Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 285




Chương 285

Khoảnh khắc ấy, Mục Long mới thấy rõ dáng dấp của nó, cơ thể hẹp dài giống như mãng xà, nhưng so với mãng xã lại có thêm bốn cái chân.

Mục Long nhớ trước kia từng đọc một quyển sách tên là “tạp ký Chí Quái”, nghe đâu là do một nhà sư tên Du Phương làm. Trong đó ghi lại một loài vật, gọi là Hủy.

Trong “tạp ký Chí Quái” nói rắn mọc ra bốn chân gọi là Hủy, sau 500 năm Hủy sẽ hóa Giao.

Con yêu quái trong hồ nước lạnh này có cơ thể như mãng xà, trên đầu mọc một chiếc sừng, bốn chân sắc bén, cả người đầy vảy đen thui như mực, mỗi một cái vảy nhỏ nhất cũng to bằng bàn tay, chắc chắn là Hủy không sai.

Trong “tạp ký Chí Quái” còn nói, Hủy mọc một sừng có thể thông linh, nơi mà nó sống chắc chắn sẽ có bảo vật.

Ý là trên đầu yêu Hủy mà mọc sừng thì sẽ có linh trí và rất nhạy cảm với bảo vật, hơn nữa, nơi nó thường qua lại đương nhiên sẽ có bảo vật hiếm thấy xuất hiện.

Quả nhiên, Mục Long tiếp tục xem đá Thất Khổng Thận Ảnh thì phát hiện con Hủy kia bơi ngược lên trên đến đỉnh núi chợt thấy nơi đó có một cái hang động, bên trong lóe lên ánh sáng của bảo vật.

Con Hủy kia vẫn chưa chui vào, chỉ là khi nhìn về phía hang động, trong miệng liên tục nhỏ nước miếng, hiển nhiên là cực kỳ thèm thuồng.

“Có thể khiến cho Hủy thèm thuồng, chứng tỏ bảo vật trong núi không phải vật phàm. Hơn nữa, nhìn cảnh sắc trong núi này lại cực kỳ giống dấu hiệu sắp có sơn bảo trong truyền thuyết ra đời”.

Sau khi Mục Long xem hết hình ảnh trong đá Thất Khổng Thận Ảnh thì ngây ra một lúc mới đưa ra phân tích của mình.

Sở Tùy Duyên nghe vậy, lập tức vỗ tay nói: “Tuyệt, quả nhiên là tuyệt vời, không ngờ Mục huynh lại hiểu nhiều biết rộng như vậy. Chẳng những có thể liếc mắt một cái đã nhận ra loài dị chủng của Yêu tộc như Hủy, mà ngay cả dấu hiệu sắp có sơn bảo ra đời cũng biết”.

“Không giấu gì Mục huynh, trước đó ta chỉ nghi ngờ thôi chứ cũng chưa dám chắc. Giờ nghe Mục huynh nói vậy, xem ra thứ trong núi chắc chắn là sơn bảo”.

Sở Tùy Duyên dưới sự kích động còn nói ra câu hay treo bên miệng của mình: “Xem ra, đây quả nhiên là duyên số hết, bảo vật ấy rõ ràng là có duyên với chúng ta”.

Mục Long nghe thấy Sở Tùy Duyên nói vậy chỉ cười không nói.

Hắn chính là thể Thiên Yêu, đừng nói là Hủy, vì có được chí bảo truyền thừa của Yêu tộc như Yêu Thần tháp, tuy hắn không biết những Yêu tộc hiện nay, nhưng Hoan Nhi không thể nào không biết.

Còn về sơn bảo trong truyền thuyết, chẳng những trước đây hắn đã từng nghe nói đến rất nhiều, giờ trong tay còn nắm giữ một sơn bảo có đẳng cấp đứng đầu như thần kích Như Ý, nên sao có thể xa lạ chứ?

Vì lý do ấy nên Mục Long mới động lòng, loại linh vật như sơn bảo là cực kỳ huyền bí, quả thật chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Thiên tài địa bảo bình thường chẳng thể nào so được với nó, chỉ với thần kích Như Ý trong tay Mục Long thôi là có thể nhận ra điều đó.

Một mặt là cũng có ý định đi, mặt khác lại là tò mò, vì mỗi loại sơn bảo đều tập hợp toàn bộ tinh khí trong núi sông mới sinh ra nên cũng không giống nhau. Chẳng biết sơn bảo ở nơi này rốt cuộc là gì?

Sau đó, hắn bèn cười hỏi: “Vậy ý của Sở huynh là, tùy duyên?”

“Tùy duyên, nếu gặp được thì đương nhiên là tùy duyên. Có điều, trước đó, ta từng thấy được thực lực của con Hủy kia, nó đã sắp đến Ngự Hồn cảnh, ngay cả ta cũng không phải đối thủ của nó. Thế nên, còn cần phải bàn bạc kỹ hơn. Ngoài Mục huynh ra, ta còn mời thêm một người bạn, cả ba chúng ta hợp tác, chưa chắc không có cơ hội lấy được sơn bảo”, Sở Tùy Duyên cười nói.