Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 2 - Chương 45: Rời khỏi thành.




...am điện hạ rất không biết xấu hổ ở lại Đoan Mộc vương trong phủ, cho dù hầu hết mọi người ở đây đều ghét hắn, nhưng hắn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, giống như người bị ghét bỏ kia căn bản không liên quan gì tới hắn.


“Ta nói này tam điện hạ.” Lão vương phi buông bát đũa, ngẩng đầu nhìn Quân Tu Nhiễm đang cười tươi như hoa, nói: “Ngài có thể giá lâm thật sự là làm vẻ vang cho Đoan Mộc vương phủ này của ta, nhưng ngài vừa tới đã bám lấy quận chúa nhà ta không buông, đây là có ý gì?”



Nghe lão Vương phi hỏi, tam điện hạ vội vàng thu liễm tâm trạng, cung kính hồi đáp: “Bổn vương cảm thấy quận chúa xinh đẹp đáng yêu nên kìm lòng không được ngã quỵ dưới váy quận chúa, vừa khéo muốn nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn, chuẩn bị tốt cho cuộc sống sau này mà.”


Hửm? Tiểu tử này càng ngày càng biết ăn nói nha!


Lão vương phi liếc xéo hắn, nói thêm: “Tuy nói là thế, nhưng bồi dưỡng tình cảm có rất nhiều thời gian, ngài cũng không nhất thiết phải vào Xuất Vân Các ở, việc này nếu truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến danh dự của quận chúa nhà ta.”


“Bổn vương và quận chúa sớm đã có hôn ước trong người, hôn kỳ cũng  định là vào mùng ba tháng tám năm nay, lão vương phi lo lắng quá mức rồi.”


“Đây không phải còn hơn hai tháng sao?” Thần công tử cười đến đê tiện, trong mắt loé ra tia sáng xấu xa, nói: “Sự đời luôn thiên biến vạn hoá, chuyện ngày mai còn có thể chuyển xấu, chứ nói chi đến hai tháng sau?”


“Cho nên bổn vương mới càng phải phòng ngừa bất trắc, trước tiên sớm ổn định Điềm Điềm, để cho tất cả mọi người không còn dám ôm nửa phần ảo tưởng với nàng nữa, như vậy mới tốt nha.”


Dưới bàn, có một cái chân mang giày thêu lặng lẽ nâng lên, đạp mạnh một phát lên mu bàn chân vị điện hạ nào đó, chậm rãi nghiền nghiền.


Khoé miệng Tam điện hạ chợt cứng đờ, nụ cười hơi mất tự nhiên, mặt không đổi sắc muốn giải cứu rút bàn chân mình ra, không ngờ chân nhỏ bên trên càng dùng sức dẫm, giống như không nghiền nát chân hắn thì thề không bỏ qua.


Hắn đành từ bỏ không xê dịch nữa, ngồi im mặc nàng dẫm đạp.


Trên mặt bàn, mọi người không ai nhìn thấy phong cảnh bên dưới, chỉ thấy khoé miệng tam điện hạ run rẩy một chút rồi khôi phục bình tĩnh.


Thần công tử thật muốn vỗ tay, trầm trồ khen ngợi vị tam điện hạ vô liêm sỉ này, nếu nhớ không lầm thì lúc bé tam điện hạ cũng không vô sỉ như vậy a, là cái gì thay đổi hắn vậy? Chẳng nhẽ do ở chung lâu ngày với bản công tử?


“Nghe nói quý phủ của tam điện hạ gần đây rất khó khăn.”


“Đúng vậy, bổn vương đã mấy ngày không được ăn no rồi, cho nên mới nhân cơ hội này chạy tới nhà ông cha vợ* thuận tiện ăn nhờ ở đậu luôn.”


(Nguyên văn là lão trượng nhân, anh Nhiễm không dùng từ nhạc phụ mà dùng từ này, đều mang ý là cha vợ nhưng chỉ người nhiều tuổi)


Đoan Mộc Tranh nãy giờ ngoảnh mặt làm ngơ ngồi bên bàn lúc này cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lành lạnh liếc hắn.


Ông….cha vợ? Mình già lắm sao?


Quay đầu lại thấy con trai có vẻ là lạ, hình như cả ngày hôm nay cứ ngẩn ngơ suốt, ngay cả ăn cơm cũng không chuyên tâm, không khỏi nghi hoặc: “Tiểu Cảnh, con làm sao vậy?”


Câu hỏi này cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, hơn nữa Quân Tu Nhiễm là người ngạc nhiên nhất, bởi vì bình thường lui tới, Cảnh thế tử tuyệt đối là kẻ đầu tiên tỏ vẻ phiền chán bất mãn với hắn, song hôm nay lại không hề phát ra nửa câu nào.


Hắn cũng không nghĩ là Cảnh thế tử đột nhiên thông suốt, cảm thấy mình cực kì tốt, cực kì xứng đôi với Điềm Điềm, cũng thấy vui khi mình ở lại Đoan Mộc vương phủ cùng Điềm Điềm sớm chiều ở chung.


Như vậy… Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?


Đoan Mộc Cảnh ngẩng đầu, vẻ mặt bình thản không có gì kỳ lạ, nói: “Con không sao.”


Thần công tử chớp mắt, len lén xoa tay cười xấu xa, quay đầu nói với lão Vương phi: “Mẫu thân, con nghe nói Vinh quận vương phủ mấy ngày nữa sẽ rời khỏi kinh thành, chúng ta có định đi tiễn không?”


“Quả thật nên rời khỏi rồi, bằng không Hoàng Thượng sợ là cũng sẽ có ý kiến.” Bà nghe vậy gật đầu, lại hỏi, “Nhưng cụ thể khi nào thì khởi hành?”


“Chuyện này con không rõ lắm, nhưng nếu bọn họ muốn đi, chắc sẽ cho người đến đây báo cho chúng ta một tiếng.”


“Cũng phải. Đến lúc đó, thúc cháu ba người các con đại diện Đoan Mộc vương phủ ta tiễn một đoạn đi, lần từ biệt này không biết phải bao giờ mới có thể gặp lại.” Nói xong, lão Vương phi như có điều ám chỉ nhìn Đoan Mộc Cảnh một cái.


Đoan Mộc Cảnh thần sắc như thường, không có gì khác biệt.


Quả nhiên, ngay ngày hôm sau, lão quận vương phi của Vinh quận vương phủ tự mình đến Đoan Mộc vương phủ, bà ta dường như đã quên chuyện không thoải mái của Vinh Cầm Viện, vẫn tiếp tục diễn cảnh cô cháu hoà thuận cùng lão vương phi, thấy bà ta như vậy, lão Vương phi đương nhiên sẽ không mất phong độ nhắc tới chuyện không thoải mái kia, nhiệt tình chiêu đãi bà.


Hai người cùng nhau ngồi hàn huyên một lát, sau đó bà ta đi Cẩm viên bái kiến vị lão thái thái kia, cũng đồng thời coi như là cáo biệt.


Sau chuyện Vinh Cầm Viện, lão thái thái kia lại một lần nữa ở lì trong Cẩm viên của mình, không bước ra ngoài nửa bước.


Lúc trước có khi nghe nói bà ta sinh bệnh, mời đại phu khám chỉ nói là bị cảm phong hàn, người tuổi cao thường như vậy. Lão Vương phi đi thăm, còn hai huynh muội Đoan Mộc Điềm cùng Đoan Mộc Cảnh thì ngay cả cửa viện cũng không bước, nhưng cũng không nổi lên sóng gió gì.


Đêm đó, Vinh lão quận vương phi ở lại Đoan Mộc vương trong phủ, ngày hôm sau mới rời đi, lão di bên chi thứ ba sau khi biết người Vinh quận vương phủ phải rời khỏi kinh thành thì chạy đến chỗ lão vương phi khóc lóc kể lể, nói con gái bà sau khi gả cho Vinh quận vương làm trắc phi nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới có cơ hội gặp mặt một lần, không ngờ được nhanh như thế đã phải đi.


Lão Vương phi không chịu nổi bà ta làm phiền, đành đồng ý cho bà ta cùng đi tiễn người của Vinh quận vương phủ.


Lúc này bà ta mới vui mừng cáo từ rời đi.


Mấy ngày nay, trong Xuất Vân Các của Đoan Mộc Điềm còn có thêm hai khách quen, luôn thân mật dính bên cạnh nàng khiến tam điện hạ lườm nguýt liên tục.


“Tiểu Hồng, đệ sao vậy?” Đoan Mộc Điềm nhìn Đoan Mộc Hồng mặt mũi bầm dập xuất hiện trước mặt, kinh ngạc hỏi.


Bộ dạng chật vật này là đánh nhau với người ta? Bị cha đánh? Hay là thế nào?


Cậu mếu máo không chịu nói, Đoan Mộc Nguyệt đứng bên cạnh không chút khách khí cười nhạo: “Quận chúa tỷ tỷ, muội kể tỷ nghe. Phụ thân tìm phu tử tới dạy đệ đệ học, đệ đệ chê phu tử phiền toái, lén chạy ra ngoài không muốn học bị phụ thân bắt về còn trèo tường muốn chạy, kết quả là ngã từ trên tường xuống, cho nên mới thành như vậy. Hì hì, đúng là đần muốn chết, ngay cả tường cũng trèo không xong!”


Đoan Mộc Hồng lầu bầu trừng chị gái đang nói xấu mình, nhưng cũng chỉ dám trừng vài lần, sức ảnh hưởng xây dựng nhiều năm qua của tỷ tỷ khiến cậu không hề dám bất kính.


Cậu buồn khổ nhu nhu vết bầm sưng trên mặt, đôi mắt linh động xoay tròn, nói: “Quận chúa tỷ tỷ, đệ nghe nói tỷ muốn đi tiễn đám người Vinh quận vương phủ gì đó, còn là thân thích của chúng ta, đệ có thể đi cùng không?”


“Đệ đây là không muốn đi học nên định tìm cớ bám theo quận chúa tỷ tỷ đi chơi chứ gì?”


Trên mặt Đoan Mộc Hồng không hề có nửa điểm xấu hổ vì bị vạch trần, ngược lại trợn mắt, dường như rất là kinh thường lời nói của tỷ tỷ, lầu bầu nói: “Mới không phải đâu! Đệ chỉ là muốn theo quận chúa tỷ tỷ đi tiễn thân thích mà thôi.”


Sau đó “cộp” một tiếng, trên đầu cậu nhú lên một cục sưng bằng hạt dẻ, lại nghe Đoan Mộc Nguyệt nói: “Quận chúa tỷ tỷ, tỷ đừng dẫn nó theo, muội đi cùng tỷ!”


Đồ bạo lực, bá vương, đáng ghét!


Đoan Mộc Hồng ở trong lòng hung tợn mắng, thật quá quắt, mình khẳng định không phải đệ đệ ruột của nàng, nhất định không phải!


Nhìn cách chung sống của hai tỷ đệ này, Đoan Mộc Điềm không khỏi cười cười, cảm thấy đôi nam nữ nhà nhị thúc này trái lại hoàn toàn không giống với đám thiếu gia tiểu thư khác trong vương phủ, không hề khiến người ta cảm thấy chán ghét.


“Hai người cùng đi theo tỷ đi.”


Hai tỷ đệ đồng thanh hoan hô. Thực ra, hai ngày nay cũng không chỉ có mình Đoan Mộc Hồng chịu khổ, Đoan Mộc Nguyệt cũng bị mẫu thân ép học cầm kỳ thư hoạ, nữ công, học đi đứng nhẹ nhàng, học quy củ không được chạy loạn nhảy loạn, có thể hiểu được tiểu cô nương từ nhỏ lớn lên trong quân doanh này đã bị ép buộc thành bộ dạng gì.


Nàng cũng đã sớm muốn chạy ra ngoài chơi, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội.


Đừng nhìn mẫu thân nàng bề ngoài nhã nhặn vô hại, kỳ thật thân thủ rất cao đó, một tay là có thể thoải mái đánh ngã nàng.


Ai, cho nên nói, có một mẫu thân võ công cao cường, cũng không hẳn là chuyện tốt a!


Chờ hai tỷ đệ rời đi, tam điện hạ liền như trộm bu tới, nhẹ giọng hỏi: “Điềm Điềm rất thích con nít?”


“Còn phải xem đó là dạng con nít gì?” Nàng cũng không ngẩng đầu lên đáp, “Tuy nói trẻ nhỏ tinh thuần nhất, nhưng vẫn có một số đứa nhỏ không hề khiến người ta yêu thích chút nào.”


“Con chúng ta sau này, nhất định sẽ là đứa bé đáng yêu nhất!”


“Ừ! Hử? Chàng vừa nói cái gì?”


Nàng theo bản năng trả lời, đáp xong mới đột nhiên phản ứng lại, quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt ngạc nhiên.


Tam điện hạ lại cười tươi như hoa, ôm nàng vào lòng, bàn tay dán lên bụng nàng, hàm chứa vẻ chờ mong nói: “Nàng nói xem, nơi này có thể có con của chúng ta rồi hay không?”


“Không có!”


“Nàng khẳng định?”


“Hôm nay tới nguyệt sự rồi.”


“Á?”


Tam điện hạ nhất thời vẻ mặt thất vọng, thầm nghĩ chẳng lẽ là hắn không đủ ra sức, cho nên không thể gieo mầm trong bụng Điềm Điềm? Ai nha, đây chính là vấn đề lớn, rất nghiêm trọng.


Đoan Mộc Điềm liếc hắn, nói: “Chàng nghĩ gì đấy? Chưa cưới đã sinh con, muốn hại ta sao?”


“Làm sao có thể? Chúng ta sớm đã có hôn ước, hơn hai tháng nữa thanh thân rồi, tính thế nào cũng không thể chưa cưới sinh con được.”


“Nói không chừng…” Nàng hơi bĩu môi, trầm ngâm thì thào nói, “Ta đột nhiên không muốn lập gia đình, đào hôn thì sao.”


Quân Tu Nhiễm nhất thời cắn răng, cả giận nói: “Nàng dám!”


Quận chúa đại nhân thản nhiên liếc hắn một cái, căn bản không hề đem hắn để vào mắt, cúi đầu lại tiếp tục bận rộn chuyện của mình.


Mấy ngày nay, Đoan Mộc vương phủ rất an bình, bên ngoài lại rất náo nhiệt, có người cũng bận rộn đến nhảy tưng tưng.


Phượng mỹ nhân từ sau khi nghe nói thái tử điện hạ Phù Phong quốc vô thanh vô tức chạy tới kinh thành Đại Viêm, thì một khắc cũng không hao phí, ngay hôm quận chúa đại nhân rời khỏi liền xoay người đi sắp xếp.


Có lẽ vì quan hệ chiến đấu giữa nhiều thế hệ Phượng gia và Phù Phong quốc, nên người nhà Phượng gia cùng Phù Phong quốc có thể nói là oán hận chất chứa quá sâu.


Ngẫm lại cũng có thể hiểu được, nam nhân Phượng gia phần lớn chết trên chiến trường, hơn nữa cha Phượng Lâu lại hi sinh khi tuổi còn rất trẻ, tất cả đều do Phù Phong quốc gây nên!


Vì vậy, Phượng Lâu vừa biết tin Phong Ngọc Diễn dám kiêu ngạo như thế liền lập tức nổi giận. Ngay cả tâm tình khiêu vũ xướng khúc cũng không còn, xoay người xuất cung, một đống mệnh lệnh nhanh chóng ban xuống.


Đợi đến ngày thứ hai, hắn mang đủ nhân mã xuyên qua đường phố bao vây Trân Bảo Các.


Trước cổng chính của Trân Bảo Các, trên chiếc xe đỏ chói lọi, Phượng Lâu mặc y phục rộng rãi nằm nghiêng, ánh mắt âm u dày đặc, nở nụ cười xinh đẹp nói: “Thái tử Phù Phong quốc giá lâm Đại Viêm ta, sao lại không báo với bổn vương tiếng nào? Ít nhiều cũng phải để bổn vương chuẩn bị tốt yến rượu đón gió tẩy trần cho thái tử điện hạ chứ.”


Nhóm dân chúng bị thế trận lớn hấp dẫn vây lại xem, nghe thế lập tức xôn xao ầm ĩ.


Cái gì cái gì? Phù Phong thái tử? Thái tử điện hạ Phù Phong quốc thế nhưng chạy đến kinh thành Đại Viêm? Còn là vô thanh vô tức chưa được đồng ý không hề thông tri gì chạy tới ? Này quả thực là quá đáng quá a a a!


Người trong Trân Bảo Các khi bị bao vây còn tỏ vẻ trấn định, nhưng vừa thấy Phượng Lâu xuất hiện liền lập tức bối rối.


Có thị vệ áo đen vội vã chạy tới hậu viện, tiến vào phòng của chủ tử bẩm báo: “Công tử, Phượng Lâu dẫn người bao vây Trân Bảo Các rồi.”


Lúc đó, Phong Ngọc Diễn đang chấp bút luyện chữ, nghe cấp dưới bẩm báo ngay cả đầu cũng không nâng, trước viết xong hàng chữ còn dang dở rồi mới nói: “Phượng Lâu? Hắn ở trong hoàng cung lại tới nhanh như vậy. Không biết là Quân Tu Nhiễm thông tri, hay là Đoan Mộc Điềm thông tri hắn.”


Đều đã tới tận cửa rồi, chủ tử lại còn rối rắm chuyện này?


Thị vệ áo đen vẻ mặt lo lắng, nói: “Công tử, nếu không đi thì không kịp nữa đâu. Phượng Lâu cũng không đứng ở ngoài cửa chờ công tử mà là trực tiếp cho người xông vào Trân Bảo Các tìm ngài đó!”


Phong Ngọc Diễn kinh ngạc ngẩng đầu, chân mày khẽ nhướng, chậm rãi buông bút lông, cười nói: “Phượng Lâu này, nhiều năm không nghe thấy tin tức gì của hắn, làm sao hình như ngày càng nóng nảy? Vốn còn muốn tán gẫu vài câu, xem ra chỉ có thể từ bỏ rồi, đáng tiếc đồ trong Trân Bảo Các còn chưa kịp mang đi.”


Nói xong, hắn xoay người, tiến vào nội thất.


Khi Phượng Lâu đi vào căn phòng thì nơi này sớm đã người đi nhà trống, khắp nơi truyền đến báo cáo tỏ vẻ không tìm được Phong Ngọc Diễn, Phượng Lâu đứng trong phòng vuốt cằm trầm tư, cười lạnh, nói: “Chạy rồi sao?”


Đảo mắt nhìn bài trí trong phòng, Phượng mỹ nhân híp mắt lại, cười đến lộ hàm răng trắng hếu, hạ lệnh nói: “Đem hết toàn bộ tài vật của quý trong Trân Bảo Các này đi cho bổn vương, một nửa nộp vào quốc khố, một nửa chuyển đến Phượng vương phủ.”


“Vâng!”


Thuộc hạ của hắn không có một ai cảm thấy cướp đoạt toàn bộ tài sản của Trân Bảo Các là có gì không đúng, trực tiếp hạ lệnh nhanh chóng lục soát bốn phía, cho dù quật ba thước đất cũng không thể bỏ sót nửa văn tiền tài sản.


Phượng Lâu vẫn đứng trong phòng quan sát, khóe mắt thoáng nhìn thấy một bức tranh chữ trên bàn, đi qua cẩn thận xem xét.


Chữ viết rất đẹp, song Phượng mỹ nhân chỉ nhìn đến nét mực chưa khô.


Hắn tùy tay nhấc lên, “vù” một cái ném cho thuộc hạ bên cạnh, nói: “Cầm lấy trở về giao nộp cho hoàng thượng. Đây là bút tích của thái tử Phù Phong, cũng không biết đáng giá bao nhiêu bạc.”


Chờ thuộc hạ cuộn lại cất đi, Phượng mỹ nhân cất bước đi vào nội thất.


Sau nửa canh giờ, Phượng mỹ nhân đột nhiên xuất hiện trong một ngôi nhà nhỏ hoang tàn ở phía nam thành, tiểu viện điêu tàn, nồng nặc mùi ẩm mốc, ngẩng đầu, xa xa là một khe nước vắt ngang ở đằng kia.


Hắn quay đầu nhìn tiểu viện điêu tàn phía sau, lại nhìn về hướng Trân Bảo Các, lộ ra hàm răng trắng hếu đáng sợ nói: “Nghĩ đến trốn khỏi vòng vây là an toàn sao? Kinh thành Đại Viêm chẳng lẽ lại là nơi kẻ nào cũng có thể muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à?”


Sau đó vài ngày, trong kinh thành vẫn rất náo nhiệt.


Cửa thành phong tỏa, có một lượng lớn binh lính canh gác, ai ra khỏi thành cũng bị thẩm tra nghiêm ngặt, ngay cả Phong Ngọc Diễn cũng không tránh được bị nhốt lại trong thành không thể ra ngoài. Trong thành cũng có nhiều tốp binh lính tiến hành tuần tra tìm kiếm, thề quật ba thước đất cũng nhất định phải lôi được thái tử Phù Phong ra!


“Đáng thương Phong Ngọc Diễn, nhanh như vậy đã bị Phượng Lâu chú ý rồi.”


Quân Tu Nhiễm nghe được chuyện náo nhiệt bên ngoài, cười cực kì vui sướng khi người gặp họa, không hề có cái biểu cảm gọi là sự lo lắng của biểu huynh.


Đoan Mộc Điềm ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Nếu hắn bị bắt, sẽ thế nào?”


“Dùng hắn đi trao đổi với Phù Phong quốc, đòi tiền đòi lương thực, đòi đất đai.”


“…”


Song nói đến tiền, đôi mắt Đoan Mộc Điềm chợt loé sáng, đứng lên nhân tiện lôi hắn bước ra ngoài.


“Điềm Điềm, làm sao vậy?”


“Đi đòi lại hai mươi vạn lượng hoàng kim hồi đó!”


“…”


Mà trong cảnh dư luận xôn xao, đám người Vinh quận vương phủ rốt cục cũng phải khởi hành rời khỏi kinh thành.


Sáng sớm, một đám người Đoan Mộc vương phủ ra cửa, hội họp với người nhà Vinh quận vương, cùng ra khỏi thành.


Tiễn ra ngoài thành mười dặm, đội ngũ mới ngừng lại, Vinh Cầm Tĩnh lôi kéo Đoan Mộc Điềm vẻ mặt không nỡ xa rời, nói: “Ta phải về rồi, nếu có cơ hội, nhất định phải tới Dịch thành tìm ta, ta mang ngươi đi khắp ngõ ngách Dịch thành.”


“Chi phí ngươi bao hết?”


“Ừ, ta bao!”


“Được, ta nhất định sẽ đi.”


Đoan Mộc Hồng bu đến, tò mò hỏi: “Dịch thành ở đâu? Chơi vui sao? Có gì đặc sắc không?”


Vinh quận vương phi nghe liền cười nói: “Dịch thành ở cảnh nội Thanh Châu, cách kinh thành chừng ba nghìn dặm đường, nơi đó rất náo nhiệt, Hồng thiếu gia nếu có cơ hội, nhất định phải tới nhìn xem.”


“Nga ~ quận chúa tỷ tỷ, lần sau tỷ đi nhớ mang đệ đi với.”


“Được!”


Bên này hoà thuận vui vẻ, bên kia đã có người đứng ở cuối cùng, âm lãnh nhìn về phía này.


Thiếu nữ khuôn mặt non nớt, cả người gầy yếu như một trận gió cũng có thể thổi bay, cằm tròn, mắt to, mặt mũi tái nhợt suy yếu giờ phút này lộ vẻ âm ngoan, sắc bén nói: “Rõ ràng mẫu thân mới là cô ruột của nàng, nàng trái lại đi thân thiết với người ngoài, thật quá đáng!”


Thiếu nữ này, có lẽ sớm đã không thể gọi là thiếu nữ nữa, bởi vì nàng chính là Vinh Cầm Viện.


Từ sau sự kiện đó, nàng rời Đoan Mộc vương phủ nhưng vẫn luôn ốm liệt giường, nằm gần một tháng mới có thể xuống dưới, song vẫn như cũ hàng đêm ác mộng không ngừng, tra tấn khiến nàng trở thành bộ dáng ma quỷ như bây giờ.


Nhìn Đoan Mộc Điềm và Vinh quận vương phi cùng Vinh Cầm Tĩnh lưu luyến chia tay, nàng vừa ao ước vừa đố kị vừa hận.


Nàng đã bị hủy, bị Đoan Mộc Điềm hung hăng không chút lưu tình phá hủy.


Nữ tử bên cạnh cũng sắc mặt khó coi, vốn vì thân thể yếu ớt, cũng vì những lời này của Vinh Cầm Viện.


Lạnh lùng nhìn chằm chằm khung cảnh hoà thuận vui vẻ bên kia, vỗ vỗ tay Vinh Cầm Viện, nói: “Mẹ không để ý chuyện này, trong hào môn quý viện làm gì có tình thân? Chúng ta kém một bậc thì vĩnh viễn chỉ có thể kém một bậc.”


Không ai chú ý tới hai mẹ con này, Đoan Mộc Điềm cũng chỉ xa xa liếc lại một cái, bởi vì ánh mắt của hai người quá mãnh liệt, làm cho nàng cực kì không thoải mái.


Bên cạnh, lão quận vương phi cùng Vinh quận vương Vinh Tấn đứng chung một chỗ, cùng Đoan Mộc Thần và Đoan Mộc Cảnh cáo biệt.


“Mọi người xin dừng bước đi, sắc trời không còn sớm, nếu vẫn không đi sợ là sẽ không kịp tới thành trấn phía trước trước khi trời tối, đành cáo từ vậy.” Vinh Tấn chắp tay nói.


“Thuận buồm xuôi gió, sau này còn gặp lại!”


Nha hoàn đỡ lão quận vương phi lên xe ngựa, bên cạnh Quận vương phi cùng Vinh Cầm Tĩnh cũng đi tới cáo biệt.


“Tiểu Tĩnh Nhi, cháu cứ đi như vậy, thúc thúc sẽ nhớ cháu lắm!” Trước mặt Vinh Cầm Tĩnh, Thần công tử rõ ràng đã không còn vẻ khách sáo vừa rồi, trái lại cực kì thân thiết, chỉ kém không vươn móng vuốt ôm vai Vinh đại tiểu thư.


Vinh Cầm Tĩnh bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ, hốc mắt cũng không tự giác hồng lên.


“Vậy ngươi nhớ rảnh đến Dịch thành chơi, đương nhiên đừng quên mang chút quà cho bản tiểu thư, bằng không bản tiểu thư không chiêu đãi!”


“Tiểu Tĩnh Tĩnh cháu thực nhẫn tâm.”


Vinh Cầm Tĩnh ném cho hắn một ánh mắt xem thường, sau đó quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Cảnh.


Nàng cứ ngẩng đầu thẳng tắp nhìn hắn như vậy, cũng không bởi vì tỏ tình thất bại mà nhìn thấy hắn liền không nhịn được thương tâm dời mắt, ánh mắt nàng nhiệt tình lại lớn mật, che giấu không được sự cô đơn đau lòng, cứ như vậy nhìn một hồi lâu mới nói: “Ta phải đi rồi.”


“Ừ, thuận buồm xuôi gió.”


Đoan Mộc Cảnh ngữ khí bình thản trước sau như một, ý cười ôn nhuận nhạt nhẽo, cũng không có vẻ xấu hổ gì.


Vinh Cầm Tĩnh cúi đầu, dấu đi sự mất mát trong mắt, hiếm khi nhún người hành lễ như một tiểu thư khuê các, rồi sau đó xoay người trực tiếp nhảy lên xe ngựa.


Đoan Mộc Cảnh không khỏi thất thần, nhìn nàng xoay người đi không quay đầu nữa, bỗng nhiên cảm thấy ngực có chút buồn phiền, có chút không thoải mái.


Hắn không rõ, cũng không biết vì sao lại như vậy.


Đội ngũ rốt cuộc khởi hành, chậm rãi đi về phương xa, đi ra vài dặm, có người từ từ lẻn xuống cuối cùng, thừa kịp không ai chú ý nhanh chóng biến mất khỏi đội ngũ.


Trên cành cây bên đường, có người đứng đó cẩn thận quan sát, bỗng nhiên vẫy tay hô một tiếng, lập tức xuất hiện vài bóng người vụt vụt lao về hướng kia.