[Zhihu] Gương Vỡ Không Lành

Chương 13




Trong suốt hơn 10 năm yêu thầm, tôi đã từng hoài nghi liệu tôi có phải sẽ ở cạnh Chu Văn đến hết đời hay không.

Vĩnh viễn ở dưới hào quang của cậu ấy mà tồn tại.

Sự thật đã chứng minh cũng sẽ không,

Vì cái gì sẽ không đâu?

Tôi từng bước từng bước, thời điểm rời khỏi Chu Văn chậm rãi nghĩ, tại sao lại không đây?

Trước mặt là dòng xe cộ mãnh liệt, trong lòng một mảnh hoang vu.

Tôi cứ đi về phía trước mà chẳng có mục đích gì.

Giống như là mèo hoang không nhà để về.

Thẳng đến khi...

Tôi ngẩng đầu lên trông thấy phía trước cách đó không xa, trong ngọn đèn mờ nhạt, có người đứng bên cạnh đèn đường, trong tay cầm hai ly trà sữa.

"Tôi không biết em đã quyết định thế nào." Lâm Dược nhanh chóng hướng về tôi bước tới.

"Nhưng tôi nghĩ rằng, một khi...một khi em từ chối hắn, tôi hẳn là nên đưa em về nhà."

"Rất muộn rồi, không an toàn."

Anh ấy nói như thế.

Khi trong tay bị nhét vào ly trà sữa nóng hôi hổi, một luồng nhiệt mới tuôn trào toàn thân.

Giống như đi qua núi tuyết bắt gặp một ngọn lửa, tôi gặp phải Lâm Dược.

"Làm sao vậy?" Có lẽ là do nước mắt của tôi trào ra quá mãnh liệt, làm Lâm Dược trở tay không kịp.

Tôi chỉ cười, cười hỏi anh ấy: " Câu chuyện yêu thầm của anh, có thể kể tôi nghe một chút được không?"

Tôi nhìn bàn tay anh ấy đang siết chặt cốc, môi không ngừng run rẩy, cùng con mắt không biết làm sao, đều giống như tôi ở thời điểm năm ấy trông thấy câu trả lời của Chu Văn.

Tôi gọi Lâm Dược.

Cấp ba năm ấy, hắn đặc biệt thích một cô gái.

Còn có cái kia...trên má phải có một lúm đồng tiền nhỏ.

"Chúng ta...rất lâu trước đây đã từng quen biết nhau đúng không?"

"Ừm...cực kỳ cực kỳ lâu."

"Bao nhiêu năm?"

Tháng chín gió mát, thổi vào giọng nói của Lâm Dược.

"10 năm 18 ngày."

"Tôi rốt cuộc đã đứng trước mặt em."

Dưới đèn đường đom đóm bay tới bay lui, ánh đèn vàng ấm đem thân ảnh của chúng tôi kéo ra rất dài.

Dòng xe cộ vẫn như cũ không ngừng biến hóa, ngôi sao vẫn lấp lóe trên đỉnh đầu.

Thời gian lại phảng phất đứng yên tại giờ phút này.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt đối diện hắn mang theo ý cười.

Tại một mảnh hoang vu bên trong, lần nữa lại nghe thấy tiếng tim đập của mình.

"Bịch!"

"Bịch!"

"Bịch!"

Thời tiết ngày mai sẽ đẹp chứ?

Lần này...sẽ là một happy ending?

Tôi không biết,

Nhưng tôi vẫn muốn thử xem.

Dũng cảm một chút.

"Em muốn...nghe tiếp không?" Lâm Dược tiến lên trước một bước, tiến gần tôi thêm một chút.

Giữa chúng tôi như cũ cách nhau một cánh tay, chỉ cần tôi từ chối liền có thể kéo xa khoảng cách.

Tôi không do dự, tiến lên một bước.

Chúng tôi gần trong gang tấc, có thể nghe thấy hô hấp của nhau.

"Em muốn."