Yêu Thêm Lần Nữa

Chương 239: 239: Hai Người Hạnh Phúc






“Tiểu Điệp.” Tư Đồ Thác thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy cô thì vui vẻ hô.
“Thác, anh làm sao mà mồ hôi nhiều như vậy, cứ từ từ đi thôi chứ.” Âu Dương Điệp lấy khăn tay giúp anh lau đi mồ hôi trên đầu.
“Anh còn không phải vội vàng sao? Sợ em chờ lâu sốt ruột bỏ theo người khác thì sao.” Tư Đồ Thác trêu chọc ôm lấy cô.
“Thật ra em cũng muốn chạy, nhưng mà cục cưng trong bụng không đồng ý, con nói: ‘mẹ, tuy là cha thật bình thường, nhưng vẫn được thông qua.’ Em nghĩ lại cũng đành để bản thân ấm ức một chút vậy.” Âu Dương Điệp cũng cố ý đùa lại.
“Em vẫn là đừng để bản thân chịu ấm ức.

Quên nói cho em biết, vừa rồi có mấy cô gái nhìn trộm anh, em nói em có nên lo lắng không?” Tư Đồ Thác hỏi.
“Anh dám?” Âu Dương Điệp trừng mày liễu.
“Ha ha…” Tư Đồ Thác nhìn bộ dạng lúc này của cô, vui vẻ cười: “Tiểu Điệp, em biết không, bộ dáng tức giận của em thật đáng yêu.”
“Em lúc nào cũng đáng yêu, chỉ là anh không phát hiện ra thôi.

Có điều bây giờ phát hiện cũng chưa muộn đâu.” Âu Dương Điệp khoác tay anh, cuối cùng anh cũng phát hiện ra mình tốt sao? “Đi thôi, đưa em đi tham quan, đã đến đây rồi không thể không đi hết mọi nơi, Thác.”
“Được, đi thôi.” Tư Đồ Thác cẩn thận dìu cô.
“Thác, anh không cần khẩn trương như vậy được không? Anh ở đây khiến em không dám đi rồi.” Âu Dương Điệp nhìn anh nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy thật ngọt ngào.

“Vậy anh đi sau em.” Tư Đồ Thác buông cô ra, đi sau cô nếu cô xảy ra chuyện gì, mình còn có thể bảo vệ cô.
“Được.” Âu Dương Điệp vừa bước lên bậc thang trước mắt, chợt muốn dọa anh, cố ý giả vờ trượt chân, miệng còn phối hợp hét lên: “A…”
“Tiểu Điệp, làm sao vậy?” Tay của Tư Đồ Thác lập tức bắt lấy cô, khẩn trương hỏi.
“Ha ha… gạt anh thôi.” Âu Dương Điệp nhìn vẻ mặt khẩn trương của anh, cười nói.
“Âu Dương Điệp, em có thể mang chuyện này ra đùa sao?” Tư Đồ Thác nổi giận, cô không biết vừa rồi đã dọa anh sợ đến mức tim muốn rớt ra ngoài.
“Giận rồi sao?” Âu Dương Điệp nhìn anh, lay lay cánh tay anh, làm nũng nói: “Được rồi, là em sai.

Nhưng mà anh cũng đừng giận dỗi nữa, muốn giận thì chờ sinh cục cưng xong hãy giận.”
“Xì…” Tư Đồ Thác nhăn mặt, bị cô trêu đến nở nụ cười.

Vẫn là lấy tay vuốt cái mũi nhỏ của cô: “Nếu em còn dám đùa như vậy, xem anh xử lý em thế nào.”
“Xử lý thế nào? Có phải xử lý thế này không?” Âu Dương Điệp cố ý ghé vào tai anh ái muội nói.

Cô mới không sợ đâu, anh sẽ không dám, hiện giờ cô giống như động vật quí hiếm cần bảo vệ nha.
“Đừng tưởng rằng em mang thai anh sẽ không có cách, không tin cứ chờ buổi tối xem.” Tư Đồ Thác liếc cô, cô càng ngày càng kiêu ngạo rồi.
“Em rất chờ mong.” Âu Dương Điệp cố ý mê đắm nói.
“Anh cũng rất chờ mong.” Tư Đồ Thác lợi dụng cơ hội, làm càn trước ngực cô.
“Anh…” Âu Dương Điệp giận dữ trừng mắt nhìn anh, nơi này nhiều người như vậy?
“Anh cái gì? Anh có làm gì đâu.” Tư Đồ Thác vô tội nói.
“Đúng.

Tôi cũng không nhìn thấy gì hết.” Bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nói giỡn không quen.
Mặt Âu Dương Điệp trở nên đỏ ửng, xấu hổ giấu mặt vào ngực anh.
“Hai người thật hạnh phúc.” Người kia cười nói.
“Cảm ơn.” Tư Đồ Thác nở nụ cười thật tình.


Bây giờ bọn họ đúng là rất hạnh phúc.

Kéo tay cô nói: “Được rồi, có thể ra rồi, anh ta đã đi từ lâu.”
“Anh còn dám động thủ động chân, em sẽ…” Âu Dương Điệp đột nhiên không nghĩ ra nên nói gì.
“Em sẽ cái gì?” Tư Đồ Thác kéo tay cô, cùng cô chậm rãi đi lên trên.
“Em lsẽ… lại đây,” Âu Dương Điệp ngoắc ngoắc ngón tay gọi anh, chờ anh đến gần mới hạ giọng nói: “Em sẽ biến anh thành thái giám.” Nói xong liền cười lớn, chạy lên trên.
Âu Dương Điệp duỗi người, lúc này mới mở to mắt nhìn, không hiểu mình quay về khách sạn lúc nào.

Cô chỉ nhớ trên đường trở về cô quá mệt mỏi nên đã dựa vào anh ngủ say? Thác đâu rồi?
Chợt nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, mới đi tới vụng trộm mở cửa phòng tắm, nhìn anh mê đắm.
“Dậy rồi sao?” Tư Đồ Thác nghe được tiếng mở cửa nhỏ, nhìn cô hỏi, còn cố ý khoe ra cơ thể mình: “Dáng người thế nào?”
“Còn tạm được, với em như vậy là tốt rồi.” Âu Dương Điệp nói, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi anh.
“Với em như vậy là tốt rồi? Vậy để anh xem xem.” Tư Đồ Thácvươn tay kéo cô vào phòng tắm.
“Này.

Quần áo em sẽ ướt hết.” Âu Dương Điệp hét lớn.

“Dù sao cũng sẽ giặt sạch.” Tư Đồ Thác nói xong liền vươn tay cởi sạch quần áo cô.Nhìn dáng người cô hiện ra trước mắt, ánh mắt trở nên nóng bỏng.
“Thác.” Âu Dương Điệp nhìn xuống phía dưới đang thay đổi của anh.
“Tiểu Điệp, anh muốn em.” Giọng nói của Tư Đồ Thác nháy mắt trở nên khàn đi.

Ôm cô vào trong ngực, hai thân thể dán chặt vào nhau.
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Toàn thân Âu Dương Điệp cũng biến thành lửa nóng, nhưng lý trí còn tồn tại nói cho cô biết là không thể, còn cục cưng trong bụng.
“Anh sẽ cẩn thận, tin tưởng anh, anh sẽ không thương tổn đến con.” Tư Đồ Thác lập tức ôm lấy cô đi ra khỏi phòng tắm.
Âu Dương Điệp nhìn anh, suy nghĩ lại mấy ngày nay anh đã cực lực chịu áp lực với mình.

Gật đầu yên tâm đem bản thân giao cho anh: “Em tin anh.”
Lúc này Tư Đồ Thác mới cúi đầu hôn lên mi cô, lên môi cô, đối xử nhẹ nhàng với cô.

Thời điểm tiến vào trong cô quả thật vô cùng dịu dàng..