Yêu Tôi Xin Hãy Nói

Chương 13




Đám thiếu niên mới lớp mười bám điểm vô cùng gay gắt, ưu thế nhỏ nhoi bọn họ vừa chiếm được đang có nguy cơ đánh mất. Trong lúc nguy cấp, hắn dứt khoát để Tưởng Thanh Dung đã khởi động nửa ngày lên sân. Tuy Tưởng Thanh Dung thêm vào đội bóng đã hơn một tuần, cũng từng tham gia đấu luyện trong đội nhưng cậu chưa từng tham gia trận thi đấu chính thức.

Trong lúc bị bám điểm, để một cầu thú mới toanh vào sân không phải là một quyết định sáng suốt, nhưng Lâm Đức Bân tin vào trực giác của mình. Không, đúng hơn là hắn tin vào năng lực ném rổ của Tưởng Thanh Dung.

Một học sinh ngoan nghiêm túc như một cái máy trong học tập, tính cách đặc biệt này cũng được áp dụng trên sân bóng. Những người khác có lẽ sẽ vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà ném trượt, nhưng Tưởng Thanh Dung thì không. Trong suy nghĩ của Tưởng Thanh Dung, thi lớn thi nhỏ đều là thi, dù là kiểm tra 15′ cậu cũng sẽ tập trung hết sức. Chơi bóng cũng vậy, bất luận là huấn luyện hằng ngày hay vào sân thi đấu, cậu đều nỗ lực trăm phần trăm. Đó là lý do bình thường lúc huấn luyện trình độ của cậu thế nào, lúc vào sân vẫn là trình độ như vậy, không chênh lệch quá nhiều.

Nói cách khác, khả năng kháng áp lực của Tưởng Thanh Dung là hạng nhất.

Quả nhiên, Tưởng Thanh Dung vững vàng ném trúng hai quả ba điểm, không chỉ một lần nữa kéo giãn khoảng cách mà còn cổ vũ sĩ khí phe mình. Sau khi giữ vững trận tuyến, trận đấu sau đó nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Có thể nói, hai quả ba điểm của Tưởng Thanh Dung có ý nghĩa rất quan trọng trong cuộc so tài này.

Nhìn Lâm Đức Bân dùng áo đồng phục lau mồ hôi, Tưởng Thanh Dung hơi chút do dự rồi đưa khăn mặt của mình cho hắn. Lâm Đức Bân cảm ơn, thản nhiên nhận lấy lau mồ hôi.

“Làm gì lợi hại như cậu nói.” Tưởng Thanh Dung vào sân không được năm phút, ném được hai quả đã bị thay ra. Trong lòng cậu hiểu, mình là vũ khí bí mật, chỉ có ích trong thời gian hữu hạn, chỉ cần đối phương tăng mạnh phòng thủ với cậu thì kỹ thuật căn bản yếu kém của cậu lập tức lộ ra. Lâm Đức Bân cũng nghĩ vậy, thấy mục đích đã đạt được liền thay Tưởng Thanh Dung ra sân.

“Cậu còn không hiểu hai quả của cậu quan trọng với bọn tớ thế nào à.” Lau tóc xong, Lâm Đức Bân nhét cả khăn bẩn lẫn đồng phục bẩn vào túi sách, lấy ra bộ đồng phục học sinh mặc vào.

“Tớ, khăn của tớ…” Tưởng Thanh Dung nhìn chằm chằm khăn của mình bị vo tròn nhét vào cặp người khác mà thấy nóng nảy.

“Bẩn rồi, tớ giặt sạch rồi trả cậu.” Lâm Đức Bân không để ý, vừa mặc quần áo vừa nói.

Mọi ngày bọn họ chơi bóng xong đều cởi quần áo thể thao thay đồng phục rồi về luôn, làm gì chú ý nhiều như vậy. Sau khi Tưởng Thanh Dung vào đội, là cậu luôn chú ý đến những điều này, mỗi lần huấn luyện xong đều chu đáo chuẩn bị khăn mặt và quần áo để thay. Hôm nay phần lớn thời gian cậu ở ngoài sân cổ vũ nên không ra mồ hôi, khăn mặt cũng không phát huy được công dụng, ngược lại nhìn thấy Lâm Đức Bân mồ hôi dầm dề liền dâng khăn mặt cho Lâm Đức Bân. Ai ngờ khăn của cậu bất hạnh ‘rơi vào tay giặc’ —

“Nhưng mà —“

“Đừng lề mề nữa, bọn Dương Khâm đang chờ đấy!” Trận đấu vừa kết thúc, đám người liền ồn ào muốn đến cửa hàng ở cổng trường ăn kem chúc mừng thắng lợi, những người chuẩn bị xong đã giục nhiều lần.

Nhìn đám đội hữu bên cạnh, Tưởng Thanh Dung không chấp nhất khăn mặt của mình nữa. Tuy kỳ thực cậu rất biến thái muốn lấy cái khăn mà Lâm Đức Bân đã lau mồ hôi về cất giữ…

Đánh bóng lâu như vậy mọi người đều vừa mệt vừa khát, hận không thể lao vào cửa hàng thỏa thích uống nước đá, cậu làm sao nỡ để nhiều người như vậy chờ hai người họ?

“Lâm học trưởng —“

Thế nhưng dù Tưởng Thanh Dung không xoắn xuýt chuyện khăn mặt của cậu, nhưng vẫn có người ngăn họ bước vào quán kem.

“Học trưởng anh chơi bóng giỏi quá. Lần sau học trưởng có trận đấu, em lại tới cổ vũ cho anh, được không?” Tóc dài mềm mại buộc sau đầu, dưới chiếc quần màu trắng là đôi chân thon dài, nữ sinh cười tươi rói đứng dưới ánh trời chiều rực rỡ, xinh đẹp như thiên sứ lạc giữa trần gian.

“Đương nhiên hoan nghênh! Có người đẹp như em làm cổ động viên cho đội, bọn anh nhất định sẽ chơi hay hơn.” Lâm Đức Bân thoải mái bắt tay với nữ sinh.

Cô gái hơi đỏ mặt, cúi đầu lí nhí một câu “không khách khí” rồi xoay người chạy đi.

Đợi cô nữ sinh đi được một quãng xa, những đội viên khác đồng loạt gào lên bất mãn.

“Thằng nhóc Lâm Đức Bân kia, cậu vớ được vận may gì vậy, tức chết tôi!”

“Đúng vậy đúng vậy, Hoàng Sở vầy mà bắt tay với nó, á á á, thật hâm mộ —“

“Oa, Hoàng Sở nhìn gần càng hấp dẫn hơn.”



Trong những tiếng ước ao đố kị ghen ghét ồn ào, duy chỉ không có giọng của Tưởng Thanh Dung.

Tuy tỉ lệ lên lớp của trường bọn họ cao, nhưng cũng không phải tất cả đều là con mọt sách. Ngoài những học sinh ngoan cố gắng thi cử được nhiều điểm tốt điển hình, trường của bọn họ vẫn tồn tại một nhóm học sinh chưa bao giờ đau đầu vì điểm số – bọn họ là học sinh đặc cách.

Đại học, không đơn thuần chỉ là trường học dạy kiến thức. Định nghĩa đại học rất rộng, nghệ thuật, thể thao đều có đại học riêng, ví dụ như học viện nghệ thuật, đại học thể dục thể thao. Bằng tốt nghiệp của những trường này tương đương với bằng tốt nghiệp đại học, bởi vậy thi đỗ những trường này cũng như thi đỗ đại học.

Mỗi năm, trường bọn họ đều tuyển một lương học sinh đặc cách nhất định, bọn họ có thể học rất dở nhưng đều có thiên phú ở các lĩnh vực. Những học sinh đặc cách này tồn tại không chỉ không ảnh hưởng đến tỷ lệ lên lớp của trường, ngược lại bởi vì cách trúng tuyển của học sinh đặc cách tương đối đặc thù khiến thành tích lên lớp của trường bọn họ càng đẹp mắt.

Hoàng Sở này, là học sinh đặc cách mới vào năm nay, học sinh đặc cách học múa ba lê từ nhỏ. Có người nói, một học viện nghệ thuật trứ danh đã sớm nhận cô, chỉ chờ cô học xong ba năm phổ thông là trực tiếp gọi vào trường đào tạo chuyên sâu.

Hoàng Sở vừa nhập học đã làm cả trường nhốn nháo —

Một mỹ nữ, một mỹ nữ học múa từ nhỏ, một mỹ nữ xinh đẹp kiểu cổ điển, một mỹ nữ gia cảnh giàu có đi học có xe đưa đón… Chỉ cần một trong số những điều kiện ấy cũng đủ để hấp dẫn vô số chàng trai quỳ dưới chân cô.

Hoàng Sở nhập học không đến nửa tháng đã nhanh chóng chiếm vị trí hoa hậu của trường, cũng hoàn toàn xứng đáng.

Mười sáu tuổi, là lứa tuổi đẹp nhất của nữ sinh, như nụ hoa đang từ từ nở rộ, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ hấp dẫn khác phái. Cửa lớp học của Hoàng Sở cũng bởi vậy mỗi ngày đều có nam sinh đến ra mắt nữ thần.

Thế nhưng, tỉ lệ với sự mỹ lệ, là sự cao ngạo của người đẹp. Có lẽ nam sinh trong cuộc sống của cô không đáng giá, thái độ của cô với nam sinh không hề hòa ái dễ gần. Đóa hoa cao lãnh này, một mình thanh cao nở rộ trên vách núi đá, khiến mỗi một người muốn vịn cành bẻ bẻ nụ rơi xuống tan xương nát thịt.

Thế mà nữ hoàng cao ngạo lại vừa hạ mình, chủ động lấy lòng Lâm Đức Bân, cũng khó trách Lâm Đức Bân lại nhận được ánh mắt hâm mộ của người ta.

Tưởng Thanh Dung cũng biết Hoàng Sở, không phải vì Hoàng Sở này có sự tích huy hoàng ghi lại trong sách, mà là — cậu ở trong mơ đã gặp Hoàng Sở!