Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo)

Chương 53




Thông báo vừa xuất hiện, trong bang hội liền sùng sục sôi trào, bao quát tất cả hảo hữu của hai người, khung tin nhắn lóe lên tin nhắn mới. Cố Hoài Cẩn cũng không nói gì, đem vừa thư gửi đến toàn bộ nhìn qua một lần, tìm người quen hơi giải thích một còm, còn Đường Lan Thanh thái độ nghiêm túc, cẩn thận đọc từng cái tin tức, còn chưa đọc xong điện thoại bàn trong nhà liền vang lên.

Trước kia nhà các nàng là không có lắp đặt điện thoại bàn, bởi vì thời gian trước Đinh gia có điện thoại vài lần cho Đường Lan Thanh nhưng đều ở tình trạng tắt máy, nghĩ rằng nàng đã xảy ra chuyện gì. Dưới tình thế khẩn cấp Đinh Nhược Nhuận dẫn theo Thủy Thủy của mình cùng đến nhà Đường Lan Thanh. Lúc đó mới phát hiện... Đường Lan Thanh là vì quên sạc pin.

Phòng ngừa lại xuất hiện tình huống như vậy nữa, tránh khi có việc gấp không liên lạc được với nàng, Đinh gia lấp ở nhà các nàng điện thoại bàn. Điện thoại nhà Đường Lan Thanh cũng chỉ có Đinh gia biết, nàng cùng Cố Hoài Cẩn ra hiệu xong mới bắt máy "này, ngươi khoẻ không?"

"Đường —— Lan —— Thanh ——" Đinh Nhược Thủy ở đầu bên kia giống như đang rít gào thể, như muốn oanh tạc nàng một trận "ngươi lại dùng ký ức trước kia vào trong game tiêu dao  tự tại!"

"Ây..." Đường Lan Thanh trầm ngâm một tiếng, há miệng muốn nói cái gì nhưng liền bị Đinh Nhược Thủy cắt đứt "nghe ta lải nhải xong rồi giải thích! Có đồ tốt như vậy sao không nói sớm cho ta một chút! Ngươi có biết đó là thần điêu không a! Thần điêu a! Vong Giang Hồ đệ nhất thú phi hành! Có thể ra giá đến bao nhiêu ngươi biết hay không a!"

"Ồ." Có lẽ âm thanh trong điện thoại đầu bên kia quá lớn, không ít tiếng vang truyền vào tai Cố Hoài Cẩn, tay đặt trên bàn phím ngừng lại, nhìn Đường Lan Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ thì lông mày giương lên.

Đường Lan Thanh thấy ánh mắt Cố Hoài Cẩn biến hóa, vung tay ra hiệu không có chuyện gì, mà vị bên kia vẫn đang lải nhải, ước chừng qua một hai phút, Đinh Nhược Thủy hình như nói mệt rồi. mới khôi phục ngữ điệu bình thường "Còn sống sao?"

"Vẫn khoẻ mạnh." Đường Lan Thanh mím môi tựa bên tường không ngừng cười yếu ớt, suиɠ sướиɠ trong lòng không biết là vì ánh mắt quan tâm củq Cố Hoài Cẩn hay là do Đinh Nhược Thủy xù lông nữa.

"Nói đi." Đinh Nhược Thủy nói xong câu đó, liền truyền đến một loạt âm thanh sôi nổi, giống như là âm thanh ly nước đặt xuống bàn. Đường Lan Thanh nháy mắt mấy cái, thành thực trả lời "Là kỳ ngộ, nhưng ta chưa từng gặp qua."

"Vì vậy không phải là do ăn gian?"

"Không phải."

"Ngươi ở đâu, cho ta nhìn vật cưỡi một chút."

"Được, ở trên bình nguyên của Phong Lâm Thiên."

Dứt lời, Đinh Nhược Thủy không nói nhảm nữa, hai người nói tạm biệt liền cúp điện thoại. Vừa cúp máy nàng liền vội vã ngồi trước máy tính. Đinh Nhược Nhuận con ngươi ôn nhu mang theo cưng chiều mà ngồi bên cạnh nàng "Ngươi nha, hấp tấp như đứa nhỏ chưa trưởng thành."

"Chưa trưởng thành mới có thể dính ngươi cả đời a." Đinh Nhược Thủy thừa dịp game đang chạy, làm nũng nhào vào Đinh Nhược Nhuận trong lòng "Nhược Nhuận không muốn sao?"

"Nói nhảm." Đinh Nhược Nhuận nhéo nhéo chóp mũi nàng, mặt làm ra vẻ giận dữ "đêm nay muốn trở về phòng ngủ sao?"

"Không muốn." Khóe miệng mang tia mỉm cười yếu ớt như có như không, Đinh Nhược Thủy hưởng thụ người kia ôn nhu ôm ấp, từ sau khi các nàng xác định quan hệ, Đinh Nhược Nhuận đối với nàng sủng nịch chỉ có hơn chứ không kém.

Lại nói Đường Lan Thanh bên này, bầu không khí tuy không giống Đinh gia tỷ muội như vậy nhu tình mật ý, như keo như sơn,nhưng cũng coi như suиɠ sướиɠ, thư thái. Đường Lan Thanh vừa ngồi vào chỗ của mình, trong game liền nhận được một cái yêu cầu, sau đó ở bên tai Cố Hoài Cẩn ôn nhu nói "Tiếp nhận sính lễ."

Khóe mắt ý cười càng sâu, Tiêu Nhục Thư dáng dấp thư sinh nho nhã chấp nhận yêu cầu giao dịch của Liệu Trầm Hương, trong túi đồ đột nhiên có thêm vài món đồ. Đi xem từng cái, là một bộ võ học nhập môn quý giá, bất kể là PK hay là đánh quái đều áp dụng được, hơn nữa cả công lẫn thủ, là một trong những bộ võ học nóng bỏng trong Vong Giang Hồ. Ánh mắt di chuyển xuống rơi vào cái ký hiệu đầu điêu cuối cùng trên khung đạo cụ, cái này không phải là thầu điêu gì đó khi nãy ông lão đưa đi?

Đọc một chút giới thiệu tóm tắt về nó, Tiêu Nhục Thư có chút không muốn nhận lấy đồ vật quý trọng này, nhưng đây là Liệu Trầm Hương là lấy danh nghĩa sính lễ tặng cho nàng không thể không thu a...

Thần điêu: Thân hình quá lớn, so với người còn cao hơn, lúc duỗi cánh ra che khuất cả người, nhìn nó có cảm giác vô cùng uy vũ khí khái. Đây là loại vật cưỡi hai người của Vong Giang Hồ, có thể mang người phi hành, chỉ tặng cho vợ chồng hữu duyên, tình đầu ý hợp, là tượng trưng cho lời chúc phúc may mắn, mỹ mãn, một khi sử dụng liền tự động khoá lại, không thể giao dịch, mua bán.

Giống như đoán được tâm tư người đang do dự bên cạnh, Cố Hoài Cẩn ngữ khí không có lạnh lùng như trước, mang theo một chút nhu hòa, "Nếu không phải ngươi cùng chơi, thần điêu ta cũng không chắc có được, hơn nữa ngươi cũng giúp ta rất nhiều, vừa lúc ngươi không có vật cưỡi, cái này cho ngươi không phải rất phù hợp sao?"

Dứt lời, nàng đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, lại thêm một câu, "Sau này nhiệm vụ điều khiển thần điêu đều do ngươi phụ trách."

Nghe lời này của Cố Hoài Cẩn, tâm Đường Lan Thanh cũng dễ chịu rất nhiều, nàng biết rõ bộ võ học kia vốn  là sính lễ Cố Hoài Cẩn chuẩn bị cho nàng, nhưng thần điêu không bao hàm trong đó. Về tình về lý nàng cũng không nên nhận lấy thần điêu, bây giờ Cố Hoài Cẩn cho nàng thần điêu cho nàng làm phu xe, đúng là cho nàng lý do nhận lấy. Sau này Cố Hoài Cẩn đi đâu nàng chở đến đó, cũng coi như giúp Cố Hoài Cẩn bớt đi không ít sức lực, mà nàng cũng vui vẻ.

Sau khi nghĩ thông suốt nàng nghe được nữ tử bên cạnh kêu nàng gọi vật cưỡi ra nhìn một cái, nàng cũng không tiếp tục nhăn nhó, tĩnh tâm gọi ra thần điêu, nếu tiếp tục nói chuyện này thì có vẻ nàng quá mức tính toán chi li a.

Gọi ra thần điêu, nó đứng bên cạnh Tiêu Nhục Thư so với nàng cao gấp hai lần ra, màu lông vàng đen, lông chim thưa thớt trống vắng, rất giống với đại điêu trong phim truyền hình.

Thần điêu uốn lượn trên bầu trời, liền đáp xuống, ngẩng cao đầu, hình tượng khí khái không giận tự uy. Nhẹ nhàng nhảy lên lưng điêu, Tiêu Nhục Thư cúi người đưa tay cho Liệu Trầm Hương đang ngửa đầu nhìn nàng, kéo nàng ngồi lên lưng điêu, đem nàng bảo hộ trong lồng ngực.

Điêu huynh ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, âm thanh mang chút khàn khàn, nhưng mãnh liệt thê lương, vô cùng khí thế. Cánh chim vươn lên mang theo đôi giai nhân trên lưng, từ từ bay lên trên không, tro bụi trên đất cũng bởi vì nó mạnh mẽ tung cánh, mà theo gió tung bay.

Vừa lúc Nhược Thủy Tam Thiên chạy tới, nhìn tình cảnh chấn động trước mắt thì kinh sợ, thần điêu hung mãnh to lớn ánh mắt sắc bén, lông chim lỏm chỏm nhiều chỗ nhưng không mất đi hình tượng uy mãnh xuyên thẳng lòng người.

Không khó để nhìn ra nhân viên kỹ thuật thiết kế ra nó đã bỏ ra bao nhiêu khí lực, không biết Vong Giang Hồ cấo cao biết được sách lược mới thông qua sách lược liền bị người công phá sẽ có cảm tưởng gì.

Trên lưng điêu bạch y hai người dán chặt vào nhau, ngươi nông ta nông, bởi thần điêu càng làm nổi bật, tạo nên lại khung cảnh thần tiên quyến lữ, giống như trong mắt l hai người chỉ có đối phương.

( Phụ cận) Nhược Thủy Tam Thiên: Tiểu tử thúi, bay cao như vậy cẩn thận té xuống.

( Phụ cận) Tiêu Nhục Thư: Té xuống đè chết người, cũng là ngươi.

Nhược Thủy Tam Thiên bị nàng chọc tức giận nghiến răng, nếu không phải nhìn Liệu Trầm Hương ở trước người của nàng, nàng hận không thể sử dụng tuyệt chiêu đem người nào đó đang bay trên trời đánh rớt xuống, sau đó ôm vào trong ngực hảo hảo "thương yêu" một phen.

Nghĩ đến lúc nãy Đường Lan Thanh nói chuyện điện thoại nói vị trí của các nàng trên địa đồ, sau đó người đến lại là Nhược Thủy Tam Thiên.

Chẳng lẽ Nhược Thủy Tam Thiên cùng với Đường Lan Thanh ở bên ngoài quen nhau? Hay là...ở trong game quen biết, sau đó cho đối phương phương thức liên lạc...

Cố Hoài Cẩn còn không biết số điện thoại nhà của nàng. Nhược Thủy Tam Thiên thế nhưng biết được, trong nhất thời nội tâm nàng cuồn cuộn ngũ vị tạp trần, nhưng ngoài miệng thanh âm bình thản nói "Cùng Nhược Thủy Tam Thiên quen thân?"

"Ừm, nàng là Nhược Nhuận tỷ muội muội, gọi Đinh Nhược Thủy." Khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt, Đường Lan Thanh có thể đoán được dáng vẻ tức giận của Đinh Nhược Thủy. Ai bảo nàng thời gian trước còn ở trước mặt mình tú ân ái, cơn giận này nói sao cũng phải lấy lãi một chút.

Đồng thời Đường Lan Thanh cũng bận tâm đến câu hỏi của người bên cạnh, nàng suy nghĩ một chút có lẽ nên giải thích tỉ mỉ hơn, trách cho đối phương suy nghĩ lung tung " ba mẹ Nhược Nhuận tỷ bây giờ là cha mẹ nuôi của ta, người nhà các nàng đối với ta rất tốt, ta cũng coi các nàng như người thân."

Cố Hoài Cẩn nghe vậy đáy lòng bất tri bất giác bình tĩnh không ít, đáp lại một tiếng, suy ghĩ một chút liền nhìn trong bang hội đang trêu chọc bọn họ.

Lúc trước Liệu Trầm Hương đã từng ở trong bang hội giải thích qua nên bây giờ bọn họ cũng không nháo chuyện của nàng mà hướng đầu mâu về Tiêu Nhục Thư.

( Bang hội) Lông mày mang triệu chứng xấu: Phong thúc ngươi nói xem, sau khi Tiêu Nhục Thư theo bang chủ đại nhân, vận may liên tục đến, chẳng lẽ hắn có công hiệu vượng thê?

( Bang hội) Nhân Điên Phong Ngữ: Ngươi muốn làm gì? Cưới hắn?

( Bang hội) Lông mày mang triệu chứng xấu: Cái này được a! Tiêu huynh!!! Gả cho ta đi!!!!!

( Bang hội) Tiêu Nhục Thư: Ta không muốn quỳ ván giặt đồ

( Bang hội) Lông mày mang triệu chứng xấu: Không có chuyện gì, chúng ta lén lút.

( Bang hội) Tiêu Nhục Thư: Lén không được, kết hôn sẽ có thông cáo toàn bang...

( Bang hội) Lông mày mang triệu chứng xấu: Không có chuyện gì, chúng ta đính hôn, không kết hôn.

"Ngươi rất muốn gả cho hắn?" Không lý do hỏi một câu như vậy, Cố Hoài Cẩn thu hồi tiếu ý trên mặt, vô cùng nghiêm túc cùng Đường Lan Thanh đối mặt, nàng trong mắt loé ra quang mang không có tránh thoát ánh mắt lợi hại của Cố Hoài Cẩn, trong tâm một trận cười khẽ.

"Không thể nào! Đây là đùa giỡn a! Đường Lan Thanh lắc đầu như trống bỏi, nàng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giống như lo lắng Cố Hoài Cẩn hiểu lầm cái gì vậy, nhưng mà nàng hoàn toàn không biết đây là Cố Hoài Cẩn đột nhiên xuất hiện ác thú vị.

"Hôn nhân đại sự há có thể đem ra làm trò đùa." Một câu của Cố Hoài Cẩn liền chặn Đường Lan Thanh lối thoát, nàng oan ức xẹp xẹp miệng, nghiêng đầu sang chỗ khách giống như đang bực bội vậy. Nhìn trong màn hình thân ảnh hai người gắn bó, trong mắt loé ra một đạo tinh quang, không nói  lời nào liền thao tác thần điêu hướng về trong thành mà bay đi.

Trên đường cũng không quên báo cho Nhược Thủy Tam Thiên một tiếng, còn lông mày mang triệu chứng xấu liền cũng bỏ qua một bên.

( Private chat) Tiêu Nhục Thư: Bận rộm một chút, sau này tìm ngươi.

( Bang hội) Tiêu Nhục Thư: Ta chỉ chân thành với Liệu Trầm Hương một người.

Đem tức giận của nàng thu vào đáy mắt, Cố Hoài Cẩn lông mày giương lên, cũng không không để ý tới máy tính nữa, chống cằm thưởng thức biến hóa trên mặt Đường Lan Thanh.

Thần điêu đáp xuống ngọn cây được quấn quanh những sợi tơ lụa đỏ, khắp nơi phấn hồng một mảnh vui hoan. Hai người đứng trước mặt bà mối.

Tiêu Nhục Thư thông qua bà mối hướng về Liệu Trầm Hương cầu hôn, "Ngài cầu hôn thư hàm đã thành công gửi đi, nếu như trong 3 ngày nhà gái không đáp ứng, yêu cầu sẽ bị hủy bỏ, cần cầu hôn một lần nữa"  sau khi làm xong thủ tục, khóe mắt Đường Lan Thanh ngăn không được ý cười nghiêng đầu nhìn Cố Hoài Cẩn.

Thân thể lặng lẽ, lặng lẽ di chuyển, trên mặt nụ cười ngốc hề hề nụ cười chưa từng biến mất. Cố Hoài Cẩn sớm đã đem mờ ám của nàng nhìn ở trong mắt, nhưng không có động đậy muốn nhìn thử nàng cuối cùng là đang muốn làm gì, bịt tai trộm chuông*** tùy ý theo Đường Lan Thanh.

***ý làlàm như không nghe không biết

Dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai*** nắm lấy vai Cố Hoài Cẩn, Đường Lan Thanh ôm nàng đứng dậy, sau đó thì nhanh chóng ngồi vào vị trí của nàng, không để ý nàng theo bản năng kinh ngạc thốt lên, cười trêu nói "Lại nhìn, nhìn nữa ta liền đem ngươi ăn!"

*** ý là nhanh như cắt

Tức giận bên trong mang theo chút  ngượng ngùng, Cố Hoài Cẩn cắn môi dưới căm giận đánh kẻ đang cười càn rỡ—Đường Lan Thanh. Chân dưới đột truyền đến nhiệt độ làm cho Cố Hoài Cẩn một trận sợ hãi, muốn di chuyển thân thể xuống đất nhưng lại sợ sẽ cùng nàng da thịt tiếp xúc nhiều jơn, trên mặt hiện lên tia tức giận "Đường Lan Thanh! Không cho được voi đòi tiên!"

"Nào dám được một tấc muốn tiến một thước a" Đường Lan Thanh một tay ôm lấy thân thể nàng phòng ngừa nàng trượt xuống, một tay thao tác chuột, ánh mắt lấp lánh hữu thần mà nhìn máy tính trước mặt "ta thành thật nhất."

Cố Hoài Cẩn phát hiện ánh mắt của nàng luôn đặt ở một chỗ, theo tầm mắt của nàng mà nhìn, cảnh tượng trên màn hình làm cho tâm nàng có một cổ kích động.

Đường Lan Thanh nắm tay nàng đặt lên chuột, tay của chính mình thì đặt lên mu bàn tay nàng, âm thanh trầm thấp mang theo hương vị đầu độc "Liệu bang chủ, ngài có nguyện gả cho tiểu sinh làm vợ, đời này kiếp này, chí tử bất du***?"

*** đến chết không rời

Tiêu Nhục Thư chính là một chính nhân quân tử, là một nhân tài, đối với cô nương vừa gặp đã thương, ủy thác bà mối thay lời cầu hôn. Xin mời cô nương thận trọng suy nghĩ, trả lời thỉnh cầu cầu hôn, có đồng ý hay không.

Thấy Cố Hoài Cẩn chậm chạp không có phản ứng, nụ cười lúc nãy củq Đường Lan Thanh dần dần bị căng thẳng thay thế, trong lòng một trận thấp thỏm. Nếu không phải vừa nãy Cố Hoài Cẩn kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nàng cũng không có can đảm lớn như vậy, dám tự tiện chủ trương đến khu vực miếu nguyệt lão cầu hôn, hiện tại trong nhất thời không biết xử lý như thế nào.

Đường Lan Thanh không tiếng động thở dài một cái, chậm rãi di chuyển chuột đến khung "từ chối cầu hôn", nhẹ giọng nói "xin lỗi, ta có ý không ép buộc ngươi."

Dứt lời liền muốn ấn xuống lại bị một bàn tay dùng sức ngăn lại, Cố Hoài Cẩn nghiêng đầu cùng nàng liếc mắt nhìn nhau, kiên định mắt nàng làm cho tâm Cố Hoài Cẩn giật mình. Sau đó nàng kinh ngạc mà nhìn màn ảnh, ngữ khí bình thản "Liệu Trầm Hương cùng Tiêu Nhục Thư là một đôi."

Lời nói vừa dứt, tâm Đường Lan Thanh lúc nãy còn ở đáy vực trong nháy mắt bay lên mấy tầng mây, chỉ còn kém ôm Cố Hoài Cẩn hoan hô nhảy nhót, nàng cưỡng chế trong lòng kích động, đôi mắt trong lúc vô tình phát hiện gì đó, mím môi nín cười.

Cố Hoài Cẩn trên mặt tuy trấn định, nhưng vành tai ửng hồng đã bán đứng nàng. Sau trả lời cầu hôn, trong màn ảnh xuất hiện một chuỗi dòng chữ đỏ tươi.

(Chúc mừng các ngươi, Tiêu Nhục Thư cùng Liệu Trầm Hương đính hôn thành công, chuẩn tân lang có thể đi đến miếu nguyệt lão trên nhân duyên bảng định ra hôn kỳ)

"Tuần này có rảnh không?" Đường Lan Thanh nhẹ giọng bên tai Cố Hoài Cẩn trầm thấp mà vang lên, Cố Hoài Cẩn thân thể cứng ngắc, vẫn luôn xác nhận không có việc gì sau đó mới gật gù.

( Tiêu Nhục Thư cùng Liệu Trầm Hương đã dự định với tháng X ngày XX ở miếu nguyệt lão cử hành nghi thức kết hôn)

Sau khi khúc nhạc dạo hoàn thành, bảng tên Liệu Trầm Hương phía sau  mang theo dòng chữ màu xanh lam "(Tiêu Nhục Thư nương tử)", mà xhữ Tiêu Nhục Thư phía sau cũng mang theo dòng chữ "(Liệu Trầm Hương tướng công)".

Đường Lan Thanh ôm Cố Hoài Cẩn nhìn hai thân ảnh gắn bó trong màn hình, cười khúc khích không ngớt, Cố Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nàng bất đắc dĩ cười lắc đầu.

Sau khi hơi bình tĩnh một chút, Đường Lan Thanh giúp nàng dọn dẹp laptop hộ tống Cố Hoài Cẩn về nhà, dọc đường đi nét cười trên mặt nàng chưa từng biến mất chút mào, mà Cố Hoài Cẩn bên cạnh nàng, cũng không nhịn được cùng nàng suиɠ sướиɠ, tùy ý để nàng bên cạnh mình cười ngây ngô.