Yêu Thương

Chương 57: Bóc trần sự thật bị vùi lấp quá sâu




Ánh tà dương đỏ rực, dư âm của mặt trời đang lặn về phía Tây vẫn chiếu thẳng tới, bao phủ cả thành phố để tất cả dần dần trở nên bình thản sau một ngày mệt mỏi.

Mạnh Hạ nghiêng đầu lẳng lặng ngắm nhìn quang cảnh ở bên ngoài cửa xe, Từ Dịch Phong nhìn về một hàng dài đủ các loại xe ở phía trước. Thuận tay cầm lấy một gói bánh bích quy đưa cho cô: "Chắc là phải mất một lúc lâu nữa mới có thể trở về nội thành." Hắn cũng không nói nhiều lắm.

Mạnh Hạ thu hồi tầm mắt, tinh tế nhìn vào gói bánh ở trong tay, không nghĩ tới là hắn còn nhớ thứ đồ ăn vặt này. Ngước mắt nhìn về phía trước, cô thờ ơ lên tiếng: "Chuyện Nhan Ngải Ưu, anh biết được bao nhiêu?"

Đôi tay của Từ Dịch Phong căng thẳng nắm lấy vô lăng, hắn hơi nheo nheo mắt, nghiêng đầu qua, tia sáng trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất: "Anh cho rằng Mạnh Tiêu sẽ thẳng thắn đối đãi với em đấy!"

Mạnh Hạ xoay người qua nhìn vào hắn: "Nếu vậy thì tôi cũng sẽ không lên xe của anh. Từ Dịch Phong, anh có gì cần nói thì hãy nói đi." Tay của cô hướng đến tay lái, sắc mặt quyết tâm.

Kỳ thật Từ Dịch Phong đối với Nhan Ngải Ưu căn bản cũng không có ấn tượng lắm. Lần đó ở chỗ của La Xuyên, Nhan Ngải Ưu đã gọi tên của hắn nhưng hắn cũng không có để ở trong lòng mà nghĩ sâu hơn, nếu không hắn sẽ nhớ ra được, Nhan Ngải Ưu là bạn gái của Mạnh Tiêu.

"Nhan Ngải Ưu, cô ta muốn gặp em." Từ Dịch Phong gõ gõ và tay lái, từ từ nói ra.

Mạnh Ha vừa nghe vậy đã để tay xuống, kỳ thật cô cũng rất muốn gặp Nhan Ngải Ưu, chỉ là mấy ngày nay không có thời gian, với lại anh của cô hình như không có thích nhắc tới Nhan Ngải Ưu.

Cô nhàn nhạt nói ra: "Anh đúng là tốn công quá." Giọng nói mang theo trào phúng.

"Biết làm sao bây giờ, muốn gặp em một lần." Hắn nhún nhún vai trực tiếp nói ra, hơi có vẻ bất đắc dĩ.

Trong lúc nhất thời, Mạnh Hạ không biết nên tiếp lời như thế nào, cô trầm mặc trong kinh ngạc, thì ra là Từ Dịch Phong cũng biết nói biện hộ.

Từ Dịch Phong than nhẹ một tiếng: "Mạnh Tiêu cần phải mua nhà ở tận nơi xa như đi Tây Thiên vậy sao? Sao lại đề phòng anh như vậy?!"

Mạnh Hạ chỉ biết làm như không nghe thấy gì hết: "Anh nhìn về phía trước đi, coi chừng….." Lời của cô không có nói hết. Tai nạn xe cộ, ai cũng không muốn bị xảy ra.

Từ Dịch Phong tất nhiên cũng biết cô muốn nói gì: "Em yên tâm, kỹ thuật lái xe của anh tốt, em cũng không phải là không biết." Hắn nghiêng đầu nhìn qua cô: "Nhưng mà nếu cứ như vậy mà chết cùng với em, thì anh cũng thấy vui." [*Tát* ăn vứi chả nói ="=]

...

Mạnh Hạ nheo mắt lại, cảm thấy buồn ngủ, Từ Dịch Phong đem máy điều hòa giảm nhiệt độ xuống, tạo một không gian thoải mái nhất. Mạnh Hạ dựa người ở trên ghế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đang lúc mông lung, cô nghe được một giọng nam đang tận lực đè thấp âm thanh: "Cô ấy đang ở chỗ của tôi."

Trên mặt cô lại được một hồi vuốt ve dịu dàng, giống như thương, giống như yêu.

Mạnh Hạ mở mắt ra, bỗng dưng liền thấy đôi mắt thâm thúy của hắn, lại còn u ám đến thế. Bàn tay của Từ Dịch Phong thoáng chốc đặt ở trên gò má của cô, nghe được cả tiếng hô hấp của cả hai. Thân thể của cô hơi cứng lại một chút, ngay lập tức hoảng loạn một hồi mà bật người dậy. "Cốp" một tiếng, cái trán của hai người đụng vào nhau, nặng nề.

Mạnh Hạ kêu đau một tiếng, quả thật là đau quá nha.

"Như thế nào mà lại nôn nôn nóng nóng như vậy?" Từ Dịch Phong nhíu mày, bưng mặt của cô lên, quả nhiên đã bị đỏ lên.

"Anh đừng có mà động tay động chân!" Mạnh Hạ hất tay của hắn ra, liếc nhìn chiếc điện thoại cô để ở trên đài xe, nhìn tới đồng hồ, đã 6 giờ chiều.

Từ Dịch Phong nghiêng người về phía trước, dang hai tay ra, vững vàng nhốt chặt lấy cô, ánh mắt thay đổi mấy lần, giọng nói buồn bực vang lên: "Cũng không phải là không quen, em có nơi nào anh chưa có chạm qua!"

Sắc mặt của Mạnh Hạ ửng hồng một hồi, tức giận xoay mặt đi, nhìn ra ngoài của cô, đây là đâu nhỉ?

"Nhìn vào anh." Từ Dịch Phong bưng mặt của cô lại: "Tiểu Hạ, em vì cái gì mà không nhìn anh? Là không muốn hay là không dám?" Trong lòng Mạnh Hạ càng thêm hoảng loạn. Bàn tay của Từ Dịch Phong lại càng ngày càng gấp gáp: "Kỳ thật….." Tay phải của hắn dời xuống, cuối cùng dừng ở trên ngực cô: "Nơi này của em vẫn còn có anh, phải không?"

Mạnh Hạ hết chỗ nói luôn nha.

Từ Dịch Phong bỗng nhiên nở một nụ cười, bất ngờ cúi đầu xuống, hôn vào môi cô. Trong đầu Mạnh Hạ dâng lên hỗn loạn, đưa tay cản lại ở ngực hắn, đầu chuyển động, vừa muốn hé miệng ngăn lại, đầu lưỡi của hắn lại nhân cơ hội mà chui vào, tùy ý càn quấy đảo quanh, tinh tế nghiền nát.

Trong mắt Từ Dịch Phong hiện ra những tâm tình phức tạp, tay của hắn như châm ngòi thổi lửa lưu luyến ở thắt lưng của Mạnh Hạ. Cô bị hắn hôn đến triệt để, cánh môi của hắn từ từ đi vào cần cổ của cô, không ngừng hôn hít, thì thầm: "Tiểu Hạ, anh hối hận, hối hận……"

Mạnh Hạ nắm hai tay lại thật chặt, trong lòng bàn tay bị móng tay đâm vào hằn lên dấu vết. Cô quay mặt lại, trong lúc đó ở cổ cảm thấy một hồi đau nhói.

Từ Dịch Phong hé miệng cắn một cái: "Tiểu Hạ, tha thứ cho anh có được hay không? Ngay lúc này đây?"

Mạnh Hạ đưa tay chạm vào gò má, phát hiện hơi đó đã là một mảnh lạnh buốt. Cô hít sâu một hơi, đôi tay run rẩy dùng sức đẩy hắn ra: "Không…" Nói xong từ đó, nước mắt của cô lại càng rơi xuống mãnh liệt.

Từ Dịch Phong động tác cứng đờ, vẫn vùi đầu ở tại cổ của cô, vây quanh người cô là hương nước hoa nhàn nhạt. Giọng nói của hắn nghẹn lại: "Chẳng lẽ em cho đến bây giờ vẫn không hiểu được tâm ý của anh?"

"Tâm ý của anh?" Cô lẩm bẩm nói ra: "Dịch Phong, tôi mệt mỏi, đã quá mệt mỏi…"

Từ Dịch Phong từng bước ép sát: "Tất cả đều để cho anh bù đắp, chỉ cần em gật đầu….."

Hơi thở của hai người triền miên.

Ở ngoài cửa truyền tới tiếng động, cả hai người đều ngẩn ra. Từ Dịch Phong dịu dàng lau nước mắt cho cô, lúc này mới xuống xe.

Vẻ mặt của La Xuyên có chút nghiêm nghị: "Tớ thấy xe của cậu dừng ở chỗ này đã hơn nửa tiếng rồi, lên đi." Hắn liếc qua Mạnh Hạ, không nói gì nữa.

Mạnh Hạ đi theo bọn họ vào nhà, Nhan Ngải Ưu lẳng lặng ngồi ở cửa sổ, cả người buồn bực không vui, vẻ mặt còn có chút hoảng hốt. Nghe thấy tiếng động, cô ta quay mặt sang, lúc nhìn thấy Mạnh Hạ, nét mặt đã tái nhợt đi một chút, không có thái độ thân thiết như trước kia.

Mạnh Hạ ngồi xuống, cùng đối diện với cô ta.

Ánh mắt của Nhan Ngải Ưu dừng ở trên mặt của cô, một hồi lâu mới hé miệng lên tiếng: "Mạnh Hạ, thực xin lỗi." Cô ta gọi cô là Mạnh Hạ, không phải là Tiểu Hạ.

Bàn tay đặt ở trên đầu gối của Mạnh Hạ cứng đờ, nhìn vào cô ta không chớp mắt.

"Sao đột nhiên lại nói như vậy?"

La Xuyên vỗ vỗ vào tay của cô ta, Nhan Ngải Ưu quay sang nhìn vào hắn, dần dần cố gắng trấn tĩnh lại, sau đó nhìn qua Từ Dịch Phong, lại nhìn về phía Mạnh Hạ. Cô ta cắn cắn môi: "Tôi đều đã nhớ lại hết mọi chuyện."

Cô ta run run nói xong câu này, thái độ chỉ có nghẹn ngào: "Thực xin lỗi, tôi không biết sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy."

Mạnh Hạ có chút luống cuống: "Không có liên quan gì đến cô."

Nhan Ngải Ưu hít hít mũi: "Tiểu Hạ, không….."

Lời của cô ta còn chưa nói hết, cửa đã liền bị mở ra, một trận gió lạnh lùng thổi vào. Mạnh Tiêu từng bước từng bước đi tới, ánh mắt chỉ nhìn vào Mạnh Hạ.

Mạnh Hạ giật mình nhíu mày một cái, quay đầu nhìn lại: "Ca……" Giọng nói của cô mang theo một chút nghi hoặc.

Mạnh Tiêu đi tới, kéo lấy tay của cô: "Trở về đi."

Mạnh Hạ bị anh giữ chặt lấy.

Gương mặt bình tĩnh của Từ Dịch Phong biến sắc trong nháy mắt, mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng cản lại, Mạnh Hạ theo đó mà lui về phía sau lưng của hắn.

Mạnh Tiêu mặt lạnh xuống: "Từ Tổng, đây là có ý gì? Tôi mang muội muội của mình trở về, chẳng lẽ ngài còn có ý kiến?"

Từ Dịch Phong nhẹ liếc về phía anh một cái, nhàn nhạt nói ra: "Ông chủ Mạnh, đã đến đây rồi, sao không ngồi xuống hàn huyên một chút, dù sao thì nơi này cũng có người quen của cậu."

Chân mày của Mạnh Tiêu nhíu lại, rồi nhanh chóng biến mất: "Không cần….." Anh đưa mắt chuyển đến hướng Mạnh Hạ.

Từ Dịch Phong đang căng thẳng cầm lấy tay của cô, một khắc này hắn vẫn còn một chút mong đợi nhỏ nhoi, quay đầu lại, nhìn vào cô.

Mạnh Hạ nâng tay kia lên, từ từ kéo tay của hắn ra.

Lòng bàn tay của Từ Dịch Phong đã không còn, cả người trong nháy mắt lâm vào chán nản.

Mạnh Hạ đi đến bên cạnh anh, khóe miệng của Mạnh Tiêu hơi cong lên, là mừng rõ.

"Trở về đi." Âm thanh lạnh nhạt của anh đã lộ ra vài phần mềm mại, xoay người cất bước rời đi.

"Tiêu……" Một tiếng gọi này của Nhan Ngải Ưu bao hàm quá nhiều tâm tình, cô ta từ từ đứng dậy, bước đi như hư ảo.

Mạnh Tiêu làm như không có nghe thấy, vẫn không dừng bước.

Mạnh Hạ khẽ cắn răng, đưa tay ra giữ lấy cánh tay của cô ấy: "Ca ca……" Mạnh Tiêu quay đầu lại, liền chứng kiến đáy mắt chờ đợi của Mạnh Hạ, còn có một vẻ dè dặt.

Anh thầm thở dài ở trong lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Từ Dịch Phong, khóe miệng đột nhiên xé quẹt ra một nụ cười trào phúng.

"Tiêu……" Nhan Ngải Ưu tựa hồ rất gian nan khi đi đến bên cạnh anh, ngắm nhìn anh không hề chớp mắt.

Mạnh Tiêu xoay người lại, nhưng không có nhìn đến Nhan Ngải Ưu. Sắc mặt của cô ta liền trở nên tái nhợt hơn, khóe miệng cong lên khổ sở. Quả nhiên là chỉ có Mạnh Hạ mới có thể tác động đến anh. Vẻ áy náy vốn có ở trong lòng, ngay lập tức đã bị ghen tuông thiêu đốt hầu như không còn nữa.

Mạnh Hạ nhìn thấy bộ dạng đang thương của Nhan Ngải Ưu, cũng không biết phải khuyên bảo như thế nào

Nhan Ngải Ưu ngắm nhìn cô, trong lòng vừa đắng vừa chát, cô ta rốt cuộc là có điểm nào nhìn giống Mạnh Hạ?

"Quả nhiên là ở trong lòng anh, Mạnh Hạ vẫn là quan trọng nhất. Cô ta chỉ là nhìn anh một chút mà anh liền đồng ý ở lại, mặc cho tôi có đến tận cửa gọi như thế nào, anh cũng không nhìn lấy một lần. Mạnh Tiêu…….." Nhiều năm oán hận của Nhan Ngải Ưu tràn ngập ở trong lòng, đau đớn, ủy khuất và có cả không cam lòng, tất cả đều bóp chặt lấy khiến cô ta khó chịu như sắp không thở được.

Cô ả xoay người, nhìn vào La Xuyên, rồi lại nhìn Từ Dịch Phong, sau đó khẽ cười một tiếng, cười không ngừng. Mi tâm của Từ Dịch Phong nhíu lại một cái.

"Từ Dịch Phong, anh nói xem, tôi và Tiểu Hạ có chỗ nào nhìn thấy giống nhau?"

Trong phòng im bặt.

Mạnh Hạ cả người cứng lại, chỉ biết ngây người ngỡ ngàng: "Tiểu Ngải, cô đang nói cái gì vậy?" Cô run run hỏi ra.

Nhan Ngải Ưu cười khúc khích, kéo tay của cô qua, dùng hết sức lôi kéo nhau đến trước gương, ngón tay của cô ta chỉ vào: "Cô nhìn xem tôi có điểm nào giống cô?"

Mạnh Tiêu dứt khoát kéo cô ta đi, sắc mặt xanh mét, hai mắt đỏ lên như máu: "Cô đủ rồi đấy!"

La Xuyên tiến đến ôm lấy Nhan Ngải Ưu, nhìn thẳng vào hai mắt của Mạnh Tiêu, đè nén tức giận: "Mạnh Tiêu, anh tỉnh táo một chút đi."

Nhan Ngải Ưu cười vang một tiếng: "Mạnh Tiêu, làm sao vậy? Đã nhiều năm như thế mà anh còn chưa nói ra sao? Tôi cho là anh sẽ ở Vân Nam mà canh giữ cái nơi quỷ quái kia, cả đời không trở lại chứ?"

Gương mặt của Mạnh Hạ tái nhợt đi, ngây người một hồi lâu, cô dĩ nhiên là có hiểu được một chút ít.

Cảm xúc của Nhan Ngải Ưu càng ngày càng trở nên kích động: "Anh đã không thể yêu tôi thì lúc trước tại sao lại trêu chọc tôi? Vì cái gì?" Đôi mắt của cô nàng đỏ lên, bỗng dưng quay đầu lại gắt gao nhìn về phía Mạnh Hạ.

Từ Dịch Phong lặng yên đi đến bên cạnh Mạnh Hạ, nhìn thấy hai vai của cô run rẩy không ngừng, có chút không đành lòng.

"Anh vậy mà lại yêu em gái ruột của mình!" Nhan Ngải Ưu gào lên một tiếng.

"Câm miệng!" Mạnh Tiêu gằn lên đầy lệ khí.

Vẻ mặt của mọi người đều ngơ ngẩn.

Mạnh Hạ bàng hoàng, đầu óc trống rỗng, một hồi lâu vẫn không phản ứng được gì, đôi mắt nhòe đi. Nhan Ngải Ưu vừa mới nói cái gì đó, hình như cô nghe không được rõ: "Tiểu Ngải, cô đang nói gì vậy?"

"Mạnh Tiêu, anh không dám nói thì để tôi giúp anh." Nhan Ngải Ưu đột nhiên nhào tới, hét lên bên tai phải của cô: "Mạnh Hạ, người mà Mạnh Tiêu ca ca của cô yêu, chính là cô, là cô!"

Cô ả cười cười trong bi thương, vừa trống rỗng, vừa chua xót: "Làm sao mà cô biết được? Trong mắt của cô chỉ có Từ Dịch Phong, làm sao mà biết được hả?"

Hai chân của Mạnh Hạ vô lực, lảo đảo bước đi, Từ Dịch Phong và Mạnh Tiêu cùng một lúc đưa tay đến, cô đều đẩy ra. Trong nội tâm đau nhói, lặng lẽ ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn vào Mạnh Tiêu, chỉ nhẹ giọng gọi lên: "Ca…….."

Mạnh Tiêu nhìn thấy vẻ thất thần của cô, ánh mắt có chút mất tự nhiên: "Trở về rồi hãy nói, Tiểu Hạ." Anh vẫn trầm ổn như thường, không có một chút nào gọi là hỗn loạn.

La Xuyên đỡ Nhan Ngải Ưu lên: "Tiểu Ngải, cần gì phải vậy chứ?"

Nhan Ngải Ưu nước mắt giàn giụa, Mạnh Tiêu chỉ cúi đầu nhìn vào Mạnh Hạ, ánh mắt ấy đúng là ôn nhu. Đôi mắt của cô ta chua xót khó nhịn, đột nhiên nói ra lạnh như băng: "Tiểu Hạ, cô cần phải cảm tạ tôi mới đúng, không phải nhờ tôi thì Từ Dịch Phong cũng sẽ không chạm vào cô, các người bây giờ cũng sẽ không có một một đứa con hoạt bát đáng yêu như vậy phải không?" Lời nói của Nhan Ngải Ưu như một tiếng sấm nổ tung, phá toang cả bầu trời đang âm trầm.

Từ Dịch Phong và Mạnh Hạ trong nháy mắt cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ.

"Cô nói cái gì?" Từ Dịch Phong gằn lên từng chữ hỏi ra, tia sáng trong mắt như một lưỡi kiếm băng lãnh, hận không thể xé toang Nhan Ngải Ưu ra.

Lời của cô ta, từng chữ từng chữ đánh vào trong tim của Từ Dịch Phong.

Nhan Ngải Ưu điên cuồng cười cợt, nhưng không có nhìn vào hắn, chỉ nói với Mạnh Tiêu: "Mạnh Tiêu, anh xem đấy, trong mắt của cô ta không có anh, cả đời cũng sẽ không bao giờ có."

Từ Dịch Phong tiến lên dứt khoát kéo cô ta tới, không có chút nào nương tay: "Cô nói rõ cho ta!"

La Xuyên muốn ngăn hắn lại, nhưng lúc này Từ Dịch Phong như đã phát điên, lực tay của hắn rất mạnh. La Xuyên quát to: "Dịch Phong, cậu buông tay ra, cậu sắp làm gãy tay của Tiểu Ngải!"

Nhan Ngải Ưu lại không có phản kháng gì, cô ta đau đớn hít sâu một hơi: "Thuốc kia là tôi pha vào."