Yêu Thê

Chương 8




“Liên Vụ Nguyệt?” Hương Hương hơi ngạc nghiên. “Không phải ta đã nói không đi rồi sao, người còn tới làm gì nữa?”

Giọng Hương Hương mang chút phiền chán khiến Liên Vụ Nguyệt bị đả kích lớn, buồn bã nói: “Ta không định bức ép Hương Hương cùng đi với ta đâu, ta chỉ muốn làm bạn với Hương Hương thôi, như vậy cũng không được sao?”

Thấy hắn ủy khuất, Hương Hương cũng không khỏi ảo não. Chẳng phải mình đã nói sẽ không vì Liên Phong Nguyệt mà có thành kiến với hắn sao, sao bây giờ lại đem một bụng cảm xúc đổ lên người hắn như vậy? “Ý ta không phải vậy…” Hương Hương vội vàng tìm từ giải thích. “Chẳng qua ta sợ mắt ngươi không nhìn thấy, một mình chạy tới đây trên đường có thể sẽ xảy ra chuyện…”

“Sao ngươi biết mắt của ta…” Liên Vụ Nguyệt kinh ngạc vô cùng, hắn đã tận lực biểu hiện như người bình thường, trước mặt Hương Hương cũng tận lực không di chuyển, để tránh bị lộ rồi.

Thấy vẻ mặt hắn càng ngày càng buồn bã cô đơn, Hương Hương không khỏi cảm thấy áy náy tại mình đã khơi dậy khiếm khuyết của hắn, chạm vào chỗ đau lòng của hắn, vội vàng giải thích nói: “Tại ta không cẩn thận phát hiện ra, ta sẽ không vì vậy mà có cái nhìn khác biệt với ngươi đâu. Ta còn rất thích Vụ Nguyệt đấy”.

Nghe Hương Hương nói vậy, chân mày Liên Vụ Nguyệt vốn đang buồn bã nhăn lại thật sâu mới thoáng giãn ra, cõi lòng đầy chờ mong hỏi: “Vậy Hương Hương đồng ý làm bạn với ta sao?”

“Ừ.”

Liên Vụ Nguyệt vui mừng quá đỗi, từ trong lồng ngực lấy ra một cái túi gấm nhỏ, ở bên trong lấy ra hai cái vòng lục lạc, một màu đỏ một màu tím, sau đó lấy sợi màu đỏ kia đưa cho Hương Hương, nói: “Đây là chuông hộ hoa, có thể dùng để truyền âm từ xa. Như vậy cho dù đang cách nhau rất xa, bất kỳ lúc nào ta cũng có có thể nói chuyện tán gẫu với Hương Hương”.

“À, được”. Hương Hương nhận lấy, đeo lên cổ chân trước. Nói chuyện tán gẫu với hắn, nàng cũng không ghét, hơn nữa sợi dây này rất đẹp, coi như nhận quà tặng đi.

“Bình thường nó chỉ phát ra những tiếng kêu leng keng rung động, một khi đầu bên kia có người truyền lời, thì tiếng phát ra sẽ là ‘sột soạt’, giống giống vầy…” Liên Vụ Nguyệt xoay lưng đi, khẽ gọi vào trong chuông một tiếng ‘Hương Hương’. Cái chuông trên móng vuốt Hương Hương liền phát ra tiếng ‘sột soạt’, đồng thời còn tỏa ra nhiều lớp ánh sáng màu sắc. Tựa như hoa nở, tuy chỉ nhàn nhạt, nhưng lại vô cùng lạ thường xinh đẹp, kể cả hiệu ứng của máy tính gì đó cũng không thể mô phỏng ra được. Hương Hương kìm lòng không đậu tán thưởng ra tiếng: “Hào quang đẹp quá!”

“Có hào quang sao?” Liên Vụ Nguyệt kinh ngạc hỏi.

“Ừ…” Hương Hương vừa lên tiếng, liền thấy không ổn, ảo não bản thân sao lại quên mất hắn đâu nhìn thấy được cái này.

Lần này Liên Vụ Nguyệt thế nhưng không thèm để ý, trái lại chỉ hiếu kỳ hỏi thăm: “Đẹp lắm à, trông nó thế nào?”

“À…” Thấy hắn hào hứng muốn tìm hiểu, Hương Hương liền giải thích nói. “Có rất nhiều màu sắc, có đỏ, vàng, tím, còn có xanh lam.. Giống như cầu vồng vậy”.

“Màu sắc… cầu vồng…” Liên Vụ Nguyệt trầm ngâm, tò mò hỏi. “Là cái gì?”

“Có đôi khi sau cơn mưa, ở phía chân trời sẽ xuất hiện một cây cầu dài có bảy màu, chính là cầu vồng”. Cầu vồng thì dễ giải thích rồi, nhưng còn màu sắc, làm sao giải thích được màu sắc đây? Hương Hương do dự hỏi: “Hồi ngươi còn nhỏ có từng nhìn thấy qua cái gì đó chưa?”

Liên Vụ Nguyệt lắc đầu, buồn bã nói: “Không có. Ta vừa sinh ra đã không nhìn thấy rồi, cái gì cũng chưa từng nhìn thấy”.

Hương Hương giơ móng vuốt vỗ vỗ bàn tay đang đặt trên đầu gối của hắn, vẫy vẫy móng vuốt đeo chuông hộ hoa, tiếng đing đang vang lên trong trẻo mà êm tai. “Giờ có cái này rồi, sau này đụng phải cái gì hãy nói cho ta biết, ta có thể miêu tả cho ngươi nghe”.

Liên Vụ Nguyệt vui mừng gật gật đầu, vui vẻ nói: “Sau này Hương Hương chính là mắt của ta rồi!”

“Á…” Trong lòng Hương Hương có chút chần chờ, bản thân đã từ chối cùng đi với hắn đến Ỷ Thiên, không bồi bên người hắn, sao có thể làm mắt cho hắn được.

Liên Vụ Nguyệt không nhận thấy được tâm tư của Hương Hương, vui mừng lấy cái hộp đặt bên người đưa tới trước mặt Hương Hương, nói: “Đây là những món điểm tâm ta đem theo từ Kinh thành, nếm thử xem có thích không nhé”. Nói xong, hắn mở nắp hộp ra, sờ sờ qua ba cái ô trong hộp vuông, từ bên trong lấy ra một khối điểm tâm gói giấy địa phương, đưa cho Hương Hương nói. “Đây là thạch Quế Hoa Cao, ăn ngon lắm”.

“Ừ”. Hương Hương cầm bánh, lúc bóc lớp giấy dầu bên ngoài, phát hiện mấy món điểm tâm phân chia thành từng ô trong hộp trang trí rất đẹp, toàn bộ đều dùng giấy dầu bọc lại, hơn nữa điểm tâm ở mỗi ô đều có hình dạng không giống nhau, có hình khối, hình viên, cả hình tam giác. Xem ra mấy món điểm tâm này quả nhiên là được đem tới từ Kinh thành, còn là cố ý làm riêng cho Vụ Nguyệt nữa.

Hương Hương khẽ cắn một ngụm, nhấp nhấp trong miệng, ngọt ngọt, trong lòng sinh ra cảm giác ê ẩm. Lúc mới sinh ra hắn đã không nhìn thấy gì, không biết màu sắc ra sao. Từ nhỏ đến lớn, trong thế giới của hắn cũng chỉ có một loại màu sắc đơn điệu. Hoa đỏ, lá xanh, mấy thứ muôn màu muôn vẻ của trời và đất, hắn cũng chưa từng thấy qua, nàng không biết việc này đối với hắn mà nói, thật ra là hạnh phúc, hay là bất hạnh. Chưa bao giờ nhìn thấy, cho nên đau đớn có phải sẽ nhẹ một chút hay không.

((Kiểu như Vụ Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy cái đẹp của màu sắc nên nỗi tiếc nuối vì không nhìn thấy nó đẹp như thế nào sẽ đỡ hơn là từng nhìn thấy giờ không thấy được nữa, chưa từng có thì sẽ ít đau hơn))

“Ăn ngon không?” Liên Vụ Nguyệt chờ mong hỏi.

“Ừm.” Hương Hương cũng mặc kệ hắn không nhìn thấy, dùng sức gật gật đầu. “Rất ngon.”

Liên Vụ Nguyệt tươi cười rạng rỡ, nâng hộp lên nói: “Cái hộp này cứ để đây đi, đây là quà ta tặng Hương Hương. Ăn hết rồi, ta sẽ phái người trong nhà đưa qua thêm nữa”.

Hương Hương vội vã khoát tay nói: “Không cần, nhiều lắm rồi, đủ cho ta ăn trong thời gian dài”. Nói xong, bỗng nhiên nhận ra được ngụ ý trong lời nói của hắn. “A, các người sắp đi rồi hả?”

“Ừ”. Liên Vụ Nguyệt nhẹ giọng đáp. “Ngày mai ta phải đi rồi. Thời gian hẹn ước với Ỷ Thiên đã sắp đến, phải đi rồi”.

“Vậy…” Hương Hương chần chờ hỏi. “Có tìm được sủng vật đi cùng với ngươi chưa?”

“Chưa, bất quá, có cái này…” Liên Vụ Nguyệt giơ cái tay đang cầm sợi dây chuông màu tím lên lắc lắc, mím môi khẽ cười nói. “Có cái này, ta sẽ không phải chỉ có một mình”.

Hương Hương nghe được có chút xót xa, bỗng nhiên lại nghe hắn nhẹ nhàng hỏi: “Cái đó, ta muốn sờ Hương Hương một chút, có thể chứ? Ta muốn biết Hương Hương trông như thế nào, có được không…”

Hương Hương không biết làm sao để từ chối một thiếu niên ôn nhu lại bất hạnh như vậy, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, tung người nhảy lên đầu gối của hắn, ngoan ngoãn nằm sấp trên chân hắn. Một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng áp lên lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Lông Hương Hương xù thật, y như tấm thảm mùa đông vậy”. Giọng của hắn trầm trầm mà mềm nhẹ, cảm giác như rất hạnh phúc cực kỳ dễ dàng thỏa mãn. Hương Hương nghe vào trong tai, lại cảm thấy có chút đau lòng. Lúc tay hắn nắm nhẹ cái tai nàng, nửa ngày không thể nói rõ đây là gì, Hương Hương giải thích nói: “Đây là tai”.

“Tai dài thật”. Trong lòng Liên Vụ Nguyệt phán đoán hình dung tròn vo, thân mình có lông xù, đôi tai thật dài rất tương xứng. “Nhất định là rất đáng yêu”.

“Đây là…”

“Móng vuốt.”

“Móng vuốt ngắn ngủn, có bốn…”

“Chân mới ngắn, chỉ có cái ở phía trước gọi là móng vuốt thôi”.

“À, vậy là có bốn móng vuốt, tức là có bốn chân”.

“…” Hương Hương không biết nói sao nữa, có bốn móng vuốt, chẳng lẽ còn có thể có ba hoặc năm chân sao?!