Yêu Thêm Lần Nữa

Chương 145: 145: Một Khởi Đầu Mới






“Đúng vậy, tôi coi trọng tiền tài của anh ấy, coi trọng những món quà của anh ấy.

Tôi là người ham hư vinh như vậy, tôi chưa hề có hy vọng xa vời Jack sẽ lấy tôi, nhưng ít nhất anh ấy có thể mua cho tôi chiếc vòng cổ của mẹ tôi, làm tôi rất cảm động, còn anh thì sao? Thác, anh luôn chà đạp lên tình yêu của tôi dành cho anh, lúc đó tôi còn nghĩ nếu như là do anh mua cho tôi thì thật tốt biết bao.

Nữ bán hàng nói với tôi đây là chiếc cuối cùng, lúc đó tôi đã đứng ngắm nhìn nó rất lâu, tôi đã khóc.

Tôi rất muốn có nó, nhưng tôi không có tiền, tôi không thể mua nổi nó.

Lúc tôi lưu luyến trả nó lại cho nữ bán hàng thì Jack xuất hiện, anh ấy đã mua cho tôi.

Anh biết không, tôi không thể từ chối vì chiếc vòng cổ đó đối với tôi có ý nghĩa rất quan trọng.” Âu Dương Điệp nghẹn ngào khóc, nói xong mặt cô đã đầy nước mắt.
Thân thể Tư Đồ Thác cứng ngắc một hồi, anh không ngờ sự việc là như thế, anh nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Tại sao không gọi điện cho anh?” Nếu như cô muốn anh nhất định sẽ mua cho cô.
“Bởi vì anh từng nói, anh sẽ không cho tôi một đồng nào, tôi cũng không muốn khiến cho anh hiểu lầm tôi.” Cô sẽ không quên những lời anh từng nói với cô.

Lúc này Tư Đồ Thác mới nhớ tới đích xác mình đã từng nói như vậy.

Nhìn thấy cô ủy khuất khóc lóc, lòng anh hiện lên một tia đau lòng, anh đã hiểu lầm rồi.
Anh đứng dậy đi tới nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Được rồi, đừng khóc nữa.

Anh nói là sẽ không cho em tiền, nhưng không có nói sẽ không tặng quà cho em, nhất là vật quan trọng đối với em như vậy, sau này em muốn gì cứ nói với anh.”
“Sẽ không có sau này đâu, tôi đã quyết rời xa anh rồi, Jack nói anh ấy sẽ chăm sóc tôi cả đời.” Âu Dương Điệp đẩy anh ra, cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh như vậy.
Tư Đồ Thác mặc dù rất tức giận nhưng biết cô chỉ cố ý nói vậy nên ôm lấy cô nói: “Nếu em đã tỉnh rồi thì chúng ta về nhà.”
“Buông tôi ra, tôi không muốn trở về cùng anh, tôi muốn chia tay.” Âu Dương Điệp giãy dụa, anh nghĩ muốn gì thì được nấy sao?
“Không được làm loạn, nếu không anh kéo khăn tắm của em xuống rồi bế em ra ngoài.” Tư Đồ Thác uy hiếp.
Thân thể Âu Dương Điệp thoáng cái dừng lại một chút.

Cô đã nhìn thấy trong hành lang y tá cùng người bệnh đang che miệng cười trộm, nên thở hổn hển trừng mắt nhìn anh: “Anh, anh thật hèn hạ, dám uy hiếp tôi.”
“Đối với người như em chỉ có thể dùng cách uy hiếp này.” Tư Đồ Thác đắc ý nói rồi bế cô vào xe.
Dọc đường đi Âu Dương Điệp cũng không nói lời nào, chỉ tức giận trừng mắt nhìn anh.
Về tới nhà, Tư Đồ Thác đặt cô vào trong chăn rồi tự mình cũng ôm lấy cô: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Cô thoáng cái đẩy anh ra bước xuống giường, tùy tiện cầm một bộ quần áo mặc vào.
“Em lại muốn làm gì?” Tư Đồ Thác tức giận túm cô kéo lại vào lòng mình, cô thật là to gan.
“Rời đi, tôi không muốn ở bên anh.

Tôi nói rồi, tôi muốn chia tay với anh là nghiêm túc.” Âu Dương Điệp tựa vào lòng anh, mặt không chút biểu cảm nói.

Cô muốn cho anh biết cô không phải không thể không có anh, nếu anh không quý trọng thì sẽ mất cô.
“Âu Dương Điệp, có phải em không sợ bị đánh không?” Tư Đồ Thác thật sự bị cô chọc giận.

“Không ai như anh, chỉ biết khi dễ tôi, người ta coi tôi như quốc bảo, chỉ có anh coi tôi như cây cỏ.

Anh không yêu tôi, cũng không quý trọng tôi, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi phải rời xa anh, tôi muốn thừa dịp tuổi còn trẻ, đi tìm một người đàn ông yêu mình, sống một cuộc sống hạnh phúc.” Âu Dương Điệp nhìn anh, lớn tiếng nói.
“Ai nói anh không yêu em, ai nói anh không quý trọng em?” Lời vừa nói ra khỏi miệng thì Tư Đồ Thác lập tức ngẩn người, anh đang nói cái gì?
“Anh yêu em sao? Anh quý trọng em sao?” Âu Dương Điệp sửng sốt, trong lòng tuôn ra một tia vui mừng.

Đôi mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng, nếu như bị thương có thể làm cho cô biết được tâm ý của anh thì cũng không tính là ủy khuất.
“Em không phải muốn đi tìm người đàn ông yêu em sao, cứ đi đi, không ai ngăn cản em đâu.” Tư Đồ Thác xấu hổ một chút, buông cô ra, cố ý không cười nói.
Âu Dương Điệp nhìn thấy mặt anh có chút ửng hồng, sĩ diện của đàn ông thật lớn.

Khóe môi cong lên thành hình vòng cung càng lúc càng lớn, cô ôm lấy cổ anh tươi cười, làm nũng nói: “Nhưng người ta chỉ muốn tìm anh thôi, làm sao bây giờ? Vậy sau này anh phải yêu em, quý trọng em, có được hay không?”
Mặc dù anh đẩy ngã mình làm cho mình bị thương, cô rất đau lòng, nhưng cô biết anh chỉ vô ý, nên cô cũng không muốn vì thế mà chia tay anh.

Có lẽ bị thương cũng không phải chuyện xấu, mà còn làm cho quan hệ của bọn họ có chút tiến triển.
“Nhưng anh lo là phụ nữ muốn được anh yêu, muốn được anh quý trọng rất nhiều, anh không biết có thể đến phiên em không.” Tư Đồ Thác tuy ngoài miệng nói vậy nhưng tay lại ôm chặt lấy cô.
“Không sao, anh xem em xinh đẹp như vậy, một ngày nào đó sẽ đến phiên em thôi.” Âu Dương Điệp dạt dào tự tin nói, đàn ông luôn để ý đến sĩ diện, cô sẽ cho anh một chút sĩ diện.
“Âu Dương Điệp, da mặt em rất dày.” Tư Đồ Thác cười khẽ, đôi mắt tràn đầy yêu thương trong lúc vô ý đã biểu lộ ra, anh nhìn vết thương trên đầu cô dịu dàng hỏi: “Có còn đau không?”
“Đau, rất đau.” Âu Dương Điệp gật đầu, lúc nãy cô chỉ muốn dọa anh nhưng bây giờ mới cảm thấy rất đau.

“Anh không cố ý.” Tư Đồ Thác lại một lần nữa giải thích.
“Thác, em biết.” Âu Dương Điệp nhẹ nhàng tựa đầu lên bờ vai anh, nhưng trong lòng lại thấy ủy khuất, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống.
Tư Đồ Thác nổi lên một trận đau lòng cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của cô: “Sau này muốn mua gì thì cứ nói với anh, anh nhất định sẽ mua cho em.”
“Vâng.” Âu Dương Điệp dùng sức gật đầu, hôn lên môi anh một cái: “Thác, em yêu anh.”
“Ngủ đi.” Tư Đồ Thác ôm cô nằm xuống, câu nói ‘anh cũng vậy’ lại nghẽn tại yết hầu anh.
Âu Dương Điệp nhắm mắt lại, ngày mai cô cùng anh sẽ có một khởi đầu mới bởi vì anh đã nói anh yêu cô, quý trọng cô.

Tư Đồ Thác ngắm nhìn bộ dạng ngủ say của cô rồi lại nhìn vết thương trên đầu cô, anh không thể không thừa nhận anh yêu cô, yêu cô từ năm năm trước, tới bây giờ vẫn còn yêu.
Không biết từ lúc nào, hận thù đối với cô đã dần biến mất.

Anh đã không tự chủ nghĩ muốn có được cô, muốn thấy cô cười, muốn cô làm nũng với anh, nhiệt tình của cô, sự nóng bỏng của cô, thậm chí cả sự ghen tị của cô.
Lấy tay nhẹ nhàng vén tóc cô qua một bên, anh quyết định sẽ nghe theo trái tim mình, yêu cô thật nhiều.