Yêu Quái Thư Trai

Chương 70: Song sinh (3)




Nhất côn thanh trừ quỷ khí.

Nhị côn kéo về mưa gió.

Tam côn giết đến không còn yêu ma quỷ quái,

Lật người xoay người thấy Diêm La.

“Oanh ——” Đã cẩu côn quơ đến đâu, quỷ ảnh tản ra như khói, một đoạn côn đen xỉn thoạt nhìn thường thường không có gì đặc biệt lại giống như thần binh lợi khí gì đó, gặp quỷ sát quỷ, gặp người giết người. Hắc vụ vô tận lượn lờ như hỏa diễm trên thân côn, mỗi một lần huy động đều quấy lên khí thế phong vân

“A ——!” Lệ quỷ rít lên từng tiếng bén nhọn, trong thanh âm hỗn hợp nam nữ già trẻ, mặc kệ lúc sinh tiền bọn họ là người thế nào, sau khi chết lại đần độn để người sai sử, làm sao có thể chịu được một côn của Thương Tứ..

Nhưng sau lưng lại giống như có một sợi dây vô hình trói buộc bọn họ, khiến bọn họ vô pháp phản kháng, vô pháp quay đầu lại. Bọn họ vừa kêu gào vừa đánh về phía Thương Tứ, quỷ khí rờn rợn hoàn toàn che đi ánh mặt trời, trong thiên địa khắp nơi đều là hôn ám, nhiệt độ âm lãnh xộc vào tận sâu trong linh hồn, mà sự thông khổ, tuyệt vọng, tiếng kêu thét chói tai tràn khắp không trung trong sát na ngưng tụ thành một mảnh quỷ vực rậm rạp.

Lúc này, ngay cả Ngô Khương Khương cũng đã đánh mất sự hưng phấn ban đầu, che lỗ tai lại, sắc mặt trắng bệch. Kẻ đi quỷ đạo rất ít khi trường thọ, từ lúc Ngô Khương Khương đi theo Thương Tứ thì Lâm gia đã xuống dốc từ lâu, căn bản chưa từng gặp phải cảnh tượng này.

“Giao Lâm Bình An ra đây.” Một giọng nam có vẻ khá bình thường từ phía đối diện truyền đến, Ngô Khương Khương ngẩng đầu, chỉ thấy một người khuôn mặt lẫn lộn không thể nhìn rõ từ trong bóng tối bước tới.

Ngô Khương Khương lắc đầu, “Tứ gia còn chưa đánh xong đâu.”

“Nếu ngươi thực sự không giao người ra, ta không bảo đảm bằng hữu của ngươi còn có thể sống sót rời khỏi hay không.” Người nọ mỉm cười trầm thấp, nói chuyện cũng nhẹ nhàng chậm rãi, một chút cũng không có cảm giác âm khí dọa người.

Quỷ đạo bọn họ giết người có một điểm tốt, đó chính là người chết có thể lưu toàn thây.

Ngô Khương Khương nhất thời lộ ra thần sắc e ngại, “Ngươi rất lợi hại.”

“Ta không cần sự khích lệ của ngươi, mau giao Lâm Bình An ra đây, ta sẽ để ngươi và bằng hữu rời đi. Từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, thế nào?” Hắn cảm thấy đề nghị này đã rất có thành ý, dù sao hắn thực sự cũng không muốn giết người.

Nhưng mà biểu tình của Ngô Khương Khương lại càng thêm kinh hoảng, ngón tay chỉ thẳng ra phía sau, sợ đến không nói nên lời.

Đối phương không khỏi hồ nghi, phảng phất cảm giác có gì đó không đúng, mạnh mẽ quay đầu lại. Chỉ thấy một thân ảnh đứng giữa đàn đàn lệ quỷ, có không ít quỷ hồn đang cắn lấy vai hắn, kéo hắc côn của hắn, còn ghé vào bên cạnh tai hắn bén nhọn gào thét, thế nhưng thân ảnh đó vẫn cứ thoải mái nhàn nhã mà đứng.

Không, cái gương mặt tươi cười kia, so với lệ quỷ còn kinh khủng hơn.

Đứng giữa ác quỷ vẫn có thể mỉm cười, đó không phải phật mà chỉ có thể cũng là ma quỷ!

Trong lòng gã đàn ông mặt mũi lẫn lộn kinh hãi, cái chuông đeo trên cổ tay đinh đương rung động, trong sát na lại kết ra vài thủ ấn. Trong lúc mười ngón tung bay, vài mươi đạo phù chú từ trong tay áo của hắn thoát ra, treo giữa không trung kết thành một trận pháp hình tròn, đem Thương Tứ vững vàng giam cầm bên trong.

“Ngươi không nên ép ta, ta không muốn lạm sát kẻ vô tội.” Giọng gã đàn ông nọ trầm trọng, gương mặt vẫn không thể nhìn ra đường nét.

Thương Tứ tiện tay quơ côn đánh bay một tên tiểu quỷ, nói: “Còn có chiêu thức gì ngươi có thể đem hết ra dùng.”

Người đàn ông thấy bộ dạng này của Thương Tứ cũng không nhiều lời, “Đừng trách ta.”

Dứt câu, chợt thấy mười sáu tấm hoàng phù đang vây xung quanh Thương Tứ chợt biến thành ánh lửa ma trơi yếu ớt, loại lửa quỷ nhuốm màu u lam này còn mơ hồ truyền ra một cổ ba động cường đại.

Thương Tứ ngẩng đầu nhìn lướt qua, trong lòng đã có tính toán. Quỷ đạo cũng không chỉ có nhà họ Lâm độc đại, các phái đều có đặc điểm riêng biệt, Thương Tứ kéo thời gian lâu như vậy chính là muốn nhìn gốc gác của đối phương.

Bất quá, chỉ xem mấy chiêu này cũng đã đủ rồi.

“Ngươi đến tột cùng là ai?” Nam nhân thấy Thương Tứ hơi cong khóe miệng, trong lòng nghi ngờ tiệm thăng. Hắn mặc dù chỉ là kẻ ngoại lai, thế nhưng cũng chưa từng nghe thành Bắc Kinh còn có một nhân vật như vậy!

Hắn vừa nói xong, ánh lửa ma trơi trên hoàng phù đã trương lớn lên gấp đôi, kéo theo kình phong quấn quýt bầy lệ quỷ đánh thẳng về phía Thương Tứ.

Thương Tứ lần này cũng đã thực nổi giận, bước lên vài bước, mỗi bước một nhanh hơn, cuối cùng còn dùng hai tay giơ cao thanh hắc côn mạnh mẽ nện xuống, “Đến địa bàn của gia gia lại không biết tục danh của gia là gì. Đúng là muốn ăn đòn!”

“Ầm ——” Nhất côn đánh tan quỷ khí, hỏa phù tiệm diệt, lệ quỷ văng xa.

Trong sát na mọi thứ rơi xuống đất, kết giới tan rã, ánh mặt trời trong nháy mắt trở về với đại địa.

Nam nhân theo bản năng giơ tay lên che mắt, cảm nhận được ánh nắng nóng rực trong lòng lại giống như rớt vào hầm băng. Đối phương có pháp lực mạnh mẻ đến mức trực tiếp một côn phá vỡ tất cả công kích của hắn, vừa rồi vì sao phải kéo dài thời gian lâu như vậy?!

Hắn chợt có cảm giác hoang đường như bị trêu đùa, đã lớn đến như vậy, còn chưa có bất kỳ ai dám dùng loại tư thái này đến nghiền ép hắn. Hắn không khỏi nhớ đến lời trưởng bối căn dặn trước khi đi —— Bắc Kinh là một hồ nước sâu, khó tránh khỏi ngọa hổ tàng long, làm việc phải cân nhắc nghìn vạn lần rồi mới thực hiện.

Hắn liếc nhìn Lâm Bình An, cũng không nhấc lên được tâm tư muốn cứu người, chuông vàng trên cổ tay đinh đương rung động, lưu lại ba con quỷ làm thủ thuật che mắt rồi xoay người chạy mất.

Thừa dịp nam nhân kia bị quỷ quái cản trở mất chút thời gian, hắn nhanh chóng chạy vào một chiếc xe màu đen có rèm che gần đó, “Đi mau!”

Nhìn cảnh vật bên đường nhanh chóng lui lại, trong lòng gã đàn ông mặt mũi hổn loạn kia vẫn chưa hề yên ổn, không khỏi quay đầu lại nhìn —— đối phương cũng không đuổi theo, chỉ đứng trên đường lẳng lặng nhìn theo hắn, còn nhẹ nhàng phất phất tay.

Tóc gáy của hắn lập tức dựng thẳng, thúc giục tài xế tăng tốc.

Trước cửa đồn cảnh sát, Ngô Khương Khương nhìn theo bóng chiếc xe rời đi vô cùng tiếc hận, “Tứ gia, ngài vì sao lại thả hắn đi rồi?”

Thương Tứ lại khoanh tay luồn vào tay áo, liếc xéo cô một chút, “Cái này gọi là thả dây dài câu cá lớn, về nhà nhớ đi theo Tiểu Kiều học thêm một chút.”

“Ồ.” Ngô Khương Khương cái hiểu cái không gật đầu, cúi đầu nhìn một chút Lâm Bình An đã mặt cắt không còn hột máu, “Mang về sao?”

Lâm Bình An nghe vậy nhìn liền nhìn về phía Thương Tứ, hỏi ra vấn đề y để tâm nhất, “Ngươi đến tột cùng là ai? Lâm Thiên Phong có quan hệ thế nào với ngươi?”

Lâm Bình An thực sự không hiểu được, người đàn ông này đến tột cùng mọc từ đâu ra?!

Nhưng mà Thương Tứ đã đeo kính râm, sải bước leo lên ô tô, quay đầu cười nói: “Không cho ngươi biết.”

Tức chết ngươi.

Lầu hai đồn cảnh sát, một đồng chí trẻ tóc húi cua đứng bên cửa sổ xoa xoa đôi mắt của mình, hỏi vị cảnh sát đậm người bên cạnh, “Sư phụ, mấy người kia đã làm gì? Vừa rồi sao em cảm thấy trời giống như hơi tối đi một chút.”

Cảnh sát đậm người bất đắc dĩ, “Nhìn lại mình trước đã, đêm qua lại thức đêm xem bóng đá à?”

“Hắc hắc hắc.” Đồng chí trẻ cười gượng, thoáng nhìn mấy người dưới lầu, vội hỏi: “Sư phụ chúng ta không đi xuống xem một chút sao?”

“Bọn họ có đánh nhau sao?” Cảnh sát đậm người hỏi.

Đồng chí trẻ thành thật lắc đầu, “Không có.”

“Bọn họ phạm vào chuyện gì sao?”

“Hình như cũng không có…”

“Không có thì đúng rồi.”

“Vâng, là em đã nghĩ nhiều.”

Cảnh sát đậm người hận rèn sắt không thành thép, vỗ một cái tát vào ót đệ tử, “Anh thấy chú đúng là thiếu một sợi thần kinh, mấy người này vừa nhìn đã biết có chuyện, chú không biết len lén đi theo à?”

Đồng chí trẻ mới chợt hiểu ra, liên tục gật đầu. Mà cùng lúc đó, Thương Tứ đang định nổ máy xe rời đi cũng nhìn lướt qua khung cửa sổ trên lầu nọ.



Lâm Bình An là bị Ngô Khương Khương mời trở về, theo người ngoài nhìn thấy là y chủ động đi theo người phụ nữ tóc đỏ kia, không có chút vết tích bị ép buộc nào. Chỉ là Lâm Bình An có thể cảm nhận được một sợi dây vô hình đang quấn quanh cơ thể mình, vì vậy cũng rất sáng suốt không mở miệng kêu cứu.

Nửa giờ sau, y dừng lại trước địa điểm mà theo quỷ hồn giám sát báo lại, chính là nơi Lâm Thiên Phong đã lẫn trốn, ngẩng đầu nhìn —— Yêu quái thư trai?

Lâm Bình An giống như chợt nhớ tới gì đó, chỉ là ký ức này quá mức mờ mịt khiến y tìm kiếm mãi cũng không ra đầu mối.

Yêu quái thư trai, yêu quái thư trai… Đến tột cùng đã nghe qua ở nơi nào?

Ba giờ rưỡi chiều, Lục Tri Phi trở về thư trai, chợt cảm thấy bầu không khí hôm nay phá lệ nặng nề. Lâm Thiên Phong và Lâm Bình An ngồi đối diện trên bàn, một trợn to mắt nhìn, một mặt không biểu tình.

“Mấy người nọ là từ bên kia bờ biển tới, tự xưng là chi nhánh của Lâm gia, còn nói có thể giúp ta, vì vậy ta mới hợp tác cùng bọn họ, chuyện còn lại ta hoàn toàn không biết.” Lâm Bình An nói.

“Vô luận như thế nào chú cũng không thể ra tay với thằng bé như vậy! ” Lâm Thiên Phong đến bây giờ mới cảm giác có chuyện không đúng, tuy rằng cậu không quá thân thiết với người chú này, nhưng dù sao cũng đã sống cùng nhau một thời gian, ngày thường cũng không nổ ra mâu thuẫn gì quá lớn. Nhà bọn họ tuy rằng không tính quá giàu có, thế nhưng chú út của cậu đi làm ở công ty chứng khoáng, thu nhập không thành vấn đề, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến một người đàn ông phải hạ quyết định giết con trai ruột của mình?!

Lâm Bình An bỗng nhiên cười nhạo, “Mày biết cái gì?”

Lâm Thiên Phong hít sâu một hơi, “Con thực sự cái gì cũng không biết, nhưng tối thiểu còn có thể nhận biết đúng sai.”

“Người được bảo vệ từ nhỏ tới lớn, cảm giác đúng sai luôn rất mộc mạc. Đó là vì mày còn không biết lòng người hiểm ác đáng sợ, thế đạo gian manh.” Lâm Bình An tựa hồ đã hoàn toàn tháo xuống mặt hòa ái, hoàn toàn không thèm che giấu, “Mày không biết đâu? Cái kính mà mày đang giữ đáng ra là thuộc về tao.”

“Nhưng mà chú không nhìn thấy…” Lâm Thiên Phong nhíu mày, chợt, Lâm Bình An giống như bị một chữ ‘không nhìn thấy’ kia dẫm vào đuôi, sắc mặt dữ tợn.

“Ai nói tao nhìn không thấy?” Lâm Bình An giơ tay lên, tháo một mảnh kính sát tròng ra khỏi mắt, sau đó hai tay chống ở trên bàn, đột nhiên áp sát, dùng đôi mắt không hề che đậy kia nhìn Lâm Thiên Phong. “Con mắt của tao năm đó có thể nhìn rõ hơn mày rất nhiều.”

Lâm Thiên Phong cũng nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, trong đồng tử kia phân bố hàng loạt chấm nhỏ màu máu, dày đặt đến khiến da đầu người ta ngứa ran. Lâm Bình An hài lòng nhìn vẻ mặt cứng ngắc của đối phương, lại tựa lưng vào ghế ngồi, nói: “Tao mới là người xuất sắc nhất của nhà họ Lâm suốt trăm năm qua, nếu năm đó không phải vì cha của mày, hiện tại tao cũng không trở thành cái dạng này. Anh em, thủ túc, ở trong cái nhà này mới chính là nguyền rủa ác độc nhất.”

Sắc mặt của Lâm Thiên Phong biến ảo vài lần, cậu chợt phát hiện có rất nhiều chuyện mình quả thực không biết, hoàn toàn mù mờ. Việc này khiến cậu cảm thấy một nỗi lo sợ nghi hoặc chưa bao giờ cảm nhận được. Mà hiện tại, vô số chân tướng đã bày trước mặt cậu chờ cậu vạch trần, thế nhưng bên dưới lớp vải đó liệu có phải cũng là một đôi mắt rậm rạp điểm nhỏ màu màu, hoặc là khuôn mặt khiến người ta ám ảnh kinh hoàng hay không?

Bất chợt, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vài Lâm Thiên Phong. Cậu cảm nhận được sự ấm áp từ đầu vai truyền đến, ngẩng lên nhìn, chỉ thấy Lục Tri Phi đang mỉm cười ôn hòa với mình.

Lập tức, Lục Tri Phi nhìn về phía Lâm Bình An, chậm rãi nói: “Những người đem ân oán đời trước kéo đến đời sau đều rất ngu xuẩn, bởi vì bọn họ chỉ có thể giao toàn bộ oán hận trong lòng lên người đám trẻ con không có chút năng lực phản kháng nào. Vừa ngu xuẩn lại vô năng.”

Sắc mặt Lâm Bình An trầm xuống, cái người đột nhiên xuất hiện này vừa bình tĩnh lại không có chút góc cạnh gì, thế nhưng lời nói thốt ra một chút cũng không mềm mại. Y không khỏi trầm giọng nói: “Tao cũng không hạ thủ với Lâm Thiên Phong.”

“Nhưng con của anh cũng không phải con chó anh nuôi.” Giọng của Lục Tri Phi bằng phẳng như nước, chỉ là thoáng lộ một tia sắc bén.

Lâm Bình An tựa hồ biết mình nói không lại đối phương, trực tiếp ngậm miệng, Lục Tri Phi cũng không phải loại người thích tranh hơn thua trên đầu môi, chỉ nhìn lướt vào trong nhà, nói: “Ai cho phép người này ngồi trên ghế trong nhà tôi?”

Ngô Khương Khương vừa vặn đi ngang qua cửa phòng khách giật mình, vội vàng đưa đầu vào, “Tri Phi đừng giận, chị sợ y chạy loạn nên mới trói vào trên ghế.”

“Vậy còn không mau lôi ra?” Bất chợt, thanh âm lười nhác quen thuộc của Thương Tứ vang lên. Ngô Khương Khương vừa quay đầu đã thấy Đại ma vương thảnh thơi nhàn tản chấp tay sau lưng bước tới từ trong sân viện.

Hai người trao đổi một ánh mắt anh hiểu tôi hiểu, Thương Tứ chạy đi dỗ Lục Tri Phi, Ngô Khương Khương lại giống như chó săn xách Lâm Bình An nhốt vào phòng tối.

“Bảo bối sinh khí?” Thương Tứ đứng ở bên cạnh Lục Tri Phi, ngẹo đầu nhìn cậu.

Lục Tri Phi lắc đầu, ánh mắt rơi lên người Lâm Thiên Phong vẫn đang trầm mặc không nói. Thương Tứ men theo ánh mắt của cậu nhìn sang, đang định nói gì đó thì Lâm Thiên Phong chợt ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kiên định, “Tôi muốn nghe sự thật.”

“Đây cũng không phải chuyện cổ tích gì đó.” Thương Tứ nói.

“Nhưng tôi vẫn muốn biết.” Lâm Thiên Phong kiên trì, sắc mặt lại có chút trắng bệch, “Tôi muốn biết đằng sau cái tổ huấn kia có bí ẩn thế nào, còn có đến tột cùng năm đó giữa cha và chú đã xảy ra chuyện gì? Tôi không muốn đến cuối cùng tôi cũng giống như một thằng ngốc ngây thơ cái gì cũng không biết, đây không phải rất buồn cười sao? Nếu như tôi cái gì cũng không biết, tôi còn có thể bảo vệ ai?”

Thương Tứ nhìn thiếu niên, nhưg cũng không lập tức kể ra. Hắn trầm mặc một hồi rồi bước đến vị trí vừa rồi Lâm Bình An đã ngồi, chậm rãi hạ người, tiếp nhận nước trà Lục Tri Phi đưa tới, nhấp một ngụm, nói: “Ta có thể cho ngươi một lựa chọn —— ta thiếu Lâm gia các ngươi một nhân tình, vì vậy chuyện lần này ta có thể giúp ngươi giải quyết. Ta có thể bảo đảm hai đứa em này của người bình an lớn lên, chú của ngươi sẽ chịu xử phạt thích đáng, còn có bàng chi của Lâm gia bên kia bờ biển cũng sẽ không lại tới quấy rầy các ngươi. Thế nào?”

Ánh mắt của Lâm Thiên Phong hiện lên một tia rung động, đề nghị của Thương Tứ quả thực quá mê người, không cần nỗ lực bỏ ra bất kỳ thức gì, đối phương sẽ giúp bọn họ giải quyết tất cả. Cậu không cần phải tiếp tục lo lắng hãi hùng, không cần lại đeo trên lưng bất luận sự thật nặng nề nào, cứ thế vô tư vô lự bình an khỏe mạnh.

Đây có lẽ là việc ông nội của cậu đến chết vẫn kỳ vọng, thế nhưng…

Bàn tay đặt dưới mặt bàn của Lâm Thiên Phong lặng lẽ nắm chặt, như vậy thực sự được sao? Nếu như mình giả vờ như cái gì cũng không biết, cứ mặc kệ như vậy, nếu như…

Nội tâm của Lâm Thiên Phong lâm vào sự giãy dụa trước nay chưa từng thấy, mà lúc này thanh âm xa xôi của Thương Tứ lại tiếp tục truyền vào tai cậu, “Nếu như ngươi lựa chọn tự mình đối mặt, như vậy phải làm tốt chuẩn bị để đối mặt. Cho dù ngươi nửa đường hối hận ta cũng sẽ không giúp ngươi.”

Đi tới, còn là lui về phía sau?

Lâm Thiên Phong cắn môi, móng tay ghim chặt vào da thịt khiến bản thân cảm nhận sự đau đớn. Nhưng đau đớn vẫn luôn có công dụng khiến người thanh tỉnh. Thiếu niên hít sâu một hơi, đứng dậy hướng về Thương Tứ cúi đầu thật sâu, “Tôi muốn biết sự thật, thỉnh Tứ gia thành toàn.”

Thương Tứ nhìn cậu, ngón tay hờ hững gõ lên mặt bàn, uy áp vô hình bao phủ lên người Lâm Thiên Phong khiến cậu khẩn trương đến mồ hôi ướt đẫm. Nhưng mà Lục Tri Phi rõ ràng thấy được trong mắt Thương Tứ hiện lên một nụ cười hài lòng, vì vậy cậu hướng về phía con yêu quái kia nhíu mày.

Thương Tứ trả lại cho cậu một làn thu ba ‘người hiểu ta không ai ngoài Viên Viên’, còn nháy mắt vài cái, uy áp liền ngưng. Lâm Thiên Phong thở dài nhẹ nhõm, vừa thẳng người lên đa thấy Tiểu Kiều đeo cặp sách dựa vào cửa phòng nhìn mình.

“Làm sao vậy?” Lâm Thiên Phong hỏi.

“Ngươi thật sự nên chọn con đường mà Thương Tứ vẽ ra kia.” Tiểu Kiều khó có được một lần tốt bụng đưa ra kiến nghị, biểu tình vừa tiếc hận vừa hứng thú, “Trong trường đã bắt đầu truyền ra lời đồn, nói lớp phó học tập của lớp chúng ta bề ngoài đạo mạo bên trong thối rữa, trộm mang hai đứa em trai mới sinh bán cho bọn buôn người lấy tiền ăn chơi.”