Yêu Tôi Xin Hãy Nói

Chương 38




“Tớ thích cậu.” Nghe không đủ, một lần nữa.

“Này, cậu đã đủ chưa.” Cho rằng hắn là máy ghi âm à!

“Một lần cuối cùng, nói đi nói đi!”

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, đôi tình nhân ăn cơm tối xong nắm tay nhau rì rầm dưới ánh trăng. Mà đôi tình nhân lôi lôi kéo kéo nửa ngày vẫn chưa đến canteen ăn cơm chiều nương nhờ bóng đêm, hôn nhau quên cả trời đất.

Tưởng Thanh Dung bị hôn nhũn cả chân, cả người mềm nhũn ngả vào Lâm Đức Bân, thở hồng hộc không ngừng.

“Tớ thích cậu, Lâm Đức Bân thích Tưởng Thanh Dung, thế này hài lòng chưa!” Nói xong, như chưa hết giận mà cắn Tưởng Thanh Dung một cái.

Cái gì mà một lần cuối cùng, kết quả chính là n lần cuối cùng…

Sao trước đây hắn lại không biết Tưởng Thanh Dung cũng mặt dày như vậy chứ!

Nhưng nhìn khuôn mặt vừa khóc vừa cười của Tưởng Thanh Dung, hắn làm thế nào cũng không từ chối được yêu cầu của cậu ấy.

Bởi vì quá ưu tú nên trong thế giới tình yêu, hắn vẫn luôn là bên hưởng thụ ái mộ của người khác. Tưởng Thanh Dung thích hắn, hắn đã biết lâu rồi. Người này, luôn cho là rất bí mật lén lút nhìn mình, nhưng lại không biết ánh nhìn luôn bám sát vào hắn đã bán đứng tâm sự của cậu ấy.

Trong sách viết, người yêu trước là người thua. Mà hắn, cũng đương nhiên dùng thân phận người thắng để nhận tình cảm của Tưởng Thanh Dung với mình, hắn cũng cho rằng Tưởng Thanh Dung sẽ vẫn mãi dùng cách ngốc nghếch như vậy thích hắn. Hắn còn biết ngoài Tưởng Thanh Dung, còn có mấy nữ sinh khác cũng thầm mến hắn. Đặc điểm chung là họ là vụng trộm, chưa bao giờ dám nói mình thích. Tưởng Thanh Dung khác với những người đó, cậu ấy là nam. Đó là lý do mà Lâm Đức Bân càng không cho rằng người nhát gan như Tưởng Thanh Dung sẽ không dám làm gì.

Thế nhưng có một ngày, hắn bỗng phát hiện Tưởng Thanh Dung lại chạy tới trước mặt hắn. Tưởng Thanh Dung vì hắn mà vào đội bóng rổ, Tưởng Thanh Dung giúp hắn quản lý tài khoản trên thị trường chứng khoán giúp hắn kiếm tiền, Tưởng Thanh Dung cố ý thi điểm thấp để cùng hắn vào một trường đại học, Tưởng Thanh Dung lớn tiếng nói ‘thích’ hắn… Trong thế giới của hắn, thấm thoắt bị Tưởng Thanh Dung chiếm trọn!

Mà Tưởng Thanh Dung chết tiệt lại đột nhiên biến mất cả kỳ nghỉ sau khi vừa tỏ tình, cũng chỉ bởi cậu ấy cho rằng bọn họ thi đỗ hai trường đại học khác nhau. Cái tên ngốc ấy, ngốc đến mức làm người ta đau lòng! Được rồi, vẫn luôn là cậu đuổi theo sau lưng tớ, vậy lần này đến lượt tớ chủ động một lần, nể tình cậu đã khóc kêu ‘thích tớ’.

Giáo viên cùng bạn bè đều tiếc cho hắn, nghĩ hắn vất vả thi được điểm cao kết quả lại sửa nguyện vọng, nếu không thay đổi có lẽ hắn đã vào được đại học W. Thực ra bọn họ không biết, ở nơi hắn không thấy được, có một người còn ngốc hơn hắn, hi sinh càng nhiều.

Trong tình yêu này người thắng người thua đã lặng lẽ thay đổi, đổi thành hắn liều mạng đuổi mới theo được Tưởng Thanh Dung, nhưng hắn vui vẻ chịu đựng —

Người này, vì hắn mà hi sinh nhiều lắm, nhiều đến mức khiến hắn xấu hổ, khiến hắn không thể báo đáp. Người này, nỗ lực nhiều như vậy, mong muốn chỉ là tình cảm của hắn.

Thật may, mong muốn của người này là thứ hắn muốn cho nhất cũng là thứ duy nhất hắn cho thể cho cậu ấy!

Tốt quá, thật vui vì trong vấn đề này, ý kiến của tớ và cậu cùng giống nhau!

Tưởng Thanh Dung cho rằng Lâm Đức Bân nói dọn ra ngoài ở là tìm thuê một phòng trọ gần trường học. Thế nhưng cùng cậu ấy đi mấy đại lý môi giới gần trường học, Tưởng Thanh Dung phát hiện Lâm Đức Bân không phải có ý định thuê phòng.

Mỗi lần vào đại lý môi giới, cậu ấy đều đi qua bảng thông báo cho thuê nhiều vô số, đi thẳng đến chỗ bán nhà.

“Cậu thực sự muốn mua phòng?”

Đi học, vì hai người học hai khoa khác nhau nên chương trình học cũng không giống. Hai người không có giờ học đều cùng nhau đi xem phòng, nếu hôm nào Tưởng Thanh Dung có lớp mà Lâm Đức Bân không thì một mình Lâm Đức Bân đi xem phòng.

Sáng hôm nay Tưởng Thanh Dung có lớp, học liền bốn tiết xong vừa ra phòng học liền thấy Lâm Đức Bân chờ ở cửa, hào hứng kéo cậu đi xem phòng.

“Ừ. Phòng này tớ rất thích, giá cả cũng hợp lý, đảm bảo cậu cũng sẽ rất thích.”

“Thế nhưng tiền —“

Trước năm 2000 giá bất động sản ở Trung Quốc còn chưa tăng, giá nhà ở cũng không quá đắt. Dù vậy, tiền để mua một căn nhà không phải hai người vừa mới lên đại học có thể gánh vác được.

Mua bất động sản là một phương thức đầu tư cực lãi, phần lớn người Trung Quốc không ý thức được sự phát triển của bất động sản sau này. Tranh thủ lúc này giá phòng còn thấp, có tiền mua một số bất động sản là con đường đâu tư rất tốt. Thế nhưng, tất cả đều cần điều kiện đầu tiên là – phải có tiền.

Tiền kiếm được từ chứng khoán, hai người cộng lại có hơn ba vạn, thêm sinh hoạt phí học kỳ này, tất cả cộng lại chưa đến bốn vạn. Với bằng ấy tiền, ở thành phố A năm 2000 miễn cưỡng cũng có thể mua được một căn phòng 5,60 bình. Nói là miễn cưỡng vì phòng phải ở khu vực tương đối xa, hoặc là căn phòng tương đối cũ.

Nhưng hai người họ là sinh viên, không thể ở nơi quá xa trường học. Nhưng đại học A là trường đại học nổi danh ở thành phố A, vị trí ở ngay trung tâm thành phố, hơn nữa công trình dân sinh đồng bộ xung quanh đều đầy đủ, giá phòng vùng này vẫn luôn rất cao. Thân phận của họ là sinh viên, không thể vay ngân hàng, điều này khiến hai người gặp nhiều khó khăn.

Mặc dù vậy, Lâm Đức Bân vẫn không từ bỏ, vừa rảnh rỗi liền chạy đến trung tâm môi giới bất động sản.

“Ha ha, chuyện tiền nong cậu không cần lo lắng, vậy là đủ rồi.” Lâm Đức Bân an ủi Tưởng Thanh Dung, “Tớ nhờ học trưởng giúp tìm một công việc, không lâu sau sẽ nhận được tiền. Hơn nữa bây giờ mới là năm nhất đại học, bài vở không nhiều, tớ có thể đi làm thêm kiếm tiền.”

Tưởng Thanh Dung có hơi ngại ngùng, “Chờ tớ bận hết đợt này, tớ cũng có thể đi làm thuê kiếm tiền.”

Hình như cậu trời sinh có mệnh lớp trưởng, ngày đầu tiên khai giảng đã bị chủ nhiệm điểm danh. Đó là lý do mà thời gian này cậu bận sứt đầu mẻ trán, một loạt hoạt động đón người mới chờ cậu sắp xếp, có lớp mình, có khoa mình, còn có cả trường.

“Cậu làm việc của cậu, nhiệm vụ kiếm tiền cứ giao cho tớ là được.”

Nói thì nói vậy nhưng Tưởng Thanh Dung vẫn thầm quyết tâm phải tìm cách kiếm tiền.

Đến nơi đã hẹn trước xem phòng, Tưởng Thanh Dung bất ngờ phát hiện căn phòng tốt hơn nhiều so với suy tính của cậu.

Phòng là phòng dành cho công nhân viên chức đại học A khoảng những năm 70, vị trí ngay phía tây đại học A, xung quanh có cây xanh tạo bóng mát, khung cảnh thanh nhã. Không nói tình trạng phòng ở, chỉ riêng khung cảnh và vị trí này cũng đã rất lý tưởng. Phòng không lớn, đại khái cũng khoảng 40m2, một phòng một thính một nhà tắm kiếm vệ sinh, nhưng không có bếp, nếu muốn nấu ăn thì cuối hành lang có bếp công cộng. Đối với hai thằng con trai, không có bếp lại thích hợp, có thì cũng chỉ làm cảnh.

Sống ở khu nhà này đều là công nhân viên đã về hưu của đại học A, nhưng phần lớn mọi người đều chuyển đi ở cùng con cái, đem chỗ này cho sinh viên đại học A thuê. Vốn đôi vợ chồng già này cũng chỉ muốn cho thuê phòng, ai biết lại đụng phải Lâm Đức Bân ở cửa trung tâm môi giới, bị cái lưỡi dẻo quẹo của cậu ta thuyết phục đồng ý bán nhà cho bọn cậu.