng rung động, chấn đến Cửu Ca cũng bị lung lay, lời nói chưa hết đã im bặt. Y kinh ngạc nhìn ra bên ngoài, cái gì cũng không thấy, nhưng thanh âm “Thùng ——!” kia vẫn văng vẳng bên tai như cũ.

Thật giống có người đang cầm một dùi trống lớn cố sức gióng thẳng xuống mặt trống lớn đại địa này.

“Thùng ——!” Lại một tiếng.

Cửu Ca lập tức nghiêm túc, phía xa kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, trong lòng y hoàn toàn không có manh mối, “Tứ gia đây rốt cuộc là chuyện gì chứ? Sẽ không có vấn đề đi?!”

Thương Tứ lắc đầu, “Đây là tiếng vọng.”

“Tiếng vọng?” Lục Tri Phi nhìn ra ngoài, trong lòng cậu càng có khuynh hướng cho rằng đây là tiếng mạch đập hữu lực.

“Thùng ——!” Tiếng thứ ba.

Cửu Ca đã chuẩn bị sẵn sàng chờ đón quân địch, Thương Tứ vươn một tay ôm Lục Tri Phi từ trên ghế xuống, Lục Tri Phi bị động tác bất ngờ này của đối phương làm cho bối rối, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng ôm lấy cổ đối phương.

Thế nhưng, một làn gió mát từ phương xa lại thổi tới, trong hơi gió này không mang theo một tia khí tức xơ xác tiêu điều nào, khiến Lục Tri Phi không khỏi ngoái đầu nhìn lại.

Đó là tiếng mạch đập, cũng là tiếng vọng.

Chính là tiếng mạch đập của Đô nghiễm chi dã, là tiếng vọng do vô số dòng suối giăng phủ khắp nơi truyền tới.

Những làn sóng lấp lánh kia đã trở về, dùng tốc độ còn nhanh hơn khi rời đi, gần như đuổi cùng làn gió cuốn về phía Kiến mộc.

Vô số lá cỏ bị thổi bay lên không trung, ngay cả diều cá chép cũng bị quát lên tận trời cao, bỉu môi dùng sức quẫy mạnh, bày ra bộ dạng ngu xuẩn. Thái Bạch Thái Hắc vốn đang ngóng cổ xem náo nhiệt không tránh khỏi bị gió thổi ngã chỏng vó, bị ngã còn không nói, lại phải liên tiếp lăn lộn vài vòng trêm mặt đất, mãi tới khi chạm vào Kiến mộc mới có thể dừng lại, thanh âm ‘Ôi ôi’ than thở kéo liền không dứt.

Chỉ có Lục Tri Phi từ sớm đã được Thương Tứ bảo vệ là một chút việc cũng không có, chớp mắt chứng kiến toàn bộ quá tình của ‘tiếng vọng’.

“Thùng ——!” Sóng ánh sáng trở về nhập vào trận pháp, lại xộc thẳng về phía Kiến mộc.

Trận văn lần nữa lóe sáng, tán cây to lớn kịch liệt rung động, tiếng rì rào như hòa vào nhịp của tiếng vọng hoan hô reo hò, đám đèn lồng treo trên nhánh cây trong nháy mắt quang mang đại thịnh. Trong thoáng chốc, Lục Tri Phi còn tựa hồ nghe được tiếng chuông thanh thúy, cảnh tượng trước mắt cũng khiến cậu đột nhiên nhớ đến bốn chữ —— phồn hoa rực rỡ.

Thật đẹp, đây chính là cảm thụ duy nhất trong lòng mọi người lúc này.

Thái Bạch Thái Hắc nghiêng đầu ngây người, nước mắt sắp tràn ra cũng quên mất phải rơi xuống. Kiến mộc cảm giác được sinh mệnh lực không ngừng lưu chuyển trong cơ thể mình, cổ họng cũng có chút nghẹn ngào.

Tuy rằng những sinh mệnh lực mênh mông nghìn vạn này chỉ đi ngang qua cơ thể của lão, thế nhưng giữa hằng hà dòng chảy, thủy chung cũng sẽ có một vài giọt nước thấm vào thân thể lão, biến thành chất dinh dưỡng cho lão.

Hài tử Thương Tứ này, vẫn luôn là như vậy….

Kiến mộc không biết phải nói gì, lúc này Thương Tứ lại xoay đầu trừng mắt nhìn về phía này, trong nháy mắt đó, khí thế của hắn phát ra phảng phất vẫn mang theo sự lưu manh phóng túng của năm xưa, thế nhưng Kiến mộc biết rõ, ở sâu trong lòng của con yêu quái này vẫn là mềm mại, cho dù bao nhiêu năm cũng không thay đổi.

Rất nhanh, gió ngừng, tiếng vọng cũng chìm vào lòng đất, chỉ còn lại một thân cây cổ thụ treo đầy đèn lồng chập chờn trong gió.

Lục Tri Phi cùng Thương Tứ sóng vài ngồi xuống dưới tàn Kiến mộc, giúp Thái Bạch Thái Hắc lau những vết lem luốc trên mặt, nghe bọn họ ngôn ngữ lộn xộn miêu tả tâm tình kích động vừa rồi, tất cả chợt trở về bình tĩnh.

Cửu Ca và Lân Phiến đi ra ngoài, bọn họ phải đến gặp đáp yêu thú kia một lần, chuẩn bị cho việc rời đi vào ngày mai.

Thương Tứ thấy Lục Tri Phi đã thấm mệt liền bảo cậu nằm xuống nghỉ ngơi, bản thân lại xoay người đi nấu chút nước ấp cho đối phương rửa mặt. Lục Tri Phi nhìn theo bóng lưng bận rộn của đối phương một hồi, lại nằm dài trên đất nhìn bầu trời đêm.

Sự yên lặng trong thời khắc này khiến cho cậu chợt an tâm, hình như ngay cả một hạt bụi loạng choạng cuối cùng trong thiên địa cũng đã rơi xuống, cậu ôm lấy đất trời rộng mở, mà đất trời cũng giang tay ôm lấy cậu.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu chợt có một tia buồn ngủ, chỉ là trong lúc vươn người thả lỏng bàn tay chợt đụng phải một tảng đá cứng rắn, khiến cậu thoáng cái giật mình.

Tảng đá? Nơi này vừa rồi có một tảng đá sao?

Lục Tri Phi vuốt mặt ngồi dậy, quay đầu nhìn lại, có chút không dám tin nhìn tảng đá lớn đột ngột xuất hiện dưới gốc Kiến mộc. Mặt ngoài tảng đá trơn nhẵn, giống như có người vẫn thường xuyên ngồi ở phía trên.

“Thương Tứ!” Lục Tri Phi rất có tự giác, không chạy đi tìm hiểu, trực tiếp gọi người.

Thương Tứ vội vàng chạy tới, nhìn thấy tảng đá kia thì sắc diện có hơi ngơ ngác, sau đó giống như lại lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Không có chuyện gì, đây là tảng đá trước kia Thiên đế thường ngồi, những người đã đến nơi này cũng đã ngồi qua, ví dụ như Chu vương, ví dụ như lão đạo sỹ, em cũng có thể ngồi.”

Cậu cũng có thể sao? Lục Tri Phi cảm thấy có chút thần kỳ, đây chính là tảng đá Thiên đế từng ngồi nha, Thiên đế lại là dạng nhân vật thế nào chứ.

Bất quá nghĩ lai một chút, cậu còn đã từng ngủ cùng Đại ma vương Thương Tứ đâu, ngồi lên một tảng đá thì làm sao vậy? Đã ở với Thương Tứ lâu ngày, ánh mắt của Lục Tri Phi không thể không nói là đã đề cao hơn rất nhiều, cậu lập tức trườn người ngồi lên tảng đá nọ, cũng coi như thỏa mãn hư vinh.

Thương Tứ ở bên cạnh nhìn cậu, ánh mắt ôn hòa mà bình thường..

Lục Tri Phi không để ý đến ánh mắt của hắn, chỉ chuyên tâm cảm thụ sự khác biệt của tảng đá mình đang ngồi, tưởng tượng nó cũng giống như khối đá thần trên Hoa Quả sơn vậy, biết đâu bên trong còn có thể nhảy ra một con Mỹ Hầu vương.

Tay cậu lướt qua mặt đá trơn tuột, giống như có thể đối thoại cùng với tổ tiên đã cách xa nghìn vạn năm trước, cậu đang muốn trêu ghẹo vài câu cùng Thương Tứ, thế nhưng khóe mắt chợt phát hiện một nét chữ ẩn sâu trong bụi cỏ.

Lục Tri Phi vươn tay đẩy ra lớp cỏ dại, hai nét một trái một phải, là chữ ‘Nhân’(人)

Người viết chữ đại khái cũng ngồi tại vị trí hiện giờ của cậu, cầm một nhánh cây khô trên tay, chăm chú viết chữ này xuống đất.

Tại sao lại là một chữ ‘Nhân’ chứ?

Lục Tri Phi không khỏi tự nhủ, lại nhặt lên một nhánh cây gần đó, bất giác men theo bút tích của tiền nhân mà vẽ lại. Động tác này có chút đột nhiên, ngay cả cậu cũng có hơi giật mình, không hiểu vì sao mình phải làm như vậy.

Là xuất phát từ hiếu kỳ? Hoặc là muốn tỏ ý tôn kính?

Cậu vẫn cảm thấy cái chữ này, nhìn thế nào cũng có chút… quen thuộc?

Lục Tri Phi không nói nên lời, cũng không biết có nên tiếp tục viết xuống hay không, nhánh cây dừng lại ở một điểm trù trừ không chịu tiến lên. Ngay tại lúc này, Thương Tứ cầm lấy tay cậu, nhiệt độ nóng rực theo lòng bàn tay của hắn truyền tới, còn có chút mồ hôi dính dấp.

Người này là đang khẩn trương?

Lục Tri Phi vô cùng kinh ngạc, “Thương Tứ?”

Nhưng mà Thương Tứ lại không trả lời, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn theo tay của Lục Tri Phi, một lát sau mới xoay đầu lại. Đôi mắt màu đen kia mang theo cả bầu trời đầy sao phản chiếu, cứ thế đối diện cùng Lục Tri Phi.

“Em thực sự nguyện ý, vĩnh viễn ở cùng với ta sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

“Vì sao… lại hỏi như vậy?”

Thương Tứ mỉm cười, dùng bàn tay rảnh rỗi còn lại của mình vuốt nhẹ mái tóc bị gió thổi tán loạn trên trán Lục Tri Phi, nói: “Chữ này, đã ở nơi đó rất lâu, từng bị vô số người men theo viết lại, cho nên suốt trăm nghìn năm cũng chưa từng phai đi một chút nào. Ta cũng không biết đến tột cùng là ai viết ra nó đầu tiên, có lẽ là một vị cao nhân đắc đạo đang suy tư nhân gian đại đạo, có lẽ là một vị thần tiên không cẩn thận đem yên hỏa nhân gian lưu lại trong chữ viết này, nói tóm gọn, trong năm tháng dài dòng ấy, ta bất tri bất giác đã ra đời.”

Lục Tri Phi khẽ nhếch môi, khó trách cậu vừa nhìn thấy chữ này lại có cảm giác quen thuộc không thể giải thích như vậy.

“Kỳ thực, lần này ta dẫn em tới cũng chỉ mang theo dự định trông vào thời vận, em có thể nhìn đến nó hay không hoàn toàn dựa vào may mắn, có lẽ nhân loại các em sẽ càng thích dùng từ ‘duyên phận’ hơn. bất Bất quá, cái chữ này mang theo ý niệm của quá nhiều người, không phải một nhân loại bình thường có thể viết ra, vậy nên, nếu em thực sự muốn một lần nữa men theo chữ này mà viết lại, chẳng khác nào đã đi đến thế giới của ta.”

“Thế giới… của anh?”

“Đúng, là thế giới dài dằng dặc vĩnh viễn nhìn không thấy điểm cuối, sau một đoạn năm tháng trôi qua em có thể sẽ cảm thấy khô khan chán nản, sẽ hối hận. Em sẽ nhìn thấy những người ở bên cạnh mình từng người, từng người một chết đi, chỉ có mình em bị bỏ quên bên kia dòng thời gian, em giống như bị mắc cạn, không bao giờ có thể rời đi nữa. Em sẽ bị vây khốn trong thế giới kia, vĩnh viễn, vĩnh viễn đều…”

Lục Tri Phi vươn tay che kín miệng của Thương Tứ. Cậu cúi đầu chạm vào trán của ái nhân, thanh âm có chút trầm thấp nghèn nghẹn, “Đừng nói nữa, em đều hiểu.”

Những gì Thương Tứ nói hết thảy đều là sự thực, là những cảm giác mà hắn cảm nhận được nhưng chưa từng nói với Lục Tri Phi, là phía thô ráp còn lại của mặt gương. Hắn chính là khát cầu Lục Tri Phi thực sự đi đến bên cạnh mình như vậy, thế nhưng lại sợ đối phương vừa sa vào, đến cuối cùng lại phát hiện đây không phải là kính hoa thủy nguyệt mà mình muốn.

Thời gian có thể làm lành vết thương, nhưng thời gian cũng có thể mang đến đau khổ.

Truy cầu trường sinh là tâm kết nan giải của nhân loại, thế nhưng bọn họ không hiểu được sự thống khổ khi bị thời gian bỏ quên.

“Chỉ là cho dù là ở đâu, anh vẫn sẽ bên cạnh em, có đúng không?” Lục Tri Phi nhẹ nhàng cọ cộ chóp mũi của Thương Tứ.

Thương Tứ cảm nhận ánh mắt ôn hòa của ái nhân, tim đập có chút nhanh.

“Chúng ta sẽ nhìn thấy rất nhiều người rời đi, nhưng chúng ta cũng sẽ gặp được rất nhiều người khác mang theo sự đặc sắc của riêng mình. Nếu như vẫn ở bên cạnh anh, em sẽ không mất đi dũng khí tiếp tục kết giao bằng hữu, cũng sẽ không vì sự khô khan vô vị mà mắc cạn, hành trình của chúng ta đến cùng cũng chỉ là lâu dài hơn, rộng rãi hơn những người bình thường một chút mà thôi. Cho dù nhìn không thấy kết cục, đó cũng là vì quá xa nên mới nhìn không thấy, cho nên chúng ta mới có thể tận tình tiêu xài thời gian, mới có thể cùng nhau làm hết tất cả những việc muốn làm. Không phải sao?”

Thương Tứ dừng lại thật lâu mới chậm rãi nói một tiếng ‘Phải’, thanh âm mang theo mấy phần run rẩy, hắn từ từ nhắm chặt đôi mắ ôm lấy Lục Tri Phi, an ủi trái tim đột nhiên có chút yếu đuối và nhạy cảm của mình.

Qua hồi lâu hai người mới tách ra, Lục Tri Phi nắm lấy nhánh cây kia tiếp tục vẽ chữ, cậu vẽ rất chậm, rất chăm chú, song khi cậu viết xong nét đầu tiên, muốn viết nét tiếp theo thì nhánh cây lại không chịu di chuyển thêm một phân.

Lục Tri Phi cố hết sức nhưng nhánh cây vẫn không mảy may lay động, phảng phất trong cõi u minh có một cổ lực lượng ngăn cản cậu viết hết con chữ này. Cậu nhớ tới những lời Thương Tứ đã nói, quay đầu nhìn đối phương.

Thương Tứ lắc đầu, chuyện này chỉ có thể dựa vào bản thân Lục Tri Phi.

Thái Bạch Thái Hắc ngược lại còn gấp gáp, muốn chạy qua hỗ trợ, thế nhưng bọn họ còn chưa đụng được vào nhánh cây đã bị đồng loạt bắn ra, đặt mông ngồi xuống đất.

Hai bé mập mở to mắt, Lục Tri Phi cũng không dám phân tâm, bởi vì cậu cảm giác được chỉ cần mình hơi sơ sảy, nhánh cây kia sẽ lập tức thoát ly chữ viết này.

Một người một chữ cứ thế giằng co hồi lâu, mồ hôi lạnh đổ từ chóp mũi của Lục Tri Phi xuống rót vào chữ viết, thế nhưng lúc này hiện trạng cũng không có gì thay đổi.

Lục Tri Phi hít sâu một hơi, sắc mặt đã có chút trắng bệch, thế nhưng ánh mắt của cậu vẫn không có chút dao động nào, muốn dùng lực lượng của một phàm nhân mưu toan đối kháng ý niệm của tiên nhân lưu lại.

Ngay cả bản thân Lục Tri Phi cũng cảm thấy một tia buồn cười, thế nhưng cậu lại không muốn buông tay, cậu không biết nếu như bỏ qua cơ hội này có còn gặp lại được hay không, phàm nhân thì sao? Thần tiên lại thế nào?

Chúng sinh bất quá chỉ là một hạt cát trên thế giới, cậu có thể là đến từ sa mạc, thế nhưng cậu muốn lưu lại trong biển rộng.

Dùng thân thể nhỏ bé của cậu, bổ khuyết hòn đảo đơn độc giữa biển rộng kia.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lục Tri Phi vẫn không tiến thêm được một phân, Thương Tứ nhìn mà không đành lòng muốn ra tay giúp đỡ. Như vậy có thể lọt vào phản phệ nghiêm trọng, thế nhưng hắn đã không quản được nữa, hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn Viên Viên chịu khổ chứ? Không thể.

Nay lúc này, Lục Tri Phi cảm giác trong ngực mình có gì đó nóng lên, cùng lúc ấy một cỗ lực lượng bàng bạc nhanh chóng khuếch tán trong ngực cậu, men theo cánh tay rót vào nhánh cây.

Lục Tri Phi không kịp suy tư cỗ lực lượng này là từ đâu mà đến, ánh mắt sáng ngời, lập tức thuận theo cỗ lực lượng nọ cố sức viết cho xong nét cuối cùng.

Nhánh cây phá vỡ bùn đất, đem chữ viết đã hiện diện từ rất nhiều năm trước lần nữa khắc sâu thêm. Bỗng nhiên gió mạnh nổi lên, bụi bặm che đi ánh mắt của Lục Tri Phi, cũng quẩn quanh cành lá của Kiến mộc khiến bọn chúng rì rào cọ sát, thanh âm xào xạc kia truyền vào tai của Lục Tri Phi, tựa hồ đang cổ vũ cậu nổ lực.

Không được dừng lại, không được dừng lại!

Còn một chút, chỉ còn lại một chút!

Lục Tri Phi gian nan dùng sức, thế nhưng vào đúng lúc này cành cây yếu ớt kia rốt cục phát ra một tiếng rền rĩ thanh thúy, gãy thành hai đoạn, rơi khỏi tay Lục Tri Phi.

“Tách!” Đầu óc của Lục Tri Phi bất chợt trống rỗng, thế nhưng một tiếng gọi của Thương Tứ thuận lợi kéo lý trí của cậu trở về, cậu không hề chần chừ chộp lấy phần nhánh cây còn dính trên nền đất.

Đoạn cây gãy không cẩn thận cắt rách làn da Lục Tri Phi, máu tươi nhỏ xuống bổ sung phần cuối cùng chưa được viết hết. Nhan sắc đỏ rực tựa như nốt chu sa giữa chân mày thiếu niên, đẹp đến kinh tâm động phách.

Trần ai lạc định.

Lục Tri Phi thở dốc phì phò, khóe môi lại không tự chủ được cong lên, cậu đã nghĩ ra nguồn gốc của cổ lực lượng kia, là chiếc lá Kiến mộc tặng cho cậu.

Trong lòng Lục Tri Phi âm thầm nói lời cảm tạ cùng Kiến mộc, ánh mắt lại không tự chủ được đuổi theo Thương Tứ. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Thương Tứ lập tức ôm chặt cậu vào lòng, thanh âm khàn khàn không ngừng lặp đi lặp lại tên cậu.

“Viên Viên, Viên Viên.”

“Em ở nơi này.” Lục Tri Phi đã trả lời như thế.

Anh và em, cũng giống như hai nét của chữ ‘Nhân’ kia vậy.

Được viết ra trong vô số quyển sách, đến cuối cùng đều sẽ hội tụ vào nhau.