Yêu Tôi Xin Hãy Nói

Chương 30




Tất cả những người đã trải qua cấp 3 đều không muốn nhớ lại khoảng thời gian ấy.

Đó là một khoảng thời gian kinh khủng, u ám đến mức khiến người chỉ nghĩ cũng thấy muốn ói. Mỗi khoảng trống trong sinh hoạt đều ngập đầy bài tập, thi thử, kiểm tra, cùng với thần kinh ngày càng căng thẳng khi kỳ thi đại học đến gần.

Cấp 3 của Tưởng Thanh Dung cũng không rối loạn như mọi người, bởi vì có năng lực khó nói mà cậu khá thảnh thơi trong học hành.

Sau khi đón ánh rạng đông đầu tiên của năm mới, Tưởng Thanh Dung bắt đầu phiền não lựa chọn tương lai cho mình.

Với thành tích của cậu cơ bản có thể ghi danh tất cả đại học trong nước, cậu cũng tự tin có thể thi đậu. Nếu nói trường học mà cậu ngưỡng mộ nhất, chắc chắn là đại học W cả truyền thống văn hóa lẫn giáo viên đều là số một số hai. Đại học W đã liên tục sáu năm đứng đầu trong top những trường đại học nổi tiếng trong nước, là đại học mà tất cả học sinh đều hi vọng thi đỗ.

Nhưng Lâm Đức Bân thành tích không bằng cậu lại khác. Mỗi lần thi thử, thành tích của Lâm Đức Bân tuy cũng thuộc top đầu nhưng vẫn cứ kém cậu khoảng mười điểm. Trong cảnh cạnh tranh khốc liệt mà thành tích thi tốt nghiệp trung học chính xác đến một phần trăm, chênh lệch mười điểm này chính là rãnh sâu không thể vượt qua.

Hơn mười điểm cậu ghi danh đại học W không chút áp lực, nhưng thiếu mười điểm Lâm Đức Bân còn không sờ được một góc của đại học W.

Hơn nữa trong lúc nói chuyện với Lâm Đức Bân, dường như Lâm Đức Bân không nhiều hứng thú với đại học W, hắn có hứng thú hơn với đại học A thiên về thể dục thể thao. Đội bóng rổ của đại học A, trong liên minh bóng rổ các trường đại học luôn nằm trong top 3, bản thân Lâm Đức Bân cũng từng nói muốn được chơi bóng ở liên minh các trường đại học.

Nói như vậy, bày ra trước mặt Tưởng Thanh Dung có hai lựa chọn —

Lựa chọn a, cậu ghi danh đại học W, Lâm Đức Bân thi vào đại học A, từ nay hai người hai nơi, tình cảm dần dần phai nhạt. Dưới sự ngăn cách của thời gian, tất cả tình nghĩa từng có dần tan biến, cuối cùng chỉ còn lại thân phận bạn học cấp 3.

Lựa chọn b, cậu và Lâm Đức Bân đều thi vào đại học A, cậu tiếp tục làm bạn học của cậu ấy, tương lai bốn năm cậu không cần tách khỏi Lâm Đức Bân. Ừm, nói không chừng sau khi tốt nghiệp còn có thể cùng vào làm việc trong một công ty nữa!

Về tình cảm, Tưởng Thanh Dung thiên về lựa chọn b, nhưng người xung quanh đều hi vọng cậu chọn a.

Người nhà, giáo viên đều đang chuẩn bị chúc mừng một tân sinh viên đại học W xuất hiện.

Phân vân giữa hai lựa chọn, Tưởng Thanh Dung lại bắt đầu mơ những giấc mơ kỳ lạ.

Cậu mơ thấy cậu như mọi người mong muốn ghi danh đại học W. Từ lúc ấy, cậu chưa từng gặp lại Lâm Đức Bân – khoảng cách giữa thành phố A với thành phố W, chính là khoảng cách tình cảm của bọn họ. Lần nữa gặp mặt, là ở hôn lễ của đối phương. Người mình thích kết hôn, nhưng cậu ta thậm chí không biết có một người phía sau thích mình hơn mười năm. Người kia, cũng chỉ là bạn học cùng trường cấp 3 hơn mười năm không gặp mà có lẽ cậu ta đã không còn nhớ nổi khuôn mặt…

Tưởng Thanh Dung ướt đẫm mồ hôi giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Cậu không muốn kết cục như vậy, cậu không muốn hơn mười không nhìn thấy người ấy, cậu không cam lòng chỉ là bạn học cấp 3 của cậu ấy.

Cậu thầm nghĩ phải tự tay giữ lấy hạnh phúc của mình, chỉ đơn giản như vậy.

Cậu đã từng nửa thật nửa giả hỏi Lâm Đức Bân, muốn cậu ấy giúp tư vấn nên đăng ký đại học W hay là đại học A?

Lúc ấy Lâm Đức Bân đã trả lời, chọn thứ mà mình thích, không nên để ý nguyện của người khác ảnh hưởng tới mình.

— được rồi, vậy chọn thứ mình thích vậy.

Hì hì, cứ nghĩ có thể làm bạn học với người nọ bốn năm là cậu lại vui đến mức đang ngủ cũng bật cười.

Bạn học cấp 3, bạn học đại học, bạn thân, đồng đội… Danh hiệu càng nhiều cậu lại càng có cảm giác mình với Lâm Đức Bân thân thiết hơn một chút.

“Lâm Đức Bân, cậu đăng ký đại học A phải không?” Đừng hỏi cậu vì sao lại biết, chỉ là cậu biết thôi, thật lâu trước đây đã biết rồi, ở trong mơ.

Cậu còn biết, ở đại học A Lâm Đức Bân sẽ có một người bạn gái dáng người cao gầy, tóc dài tới eo, nếu giấc mơ trở thành sự thật!

“Ừ, đăng ký rồi. Nhưng nguyện vọng một của tớ là đại học W, người nhà muốn tớ đăng ký, nói gì mà nhỡ đâu tiểu vũ trụ bộc phát ăn may đỗ được đại học W. Ha ha, làm sao mà được chứ! Tớ bây giờ chỉ chờ thi không đỗ đại học W liền đến đại học A.”

Phiếu nguyện vọng có ba lựa chọn, nếu trường nguyện vọng một lấy điểm quá cao thi không đỗ thì trường nguyện vọng hai sẽ gọi nhập học. Tưởng Thanh Dung sợ điểm thi của mình quá cao sẽ bị gọi nên dứt khoát điền đại học A vào ô nguyện vọng một.

“Cậu tính được điểm chưa?”

Kỳ thi đại học đã kết thúc được hai ngày, bọn họ sau khi được giáo viên cung cấp đáp án thi liền tính điểm của mình để có thể chọn đúng trường đại học.

“Được rồi. Dù sao đại học W thì không dám mơ, đại học A có lẽ không thành vấn đề. Cậu thì sao? Chắc đại học W thì không có vấn đề gì chứ?”

“Không, tớ không đăng ký đại học W, tớ cũng đăng ký đại học A.”

“Cái gì!? Tại sao vậy? Thành tích của cậu tốt như vậy, tại sao không báo đại học W?” Lâm Đức Bân đứng bật dậy, vô cùng khiếp sợ với lựa chọn của Tưởng Thanh Dung.

Lúc trước Tưởng Thanh Dung không để lộ chút gì, hắn vẫn cho là với thành tích của Tưởng Thanh Dung đương nhiên sẽ chọn đại học W.

“Đề toán cuối cùng tớ tính sai đáp án, bị mất một ít điểm ở đó, nếu đăng ký đại học W thì có hơi miễn cưỡng, thế nên không đăng ký. Ôi, đại học A cũng là trường nổi tiếng mà, tớ cảm thấy rất tốt. Hừ, đại học W thì có gì tốt, ký túc xá thì xập xệ thức ăn ở canteen thì khó ăn, những sinh viên tự cho mình siêu phàm kia mỗi người mắt cao hơn đỉnh, nhưng thật ra ngoài há miệng thì trong bụng chả biết cái gì, đều là đám công tử bột. Đã học một lần, hối hận cả đời!”

“Nói hay như cậu đã từng học ở đấy vậy.” Lâm Đức Bân nghe Tưởng Thanh Dung nói mà bật cười.

“Đúng —” í, đúng vậy, sao cậu biết rõ như vậy? Tưởng Thanh Dung trong mơ đúng là tốt nghiệp đại học W, nhưng cậu thì không mà!

“Nhưng bình thường cậu sẽ không phạm phải sai lầm này, sao lần này lại không cẩn thận như vậy.” Lâm Đức Bân cảm thấy khó hiểu với việc mắc sai lầm vào lúc quan trọng của Tưởng Thanh Dung, sai lầm cơ bản như tính sai đáp án vậy mà lại xảy ra trên người Tưởng Thanh Dung. Hắn vẫn cho rằng, Tưởng Thanh Dung thi đỗ đại học W là chuyện tất nhiên, không ngờ lại xảy ra sự cố. Đại học A tuy cũng là trường nổi tiếng, nhưng thấp hơn mấy bậc so với đại học W trong top những trường đại học danh tiếng, chỉ có đồ ngốc mới bỏ đại học W mà chọn đại học A.

“Áp lực lớn! Cũng không biết vì sao lại thế, dù sao cũng đã sai rồi.” Tưởng Thanh Dung nhún vai ra vẻ không quá để ý.

Nếu cậu không cố ý làm sai một bài để kéo điểm xuống, cậu sẽ không có lý do chính đáng để ghi danh vào đại học A. Trường học sẽ không để một học sinh có thể thi đỗ đại học W ghi danh đại học A.

“Cậu đấy…” Lâm Đức Bân thở dài, là thở dài bất đắc dĩ với chuyện đã rồi.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục làm bạn học không tốt sao?”

“Đồ ngốc.”

Bị mắng làm Tưởng Thanh Dung có chút ngạc nhiên, có chút tủi thân.

Không phải cậu nói muốn tớ đăng ký thứ mình thích đấy sao? Chính vì thích cậu mới đăng ký đại học A đấy!

Từ bỏ đại học lý tưởng chỉ vì muốn ở lại bên cậu, có sai sao?