Yêu Quái Thư Trai

Chương 94: Danh sách bạn bè của Thổ địa công (5)




“Tách.” Một cây cành khô bị lửa trại đốt vang ra tiếng đứt gãy, ánh lửa ấm áp sáng ngời, đám Sơn yêu đen kịt vui sướng đuổi theo đom đóm giữa mớ ‘cỏ lau’ vang lên thanh âm sàn sạt.

“Tách.” Lại một tiếng động, là thanh âm mở lon bia. Mạnh Tiểu Thuyên ngửa đầu uống một hớp lớn, lượng bia dưa thừa men theo cần cổ mảnh khảnh chảy xuống, mà đôi dài chân thẳng tắp đến mức ngay cả người mẫu hàng đầu cũng phải ghen tỵ đang hào sảng gác lên ghế đẩu phía trước, hai vạt sườn xám xẻ sâu không có chút tác dụng che đậy nào, phong cảnh trắng ngời cứ thế lồ lộ.

Thương Tứ nhìn đến nhướn mày, một giây tiếp theo Lục Tri Phi xoay đầu bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt viết bốn chữ —— anh muốn chết sao?

Thương Tứ nói: “Ta chỉ chợt thèm canh móng giò, trắng bóng, rất giống.”

“Phụt.” Mạnh Tiểu Thuyên suýt nữa đã phun ngụm bia ra ngoài, đuôi mắt hẹp dài lướt ngang, “Quả là nhân tài nha.”

“Quá khen.” Thương Tứ mỉm cười.

Mạnh Tiểu Thuyên lại chuyển ánh nhìn về phía Lục Tri Phi khiến mình hứng thú, đây là nhân loại thứ hai sau bản thân anh ta xuất hiện sâu trong Hoan Hỷ sơn, anh thực sự có chút hiếu kỳ, “Cậu vẫn luôn lăn lộn cùng với yêu quái sao?”

“Cũng không hẳn.” Lục Tri Phi thô sơ giản lược kể ra chuyện của mình, sau đó lại hỏi: “Còn anh? Vì sao lại ở đây một mình?”

Yêu quái không phải ai cũng ôn hòa, Lục Tri Phi có thể thuận lợi mọi bề là vì có Thương Tứ bên cạnh, Mạnh Tiểu Thuyên lại không giống, lẻ loi một mình sống ở thâm sơn, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất không tầm thường.

Mạnh Tiểu Thuyên tựa hồ nhìn thấu sự nghi hoặc của Lục Tri Phi, nói: “Có chút yêu quái tuy rằng đáng sợ, nhưng bọn hắn cũng không ngốc. Quyền sử dụng khai phá ngọn núi này ở trong tay tôi, bọn họ nếu dám đụng đến tôi, ngọn núi này cũng không giữ được.”

Tuy rằng Mạnh Tiểu Thuyên mở miệng ra đều là nói lợi ích, thế nhưng Lục Tri Phi nhìn ra được, nhóm Sơn yêu đều rất thân cận với anh ta. Sơn yêu là tạo vật rất thuần túy, tuy là rất ngu ngơ nhưng cũng không phải dễ dàng bị lừa dối, hơn nữa bởi vì bản thể thuần túy khiến chúng nó càng có thể phân biệt chuẩn xác thiện ý cùng ác ý của những kẻ khác.

Mạnh Tiểu Thuyên mua quyền khai phá của Hoan Hỷ sơn, kiến tạo Hoan Hỷ sơn trang, nhìn thế nào với đám yêu quái cũng là trăm lợi không có một hại.

“Kỳ thực trước đây tôi cũng không tin trên đời này có yêu quái, mấy năm trước trong lúc dạo chơi ngoại thành không cẩn thận xông vào nơi này, thiếu chút nữa là không ra được.” Mạnh Tiểu Thuyên nhắc tới chuyện cũ, khóe miệng còn không ngừng co rút, “Ban đầu tôi còn tưởng gặp quỷ xây tường, sau đó còn đụng nhầm yêu quái, mẹ nó, là một xà yêu, vóc người còn không đẹp bằng tôi.”

Vấn đề anh quan tâm có chút sai lệch nha, trong lòng Lục Tri Phi hơi phê bình, sau đó không hiểu sao chợt nhớ đến vị xà yêu thích vươn dài cổ ngày hôm qua, không biết có phải là một người hay không.

Mạnh Tiểu Thuyên nghe không được lời trong lòng của Lục Tri Phi, còn đang chìm đắm trong trí nhớ của mình, “Khi đó tôi nghĩ, nếu muốn chết cũng phải trang điểm cho đẹp rồi mới chết. Nào ngờ đụng phải một ông lão nhỏ con râu bạc, một mực nói tôi bị tình vây khốn muốn lên núi tự sát, còn nói muốn đem tôi cứu lại, khơi thông cho tôi.”

Mạnh Tiểu Thuyên vốn không muốn tự sát, nghe đối phương cằn nhằn nửa ngày ngược lại thật sự muốn chết.

Điểm chú ý của Lục Tri Phi lại đặt ở nơi khác, “Ông lão nhỏ con râu bạc? Thổ địa công?”

“Cậu quen biết?” Mạnh Tiểu Thuyên vô cùng kinh ngạc.

“Kết bạn wechat.”

“À, tiêu thụ wechat, là tôi dạy ông ta.”

Lục Tri Phi: “…”

Hóa ra bàn tay sau màn chính là anh.

Lục Tri Phi hỏi: “Ông ấy hiện tại vẫn ở trên Hoan Hỷ sơn?”

Mạnh Tiểu Thuyên gật đầu, “Đúng vậy, miếu của ông ta ngay trên núi.”

“Thế nhưng không phải người thường lên Hoan Hỷ sơn sẽ bị mất phương hướng sao?”

Mạnh Tiểu Thuyên chậm rãi rít một hơi thuốc lá, nói: “Nếu như là người đến trả lễ, Thổ địa công cảm nhận được niệm lực của họ sẽ tự động dọn đường. Bất quá đã nhiều năm như vậy, cũng không có bao nhiêu người đến đây.”

Thương Tứ lại nhíu mày, “Dưới núi không phải có một người sao?”

“Chân núi, hiện tại?” Mạnh Tiểu Thuyên đầu đầy dấu chấm hỏi, người nào ngốc đến mức giữa đêm chạy ra ngoại thành lạy Thổ địa tạ lễ.

“Đám than nắm nói, người kia đã đợi dưới núi rất lâu rồi, hơn nữa cách một đoạn thời gian đều sẽ đến trình diện.

Cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện? Mạnh Tiểu Thuyên không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc, mà lúc này Thương Tứ lại hời hợt nói một câu, “Ây da, vừa rồi hắn giống như còn gọi một cuộc điện thoại, bị người nào đó mắng đến đầu bù tóc rối.”

Sắc mặt của Mạnh Tiểu Thuyên đột nhiên trở lên cổ quái, sửng sốt một lát liền đứng dầy nhấc áo khoác lên bước ra ngoài, lúc đi còn hùng hùng hổ hổ mắng, “Mẹ tên Quý Tiêu ngu ngốc kia.”

Mạnh Tiểu Thuyên khí thế hung hăng rời đi, tiểu Sơn yêu thấy hành động của anh ta đều vây lấy xung quanh, giống như một đám vệ sỹ mở đường. Lục Tri Phi cũng đứng dậy muốn đi xem một chút, Thương Tứ lại kéo tay cậu, “Đi theo ta.”

Mười phút sau, Thương Tứ đã dẫn Lục Tri Phi tới một sườn núi dốc.

Đẩy ra cỏ hoang dày đặc, Lục Tri Phi nhìn thấy một tòa miếu nhỏ ẩn nấp trong rừng, mái cong và đòn cột đều là hình thức xa xưa, những vết bong tróc trầy xước trên vách đều toát ra vẻ tang thương vô tận.

Gió đêm thổi qua, chuông đồng treo trên chỏm cong phát ra thanh âm rỉ sắt nặng nề, không khí hoang liêu vắng lặng hòa cùng tiếng chuông thê lương, bụi đất thoáng cái bị gió thổi bao trùm khắp nơi.

Tựa như cảm nhận được có người lạ xông vào, một con thỏ kinh hách dựng thẳng lỗ tai, nhanh chóng chui vào lùm cây bên cạnh miếu nhỏ, biến mất.

“Có người ở sao?” Lục Tri Phi hỏi một tiếng.

Không có người trả lời.

Lẽ nào vừa đúng lúc Thổ địa công không có nhà? Lục Tri Phi nhgi hoặc, đang định vào trong xem một chút đột nhiên lại bị Thương Tứ kéo về, “Đừng đi vào.”

“Làm sao vậy?”

“Cái miếu này sắp sập rồi.” Thương Tứ kéo Lục Tri Phi ra một đoạn, sau đó đưa cậu vòng ra sau miếu. Vừa nhìn, nơi này vậy mà lại là một vách đá, hẳn là vốn phải có một cây cổ thụ, phỏng chừng đã theo đất lở xuống, chỉ còn vài phần rễ cây gãy vụn hư thối khảm vào trong đất. Nếu không phải xung quanh có nhiều dây leo quấn quanh miếu thổ địa, trì hoãn sự lở đất, sợ rằng cái miếu này cũng đã mất.

“Cái miếu này phỏng chừng cũng đã có hai ba trăm năm rồi.” Thương Tứ quét nhẹ đầu ngón tay lên tường, nhìn lớp bụi dày bóc ra, nói: “Dựng trên vách đá, không thể tu sửa cũng không có niệm lực duy trì, sợ rằng lại qua không bao lâu trên đời sẽ không còn tòa miếu này nữa.”

Nghe Thương Tứ nói vậy, trong lòng Lục Tri Phi chợt cảm thấy một trận bất đắc dĩ cùng thê lương. Ánh mắt của cậu nhìn vào trong miếu, mấy cây cột sơn son bên trong cũng đã tràn đầy vết tích mục ruỗng, phần nước sơn tróc ra cũng giống như mấy lớp vỏ cây khô quắt, không còn sinh cơ.

Lúc này, từ phía sau chợt truyền đến một giọng nói, “Các người là ai? Vì sao đứng trước cửa nhà ta?”

Lục Tri Phi quay đầu lại, chỉ thấy một ông lão râu bạc thật dài cao khoảng 1m2, trên người mặc áo tắm của trẻ con, cổ choàng khăn lông, trong tay bưng một cái thau tắm màu xanh lam, tóc hơi ẩm ướt tản ra chút hơi nóng đang đứng sau lưng bọn họ, đôi mắt lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm hai người.

“Cháu là là Lộc Bất Tri.” Lục Tri Phi chợt nhớ, đây hình như là lần đầu tiên cậu thấy bạn trên mạng.

“Là cậu à.” Thổ địa công lập tức chuyển sang vẻ ôn hòa, thế nhưng chợt nhớ tới chuyện gì đó, tức giận nói: “Cậu ngay cả ba nén hương cũng không chịu cho ta, còn tới đây làm gì chứ?”

Lục Tri Phi không hiểu sao chợt cảm thấy đuối lý, Thương Tứ lại rất tò mò đi vòng quanh lão Thổ địa một vòng, “Bề ngoài thật ra còn rất giống.”

Thổ địa công ôm thau tắm vẻ mặt cảnh giác, “Ngươi là ai? Ngươi làm gì thế?”

“Trước hết ngươi nói cho ta biết ngươi là ai đã?” Thương Tứ vươn tay giật một sợi râu của Thổ địa công, vui vẻ, “Ôi chao, là thật này!”

“Buông tay!” Thổ địa công một chưởng vỗ rơi bàn tay nghịch phá của Thương Tứ, sau đó ôm thau tắm linh hoạt nhảy né ra sau một bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn sang, “Yêu nghiệt phương nào?!”

Thương Tứ khẽ nâng cằm, hai tay khoanh trước ngực, “Ta là tổ tông của yêu nghiệt.”

Thổ địa công cảm nhận được pháp lực mênh mông trên người hắn, cảnh giác lập tức chuyển thành lo lắng thận trọng, “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Những lời này hẳn là ta tới hỏi ngươi.” Nụ cười trên khóe miệng Thương Tứ dần dần mang lên một tia lạnh lẽo, đầu ngón tay tràn ra pháp lực đen kịt, hiển nhiên đã thực sự muốn ra tay, “Tiểu thần tiên phương viên trăm dặm quanh đây không ai không biết ta, ngươi là đồ giả từ đâu tới?”

Trong lòng Thổ địa công lộp bộp một chút, vô thức lui về phía sau, xoay người chạy.

Nhưng mà lão đã nhanh, Thương Tứ còn nhanh hơn lão, lập tức nắm lấy cổ áo tắm của lão xách lên, ngữ điệu lạnh lẽo, “Còn muốn chạy?”

Thổ địa công quơ quơ đôi chân ngắn chạy đi, thế nhưng lão đã bị nhấc lên không, có quơ nhanh hơn nữa cũng chẳng được gì. Lục Tri Phi vội vàng kéo Thương Tứ lại, “Được rồi, đừng dọa người ta.”

Lúc này Thương Tứ mới đem người tả xuống, còn tỏ ra đáng thương nói: “Chuyện này cũng không thể trách ta, là do hắn chột dạ muốn chạy?”

Thổ địa công nhìn ra Lục Tri Phi mới thật là đại vương, vội vàng chạy đến trốn sau lưng cậu, sau đó nhô đầu ra nói: “Ai bảo ngươi vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì,”

Ôi nha, lần này Thương Tứ thật sự nổi giận rồi.

Lục Tri Phi bất đắc dĩ, “Hai người có thể mỗi bên nói ít một câu không?”

Hai người nhìn Lục Tri Phi, rốt cục cũng ngừng đấu khí. Sau đó Thổ địa công liền dẫn Lục Tri Phi đi tới một căn nhà lá gần đó, khóe mắt liếc liếc Thương Tứ một chút rồi mới bất đắc dĩ mời bọn họ vào.

Gian nhà không lớn nhưng rất sạch sẽ, Lục Tri Phi để ý thấy cái khăn trên cổ Thổ địa công có thêu logo của Hoan Hỷ sơn trang, một người nguyện ý vượt qua nửa dãy núi đi tắm, nhà của kẻ đó tuyệt đối không thể quá bừa bộn.

Chỉ chốc lát sau, Thổ địa công đã mang ra ba chung trà nóng, chung là loại chung đất nung bình thường, tạo hình có chút một lời khó diễn tả, cảm xúc thô ráp, giống như là đồ thủ công tự làm.

“Ta vốn là một con chim sẻ tinh trong thành.” Thổ địa công vừa cầm tách trà lên đã cấp tốc tiến vào hình thức kể chuyện, Lục Tri Phi không biết đây có phải đặc sắc của Hoan Hỷ sơn hay không, nhanh chóng dứt khoát xử lý mọi việc.

Theo lời kể của Thổ địa công, chuyện không thể nói giữa lão và Thổ địa công chân chính phát sinh vào thời điểm hơn sáu mươi năm trước.

Tại niên đại ngay cả nhân loại cũng không nuôi sống được hính mình kia, lão vòng vo trong thành chừng mấy ngày cũng không tìm được một chút thức ăn nào, đành phải bất đắc dĩ rời đi thành thị, bay vào rừng núi.

Vì vậy, tại ngọn núi gọi là Hoan Hỷ sơn này, lão đã gặp vị thần cuối cùng trên thế gian —— Thổ địa công.

Thổ địa công cũng không phải chỉ có một người, Thần Châu đại địa diện tích vô biên, vô số tiểu thần tiên tầm thường sẽ phân nhau cai quản một khu vực đất đai nho nhỏ. Bọn họ không có vô thượng thần thông, hình tượng cũng không cao lớn như những thần tiên khác, thế nhưng lại không chỗ nào không có mặt.

Bởi vì tiểu thần rất nhỏ, vậy nên có thật nhiều người không quá để tâm sự hiện diện của bọn họ.

Thế nhưng cũng bởi vì tiểu thần quá nhỏ, chưa bao giờ quản lý việc lớn gì, vậy nên trái lại tồn tại càng lâu hơn.

Vô số tiểu thần cứ như dựa vào một chút năng lượng thừa do đèn nhang tản ra mà sinh tồn, sau đó theo từng đợt từng đợt sóng gió của thời cuộc, lặng yên không tiếng động tiêu vong.

Thổ địa công tại Hoan Hỷ sơn cũng là một tồn tại như vậy.

Ngài không biết bên ngoài Hoan Hỷ sơn còn có những Thổ địa công khác tồn tại hay không, nhưng giữa sự tịch mịch ngài thường xuyên nghĩ, bản thân đại khái là Thổ địa cuối cùng còn tồn tại trên đời rồi.

Sau đó, trong miếu dần dần đoạn tuyệt hương khói, không ai tiếp tục lên núi, núi nhỏ bình thường lại biến thành nơi tụ cư của yêu quái..

Nhóm yêu quái không có tín ngưỡng như nhân loại, bọn họ chỉ coi Thổ địa công là một tiểu lão đầu hòa khí, muốn bọn họ làm theo quy củ quỳ trên mặt đất dâng hương lễ bái, Thổ địa công cảm giác mình hẳn phải giảm thọ.

Thổ địa công nghĩ, sứ mạng của mình đại khái cũng đã chấm dứt.

Thế nhưng có một ngày, có một con chim sẻ bụng đói kêu vang từ thành thị bay tới, Thổ địa công cho nó một vốc hạt ngô, từ trong miệng nó biết được tình huống trong thành, vì vậy ngài cảm thấy mình còn có thể phát huy chút tác dụng.

Thổ địa công vì mọi người bên ngoài chuyên tâm cầu phúc, mặc dù không có người đến tế bái ngài, mặc dù chính ngài cũng biết, những gì mình có thể làm cũng không nhiều.

Mà chim sẻ lại định cư trong miếu Thổ địa, tuy rằng nói cảm thấy Thổ địa có hơi ngốc, thế nhưng Thổ địa công là người tốt, chí ít ngài sẽ cho nó ăn ngô.

Xuân qua thu đến, bất tri bất giác chim sẻ đã lưu lại trong miếu được ba năm. Mùa hạ năm thứ ba, một đạo sấm sét bổ trúng cây dâu lớn sau miếu, cây dâu ngã xuống, ầm ầm một tiếng lăn khỏi vách núi.

Chim sẻ còn nhớ rõ khi ấy Thổ địa công ngồi xếp bằng trong miếu, ngẩng đầu nhìn cái lỗ lớn trên nóc nhà, có chút thương cảm nói: “Ông trời cũng hối thúc ta rời đi rồi.”

Chim sẻ nghe hiểu, cứ liên tục mổ mổ chòm râu bạc của Thổ địa công, Thổ địa công lại vươn bàn tay khô gầy của mình ra vỗ về lông vũ của nó, không lên tiếng nữa.

Hôm sau, chim sẽ bay ra sân nhìn, cây dâu quả nhiên đã mất, ngôi niếu nhỏ cũ nát nguyên bản thoạt nhìn càng thêm rách nát, đứng giữa mưa gió lung lay sắp đổ.

Thổ địa công cuối cùng cũng không chống nổi qua mùa hè kia, trước lập thu một ngày, chim sẻ ra ngoài kiếm ăn bị yêu quái trên núi cắn thương. Chim sẻ chỉ là một tiểu yêu quái, yêu lực yếu ớt, cảm thấy bản thân không sống nổi nữa, trước lúc chết chỉ muốn trở về gặp lại ông lão hòa khí kia lần cuối.

Lần cuối cùng nó nhìn thấy Thổ địa công trong lốt chim sẻ, nó nhớ rõ Thổ địa công rất từ ái vuốt ve đầu của nó, giống như lão gia gia trong thành thị đem tất cả những thứ ăn ngon nhường cho cháu nội của mình.

Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, chim sẻ phát hiện mình đã biến thành bản thu nhỏ của Thổ địa công, tồn tại một cách thần kỳ.

Nghe đến đó, Thương Tứ lại vận khởi pháp lực tinh tế cảm ứng một chút: “Sơ lược phỏng đoán, Thổ địa công hẳn là đã đem những thần lực cuối cùng của mình rót vào cơ thể của ngươi. Ngươi hiện tại không phải yêu cũng không phải thần, nhưng có thể thay Thổ địa tiếp thu hương khói, gieo rắc kỳ nguyện. Cũng coi như một loại truyền thừa biến tướng.”

“Nhưng hiện tại cũng không có bao nhiêu người nguyện ý bái tế ta, lại thêm một thời gian nữa, chỉ sợ cả ta cũng phải biến mất.”