Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1738: Tình địch gặp nhau, đỏ cả hai mắt (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiểu Bạch cực kỳ có đầu óc kinh doanh, thủ đoạn xử lý mọi chuyện đều vô cùng thành thục. Hơn nữa, một khi quyết sách của anh ta được đưa ra, sẽ nhanh chóng cởi bỏ được vấn đề then chốt, giải quyết được vấn đề.

9h45’, 10h45’, anh ta lại gửi tin nhắn cho Lạc Y. Nhưng Lạc Y vẫn không trả lời lại!

Tiểu Bạch buồn bực đến tận trưa, cực kỳ mất hứng. Tất cả quản lý cấp cao ở các bộ phận đều cảm thấy như đang ngồi ở trên bàn chông, mọi kia, tính khí của tổng tài nhà bọn họ rất tốt, sao hôm nay lại thế này? Giống như có ai đó trộm nắp cống nhà anh ta vậy...

Tiểu Bạch đang bận bù đầu, trợ lý của anh ta đột nhiên báo cáo nói: “Tiên sinh, lẩu và suối nước nóng đều đã chuẩn bị xong. Bây giờ là 11h45’, bây giờ đã đi đón tiểu thư Lạc Y ở chỗ làm chưa?”

Tiểu Bạch lập tức vui vẻ. Ngay cả chính anh ta cũng không ngờ rằng, mình lại phấn khích đến như thế.

Không nhận được tin nhắn trả lời cũng không sao! Không phải bây giờ anh ta có thể gặp được cô ấy rồi sao?

Tiểu Bạch dùng tốc độ nhanh nhất xử lý toàn bộ công việc, để có thể nhanh chóng đi gặp Lạc Y.

Anh ta vừa xuống đại sảnh, vừa gửi tin nhắn cho Lạc Y: “Bây giờ anh qua tìm em, đại khái là mất khoảng nửa giờ. Buổi trưa chúng ta ăn lẩu được không? Anh đã đặt bàn rồi, nhưng nếu em không thích ăn lẩu, chúng ta có thể chuyển sang ăn món khác.”

Nhưng lúc anh ta đi tới cửa văn phòng của Lạc Y, anh ta phát hiện ra có một tiện nam cũng đang chờ Lạc Y!

Tại sao lại gọi đối phương là tiện nam? Bởi vì, ngoài tiểu Bạch ra, tất cả những người đàn ông đến chờ Lạc Y đều là tiện nam!

Tiểu Bạch rõ ràng cảm giác được ánh mắt người đàn ông này nhìn về phía Lạc Y có cái gì đó kỳ lạ, cực kỳ thô bỉ!

Trong văn phòng của Lạc Y, còn có hai người phụ nữ, hai người phụ nữ đó, một người là công tố viên, còn một người là trợ lý của Lạc Y.

Ba người bọn họ vừa mới rời khỏi tòa, đang thảo luận về một vụ án. Người đàn ông kia đang ngồi ở ghế dài bên cạnh cửa, mắt cứ nhìn chằm chằm vào Lạc Y.

Tiểu Bạch nhìn về phía người đàn ông này, vẻ ngoài của người đàn ông này khá là lịch sự, mặc âu phục Armani màu đen, tay cầm cặp táp Polo Santa, không ngừng giơ tay lên nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex của mình...

Tiểu Bạch nháo tâm, người này rõ ràng là tình địch! Hơn nữa, tình địch còn trang bị rất đầy đủ! Đều là những thương hiệu nổi tiếng trên thế giới, không sót một cái nào!

Mặc dù Tiểu Bạch là người ngậm thìa vàng lớn lên, nhưng anh ta không quan tâm quá nhiều đến những thương hiệu nổi tiếng thế giới này, ngòai bộ quần áo anh ta đang mặc trên người được cắt may thủ công ra, cả người anh ta từ trên xuống dưới đều không có món hàng hiệu nào.

Tiểu Bạch chợt có cảm giác như mình không thể thắng được người đàn ông này, anh ta vội vàng gọi điện thoại cho trợ lý: “Cậu mau đi lên đây, cho tôi mượn đồng hồ đeo tay của cậu.”

Trợ lý của anh ta cũng đeo đồng hồ Rolex!

Tiểu Bạch trộm đi xuống tầng, lấy đồng hồ đeo tay của trợ lý, đeo vào trên cổ tay của mình.

Anh ta vừa muốn lên tầng, lại nhìn thấy có vẻ như cái kẹp cà vạt của trợ lý không tệ lắm, anh ta lại tháo xuống, kẹp ở trên cà vạt của mình.

Trợ lý hoảng sợ nhìn ông chủ nhà mình, boss nhà mình đang phát điên? Boss nhà mình mới... bị chó dại cắn?

Tiểu Bạch lắc lư đi lên văn phòng của Lạc Y.

Anh ta đi tới kia trước mặt người đàn ông kia, giả vờ duỗi cánh tay của mình ra, làm ra vẻ xem đồng hồ giống như người đàn ông kia.

Lạc Y tan làm, liền gặp được hai kẻ... ngốc đang đứng chặn ngoài cửa...

Người đàn ông kia, chính là người mà dì Lương nhà bên cạnh giới thiệu cho cô ấy ——giám đốc tài chính.

Người đàn ông này vừa gặp đã thích Lạc Y, vẫn luôn nhớ mãi không quên cô ấy.

Lạc Y đã cự tuyệt anh ta rất nhiều lần, nhưng đàn ông này vẫn đóng cọc chờ Lạc Y tan làm.

Giám đốc tài chính đó nhìn thấy Lạc Y nhìn về phía mình, anh ta vội vàng nâng cổ tay lên, nhìn vào đồng hồ đeo tay. Giống như kiểu sợ không ai biết mình đeo đồng hồ Rolex.

Anh ta vừa nhìn đồng hồ, vừa nói: “Em xem, em bận rộn đến nỗi quên cả thời gian. Cũng đã 12 rưỡi rồi, nhanh đi ăn cơm đi. Anh đã đặt bàn ở nhà hàng tây, chúng ta đi thôi?”

Tiểu Bạch thầm nói trong lòng: “Ai nha, anh nghĩ hơi bị đẹp đấy. Anh mua thức ăn, chẳng lẽ tiểu gia lại không?”

Tiểu Bạch cố tình duỗi cánh tay ra, đưa đến trước mặt người đàn ông kia, khoe chiếc đồng hồ đeo tay anh ta vừa mới mượn được. Anh ta cũng giả vờ nhìn đồng hồ đeo tay, nói với Lạc Y: “Em xem, em bận đến nỗi ngay cả cơm cũng quên ăn. Cũng đã 12 rưỡi rồi, chúng tam au đi ăn đi. Anh đã đặt bàn ở cửa hàng lẩu bên cạnh rồi, đi nhanh đi. Anh cũng đói rồi.”

Người nọ đứng bên cạnh nhìn tiểu Bạch bằng ánh mắt khinh bỉ, tiểu Bạch không cam lòng yếu thế trợn mắt nhìn lại.

Người đàn ông kia không cao bằng tiểu Bạch, anh ta vội vàng hơi nhón gót chân lên!

Tiểu Bạch cắn răng, lập tức “Bịch” nhảy đến trên ghế sa lon. Tới đây tới đây —— xem giữa hai chúng ta ai hơn ai?!

Lạc Y thật sự muốn phát điên, hai người đàn ông đáng xấu hổ này, cô ấy có thể nói là mình không quen biết không?!

Một người còn ngây thơ hơn so với một người!

Sao cô toàn gặp phải mấy người đàn ông không đáng tin cậy như thế này?

Giám đốc tài chính đó hơi gấp gáp, hỏi Lạc Y: “Chúng ta có thể đi ăn cơm chưa?”

Còn không chờ Lạc Y trả lời, tiểu Bạch đã vội vàng chỉ chỉ vào miệng mình.

“Hey ——” Anh ta ra hiệu bảo Lạc Y nhìn vào viền môi của mình —— em cũng đừng quên, hôm qua em châm anh thế nào!