Yêu Vì Tính Phúc

Quyển 2 - Chương 4: Đi mua quần áo




Đóng cửa phòng khám, Lâm Thư Ẩn ôm tiểu thỏ đến trung tâm mua sắm ở quảng trường mua quần áo.

Lâm Thư Ẩn hiển nhiên cũng không hiểu biết quá nhiều về thời trang, đi dạo vài cửa hàng, chỉ cảm thấy quần áo đều hao hao giống nhau, các loại váy dài váy ngắn, trang phục trưng bày đầy trước mắt, lựa chọn cả ngày mà cũng không biết nên mua cho tiểu thỏ như thế nào.

Quyết định đi vào một cửa hàng thời trang nữ tương đối có tiếng, trực tiếp kêu nhân viên tư vấn.

Nữ nhân viên chưa từng thấy ai đi mua sắm mà lại ôm theo thỏ con, nhưng thấy Lâm Thư Ẩn anh tuấn soái ca, khí chất bất phàm, nhìn qua chính là thành phần tinh anh, ôm thêm thỏ con lại tăng thêm phần khí chất, làm nữ nhân viên một lòng vui mừng, cười đến cực kì chân thành: "Ngài đây là mua quần áo cho bạn gái sao? Đầu năm nay, nam nhân vì bạn gái mà đi mua đồ quả thực rất hiếm có."

Lâm Thư Ẩn sửng sốt, có chút xấu hổ, trong đầu không tự giác được thoáng qua hình ảnh tiểu thỏ trần truồng, hình ảnh kiều diễm mơ màng như ẩn như hiện, không ngừng thâm nhập...

Nữ nhân viên thấy hắn ngây người cả nửa ngày, cho rằng hắn ngượng ngùng, vội vàng nói: "Trang phục cao cấp của Paris vừa mới tung ra thị trường, mời ngài xem thử."

Lâm Thư Ẩn bừng tỉnh, vội vàng đi theo, không dám cúi đầu nhìn tiểu thỏ.

Chuyên chú mà nghe nhân viên tư vấn, trong tiệm lại có thêm khách đi vào, Lâm Thư Ẩn nhân cơ hội nói: "Ngươi trước đi đón tiếp người khác đi, ta tự lựa cũng được."

Nữ nhân viên mỉm cười gật đầu rồi đi.

Lâm Thư Ẩn nhìn trúng hai mẫu váy, mắt thấy không ai chú ý đến mình, nhanh chóng cầm lấy quần áo, mang phòng thử đồ cuối cùng, mở cửa đi vào rồi lại khóa cửa, nói với tiểu thỏ: "Hai mẫu váy này, ngươi mặc vào thử xem."

Hứa Diệc Hàm ngoan ngoãn gật gật đầu, đầu nhỏ lông xù xù cọ cọ Lâm Thư Ẩn, sau đó nhảy xuống nền đất, hóa hình thành người.

Lâm Thư Ẩn trong lòng có dự cảm không tốt, nữ nhân trần trụi vừa xuất hiện liền quay nhanh người đi, nôn nóng mà nói: "Ta đi ra ngoài trước, ngươi thay xong thì kêu ta."

Lông mi Hứa Diệc Hàm chớp vài cái, cực kì vô tội mà nói: "Nhưng mà, ta không biết mặc."

"..."

Lâm Thư Ẩn hiện tại cảm thấy mình đã gặp phải đại sự, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp tránh thoát, đành phải thôi miên bản thân khỏi ý đồ xấu xa: "Ta không phải cầm thú, ta chỉ là vì bất đắc dĩ, ta không phải cầm thú...", một bên mặt đỏ lên nói, "Được rồi, ngươi xoay người lại, đưa lưng về phía ta, ta giúp ngươi mặc."

"Dạ."

Một lát sau, Lâm Thư Ẩn hỏi: "Xong rồi?"

"Xong."

Lâm Thư Ẩn lúc này mới cẩn thận mà xoay người, thấy tiểu yêu nghe lời mà quay lưng về phía mình, lộ ra tấm lưng bóng noãn mượt mà, làn da trắng mướt không tì vết, xương bả vai nhỏ xinh gợi cảm đến kì dị. Xuống phía dưới đó chính là vòng eo nhỏ nhắn, mông căng chặt vểnh lên, vừa nhìn liền biết co dãn cực kì tốt. Hai chân thon dài trắng bóng làm người nào đó nhìn qua lại cảm thấy máu nóng lại xông lên.

Chỉ là phía sau lưng mà cũng quyến rũ như thế, thật là làm nam nhân điên cuồng mà.

Cứ tưởng đã chuẩn bị tốt tâm lý, cứ tưởng đã kiềm chế tốt, Lâm Thư Ẩn đột nhiên cảm giác được đường đời khó đi.

Mặt hắn đỏ bừng, không dám nghĩ thêm gì đến hình ảnh kiều diễm nữa, chuyên tâm giúp tiểu yêu mặc quần áo, toàn bộ quá trình, không dám cùng nàng đụng chạm da thịt.

Lâm Thư Ẩn không ngờ trên đời còn có sự việc dày vò như thế.

Mặc váy xong, Lâm Thư Ẩn thở phào một hơi, đem tiểu yêu quay lại để nhìn, cũng thuận tiện chiếu gương.

Trong nháy mắt nàng xoay người, tim Lâm Thư Ẩn như ngừng lại.

Váy ngắn màu trắng dài đến đầu gối, nếu da không đủ sáng, ăn mặc tự nhiên sẽ không đẹp, nếu nhan sắc không đủ mỹ, lại nhìn quá bình thường. Mà tiểu yêu trước mắt này, lại giống như tiên nữ hạ phàm, da thịt tuyết trắng làm váy thêm nổi bật. Dây váy bên trái được chỉn chu gọn gàng, lại đem vai ngọc bên phải hoàn toàn lộ ra, bị tóc dài tung xõa che lấp nửa kín nửa hở, làm người mơ màng.

Bộ ngực sữa đầy đặn đem nửa thân váy trên căng ra đến cực điểm, vòng eo thắt một dải lụa mỏng, eo liễu một tay có thể ôm gọn, nửa thân váy dưới lại chia ra hai tà, một tà ngắn, một tà dài đến đầu gối. Cẳng chân trắng nõn làm người ta không khỏi tưởng tượng phía trước sẽ tuyệt mĩ như thế nào.

Đây chỉ là mặc quần áo, như thế nào hắn lại suy nghĩ bậy bạ như thế.

Lâm Thư Ẩn hoàn toàn ngây ngẩn, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sau một lúc lại đột nhiên nghiêm túc nghĩ đến một vấn đề.

Một giờ sau, trong tay Lâm Thư Ẩn cầm theo sáu túi mua sắm, mặt ửng hồng, từ trung tâm mua sắm chạy nhanh ra ngoài, ôm tiểu thỏ ngồi trên xe, thở hổn hển, ngồi cả nửa ngày mà vẫn cảm thấy mình còn thẹn thùng.

Ném mấy cái túi mua sắm vào ghế sau, trong đó có hai cái là nhãn hiệu nội y nổi tiếng quốc tế...